Sắc mặt Tần Hạ u ám, nhìn chằm chằm một nhà ba người dương dương tự đắc hả hê, nói cho cùng trong lòng vẫn còn dâng lên một chút bi thương, n hưng cô sẽ không để họ nhìn thấy khía cạnh này của mình.
"Tôi đã trưởng thành, không như những năm trước để ông tùy ý an bài người, nếu như ông nghĩ ông ép buộc được tôi, vậy thử xem đi".
"Tần Hạ, trước đừng nói mạnh miệng, nhị thiếu gia tập đoàn Triệu thị còn không nhìn trúng con đâu, hắn nhìn trúng ngay từ đầu là Tư Điềm, chẳng qua là Tư Điềm đã có Hứa công tử, mới cho con thay thế con bé gả cho nhị thiếu gia Triệu". Chu Vi nhịn không được lộ ra bộ mặt khinh miệt.
Lời này là đang nhắc nhở cô ngay cả sợi tóc của Tần Tư Điềm cũng không bằng, cô chỉ có thể lấy những thứ cô ta bỏ ra.
Tần Hạ châm biếm mà cười cười.
Chu Vi tiếp tục nói: "Vả lại, Tần g ia đã cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí cho con suốt những năm qua, hiện tại cũng đã đến thời điểm con báo đáp lại cho Tần gia".
Người đàn bà này thật đúng là cái gì cũng nói được, đáng tiếc là bà ta cũng không biết, Tần Chính Hạo cũng chưa từng cho cô một đồng tiền.
Tần Hạ chán ghét nhìn bọn họ, nói: "Tôi bắt đầu từ năm tuổi, ông ta không có thực hiện nghĩa vụ của người cha, pháp luật có quy định có nghĩa vụ nuôi con đến năm mười tám tuổi, nhưng ngay cả phí nuôi dưỡng con gái cũng không có, việc này nếu truyền ra, các người đoán người khác sẽ nghĩ như thế nào?".
Chu Vi lộ ra một tia kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Tần Chính Hạo.
Bà không phải mẹ Tần Hạ, đương nhiên sẽ không cấp, nhưng bà luôn luôn nghĩ Tần Chính Hạo sẽ cấp, thế nhưng không nghĩ tới cho đến bây giờ ông ta chưa cấp.
Tần Tư Điềm lại trực tiếp đem niềm vui ở trên mặt, cô không tới ba như vậy lại chán ghét Tần Hạ.
"Tần Hạ". Tần Chính Hạo thẹn quá hóa giận: "Tóm lại ngươi không lấy chồng cũng phải lấy, không phải do ngươi, ngẫm lại bà ngoại ngươi, nếu cô không muốn bà ta bị quấy rối".
Tần Hạ không tin tưởng nhìn về phía ông ta, không thể tin được Tần Chính Hạo thế nhưng lấy bà ngoại ra uy hiếp.
Giọng nói thản nhiên, cô không thể không nghe thấy lời uy hiếp ẩn giấu, với thái độc làm người của Tần Chính Hạo, ông ta mới có thể làm ra được.
Tần Hạ tức giận đỏ cả viền mắt, người này có thật là ba của cô không, vì sao ba của người khác tốt như vậy, ba của không chỉ vứt bỏ cô cùng mẹ, còn ép buộc cô như một món hàng còn giá trị lợi dụng.
"Nếu như ông dám động đến bà ngoại của tôi, vậy thử xem!". Tần Hạ tức giận không nhịn được mà quát.
"Muốn cho ta bất động ngươi cũng ghê gớm, chỉ cần ngươi đáp ứng gả cho Triệu công tử". Tần Chính Hạo lần này không tức giận.
Vợ trước của ông Vương Tố Hoa tuy rằng sinh ra bần hàn, nhưng cũng công nhận bộ dạng xinh đẹp, năm đó cũng nhìn trúng điểm này mà kết hôn với bà.
Ngoại hình của Tần Hạ được thường hưởng từ Vương Tố Hoa, từ nhỏ đến lớn chính là một mỹ nhân bại hoại, điểm ấy không thể không thừ nhận, quả thật so với Tư Điềm bộ dạng rất tốt.
"Nằm mơ" Tần Hạ cười lạnh, quay lại và sải bước khỏi nơi này khiến cô buồn nôn.
Chu Vi không muốn mọi chuyện trở nên sơ suất: "Chính Hào, con bé như thế chết cũng không đáp ứng, đến lúc đó làm sao bây giờ?".
Sức mạnh của Triệu thị cùng Tần thị ngang nhau, khuyến khích Chính Hạo khuyên Tần Hạ kết hôn với Triệu Thành, cũng không phải lòng tốt.
Bà đã sớm hỏi thăm qua, Triệu Thành là một người ăn chơi trác táng, mọi thứ thông thạo, không nói tính tình gắt gỏng, còn có thể động thủ đánh người, về sau Tần Hạ gả cho Triệu Thành, không chết cũng phải lột da.
Tần Tư Điềm cố gắng thuyết phục lời đề nghị của mẹ cô: "Đúng vậy ba, Tần Hạ quật cường như thế, không áp dụng một chhuts biện pháp, cô ta dám chắc sẽ không chịu khuất phục, đến lúc đó ảnh hưởng đến hợp tác của Tần thị cùng với Triệu thị thì làm sao bây giờ?".
Trong mắt con người Tần Chính Hạo này chỉ có lợi ích cùng sĩ diện, hai mẹ con đã thuyết phục được ông mà không tốn nhiều công sức.
"Chuyện này không phải do nó, tôi đều có biện pháp để nó nghe lời". Tần Chính Hạo biết người mà Tần Hạ quan tâm nhất chính là bà ngoại của cô, chỉ cần nắm được điểm yếu của cô, không sợ cô sẽ không nghe lời.
Nghe nói như thế, hai mẹ con đã lộ ra biểu cảm đã thực hiện được mưu kế.