Nghiện Vợ: Tổng Tài Cao Lãnh, Xin Tiết Chế

Chương 04: Cô có anh hùng như vậy không?




Trịnh Dung kinh ngạc đến mức không thể ngậm miệng lại, nhìn Phó Thiên, rồi lại nhìn Tần Hạ đang nằm trong vòng tay của anh: "Anh, người này là.."

Anh cảm thấy tất cả những điều bất ngờ xảy ra trong lần này đều rất kinh hỉ.

"Mau tránh ra". Giọng nói của Phó Thiên lạnh như băng vang lên, đặc biệt là giọng điệu mệnh lệnh, khiến người ta rùng mình.

Cùng với Trịnh Dung, bốn năm người khác cũng lùi lại trong tiềm thức.

Phó Thiên vượt qua họ và bước đi nhanh với đôi chân dài, hầu như không ai dám đến gần anh với khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Ngoại trừ Trịnh Dung cảm thấy tâm trạng bị chùng xuống, liền vội vàng đuổi theo sau, thang máy đã đóng lại, cửa phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất cũng bị đóng chặt.

Phó Thiên mặc kệ những tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài, anh đặt Tần Hạ đang ngủ xuống chiếc giường lớn sang trọng, xoay người đi vào phòng tắm, lúc đi ra, anh cầm theo một cái khăn ướt, để lau người cho Tần Hạ đang nằm ngủ ở trên giường.

Đêm nay, Tần Hạ có một giấc mộng không đẹp.

Cô cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền lá bị trôi trên biển, một chiếc thuyền lá vô tình bị rơi ra và bị dòng nước biển nuốt chửng.

Dòng dung nham rực lửa phía dưới chân tỏa ra nhiệt độ cao như muốn thiêu đốt, đang cố gắng lôi kéo cô đến, cô cẩn thận bước đi từng bước trên chiếc thuyền bằng phẳng, như thể phía trước không có điểm kết thúc.

Mở mắt ra, cảm giác đầu tiên của Tần Hạ đó là vô cùng mệt mỏi, người như bị cái gì đó đè lên.

Mệt mỏi cả người, không còn sức lực, chân tay bủn rủn, hình như đêm qua đã chạy cả hàng trăm km.

Thắt lưng đau đến mức không thể cử động được, tay đột nhiên chạm vào một bộ ngực rắn chắc, quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú lọt vào trong mắt, từng chi tiết đường nét trên khuôn mặt đều rất hoàn hảo, như một vị thần. Đôi bàn tay trắng trẻo thẳng tắp, tỉ lệ vô cùng hoàn hảo.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức họ có thể nhìn rõ chính mình trong mắt đối phương.

Hít một hơi thật sâu, những kí ức về đêm qua lại lập tức quay lại.

Cô, cô thực sự đã làm tình với một người đàn ông xa lạ trong nhà vệ sinh vào đêm hôm qua.

Cô thật sự có anh hùng như vậy không?

Tần Hạ muốn lẻn đi trong khi đối phương vẫn còn ngủ, giống như ba năm trước.

Vừa mới nhích được nửa người, eo liền bị một bàn tay siết chặt, cô lại ngã ra phía sau, nằm trên ngực người đàn ông, cơ bắp hơi cứng, mũi đau nhức.

"Em muốn trốn đi đâu?" Giọng nói trầm thấp của Phó Thiên vàng lên, nó trở nên gợi cảm hơn vào buổi sáng.

Bên tai dường như có cái gì đó tê rần rần dần bùng nổ, khiến Tần Hạ ngứa cả tai, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt sắc bén, giống như cô đã làm chuyện gì đó rất xấu hổ, bị bắt quả tang.

"Tôi.. tôi muốn đi tắm." Tần Hạ nuốt nước bọt nhìn phía dưới ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

Chăn bông trên người cô đột nhiên bị nhấc lên, Tần Hạ kêu lên, thân thể trống rỗng không có mảnh vải, giây sau Phó Thiên liền ôm cô rời giường.

Trong giây tiếp theo, mặt cô đỏ bừng và cô hét lên trong khi anh ôm lấy cơ thể trần trụi của mình.

"Mau thả tôi xuống đi."

Cô không có mặc quần áo, đối phương cũng không có mặc quần áo.

Phó Thiên ôm lấy cô và bước vào phòng tắm, cánh cửa kính mờ ảo đóng sầm lại, cơ thể của cả hai trần trụi lờ mờ lộ ra.