“Xin người, làm con được không, con thật sự…” Bạch Chỉ còn muốn nói nhưng cha nuôi đã trực tiếp đuổi cô ra ngoài.
“Cút đi!” Giọng Chu Thành Đông không lớn, nhưng thái độ kiên quyết, sắc mặt đen như đã đến cực hạn.
Bạch Chỉ thật sự bị dọa rồi, cô chưa từng gặp bộ dạng như vậy của cha nuôi bao giờ, phảng phất giống như chạm phải đồ vật ghê tởm vậy.
“Có nghe hay không, mau cút đi.” con gái không đi khiến Chu Thành Đông bực bội không thôi, anh thất thố bước xuống giường đuổi cô ra ngoài.
Dưới thân vẫn còn nghẹn, cự pháo cương cứng còn lưu lại nước miếng của Bạch Chỉ, quy đầu tím đen dũng cảm hướng về phía trước, mã mắt hưng phấn mà mở ra.
Nếu nói Chu Thành Đông không có một chút khoái cảm nào thì là giả, nhưng lý trí nói cho anh biết, hành vi này của cô đã vượt qua phạm vi luân lý đạo đức, anh sao có thể cùng “Con gái nuôi” thâu hoan.
Bạch Chỉ đứng ở ngoài cửa, cảm thấy có chút thương tâm, nhưng nghĩ lại lấy cá tính cha nuôi, bị cự tuyệt cũng là hợp tình hợp lý, anh không phải loại người vì dục vọng mà không màng tất cả, anh lý trí, anh khắc chế, bởi vì trên người anh luôn có cảm giác cấm dục nên càng dụ hoặc cô.
Bạch Chỉ không có cảm giác thất bại, ngược lại cô cảm thấy mình nên bị cự tuyệt, nếu ngay từ đầu anh liền chấp nhận cô, anh sẽ không phải là anh.
Giữa trưa người giúp việc đã làm xong cơm, gọi Bạch Chỉ xuống dưới ăn cơm, nhưng dưới lầu Vu Mị đánh bài đánh vô cùng vui vẻ, cô không dám đi xuống quấy rầy.
Bình thường khi Vu Mị đánh bài sẽ đánh luôn cả ngày, bạn đánh bài của bà đều là hào môn danh viện, cùng nhau đánh bài cũng sẽ cùng nhau đánh bạc, ngày đó Chu Thành Đông đều nhìn thấy trong mắt, nhưng cũng không nói gì.
Người giúp việc nói với Vu Mị đã đến giờ cơm trưa, Vu Mị liền hỏi: “Tiên sinh vẫn ở trên lầu sao?”
“Vâng, tiểu thư cũng không xuống dưới ăn, nói là quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.” Người giúp việc biết Vu Mị không hỏi Bạch Chỉ, liền trước nói ra.
“Như vậy, dọn cơm trưa ra bàn đi, tôi và bốn người bạn ăn trước.”
Bạch Chỉ nghe dưới lầu vẫn còn tiếng ồn ào, cô che lại lỗ tai. Trong lòng thật sự muốn chạy xuống dưới trách móc mấy câu, do ảnh hưởng của cảm xúc, thân thể cũng vì thế mà muốn làm vài chuyện khác người.
Cô liếm liếm miệng, khoang miệng còn lưu lại hương vị quy đầu tanh tưởi, cô không biết xấu hổ mà nhớ lại, vừa rồi nếu câu dẫn được cha nuôi thì nói không chừng lúc này đây cô đang cùng ông ấy mây mưa.
Ban đêm, dưới lầu đổi thành âm thanh xoa mạt chược, Chu Thành Đông nghe được liền thấy phiền lòng, anh mở cửa, tính toán mặc áo tắm đi tắm rửa.
Đoán chắc giờ là thời gian tắm rửa của Chu Thành Đông, Bạch Chỉ đi tới phòng tắm, cô cởi sạch quần áo trần trụi mà đứng dưới vòi sen.
Chu Thành Đông như thường lệ đi đến đẩy ra cửa phòng tắm, bởi vì bên trong không bật đèn, đem áo tắm dài cởi ra trước, sau đó lại mở đèn lên.
Ngay lúc này trước mặt anh, con gái anh toàn thân trần trụi đứng thẳng nhìn anh chằm chằm.
Chu Thành Đông nhìn ra được trong mắt cô là dục vọng không chút che giấu, nóng bỏng làm càn, anh biết cô cởi sạch quần áo là vì cái gì, thật là một chút mặt mũi cũng không cần.
Thân thể Chu Thành Đông cởi trần, dương v*t tím đen cao lớn thô to, anh dùng khăn tắm quấn quanh hạ thân, nói: “Ta nhớ buổi sáng đã nói rõ ràng với con rồi.”
Bạch Chỉ đã sớm bị tâm ma khống chế, cái gì cô cũng không để ý, một phen nhào qua ôm lấy anh nói: “Cha nuôi, làm một lần được không?”
Lời nói hèn mọn khiến Chu Thành Đông phát giận, anh không muốn khiến cho người dưới lầu chú ý, uy hiếp nói: “Ta cảnh cáo con lần cuối cùng, không muốn để mẹ nuôi của con biết thì buông ra.”
“Con thích người! Thích người!” Bạch Chỉ hèn mọn đến như thể hóa thành hạt bụi nhỏ, đối mặt với cha nuôi, cô từ bỏ hết thảy tôn nghiêm của mình.
Đối mặt với sự lớn mật bày tỏ tình yêu của con gái, Chu Thành Đông cũng không kinh ngạc, bởi vì biểu hiện thường ngày của cô đã sớm bị anh phát hiện, chỉ là anh không vạch trần, anh cũng không nghĩ tới hiện giờ cô lại điên cuồng như vậy.
Bạch Chỉ ôm lấy vòng eo Chu Thành Đông cô cúi xuống, muốn liếm dương v*t của anh, cự pháo tím đen cơ hồ lộ ở bên ngoài, cô muốn dùng tay cầm, nhưng lại bị đẩy ra.