Sau khi bắn xong Chu Thành Đông rút ra, tiểu huyệt mở ra cái miệng nhỏ hình tròn, căn bản khép lại không được.
Bạch Chỉ bị anh buông ra hai chân, nằm liệt trên mặt đất.
“Chúng ta đi rửa một chút.” Chu Thành Đông lại kéo lên cô gái, ôm vào phòng tắm.
Trong phòng tắm chỉ có một vòi nước và một cái chậu, Bạch Chỉ ngồi ở trên đùi anh, dùng sức đem tinh dịch lấy ra ngoài.
Tẩy rửa sạch sẽ, hai người nằm trên giường, Bạch Chỉ dựa vào trước ngực anh, cô vuốt ve cơ ngực cường tráng hỏi: “Người không trở về nhà sao?”
“Trở về làm gì?” Chu Thành Đông ngữ khí giống như cậu trai đang bước vào thời kỳ phản nghịch.
“Mẹ nuôi xác thật không tốt, nhưng người thật sự muốn ly hôn sao?” Bạch Chỉ cảm giác chính mình quá giả dối, thế nhưng còn giúp Vu Mị nói bậy.
“Đương nhiên phải ly hôn, tôi đã đem mọi chuyện nói rõ, không cần phải cố níu kéo.” Chu Thành Đông nhìn về phía Bạch Chỉ.
“Nhưng mà…” Bạch Chỉ ngẩng đầu.
“Không có nhưng mà, chẳng lẽ em không muốn đi theo tôi?” Chu Thành Đông đem cô ôm sát trong lòng ngực.
“Không phải…” Bạch Chỉ còn muốn nói, đã bị anh đánh gãy.
“Được rồi, xem ra em còn có lòng riêng a.” Chu Thành Đông quay người ngăn chặn cô gái nhỏ, đem dương v*t cắm vào tiểu huyệt.
Bạch Chỉ liền biết anh không có suy nghĩ tốt đẹp gì, giống hệt như lưu manh.
Vu Mị không nghĩ tới, Chu Thành Đông biến mất một lúc lâu đã trở lại, hơn nữa còn mang theo đơn ly hôn, cô ngồi ở trên sô pha, giận đến phát run.
Chu Thành Đông đã mời cả luật sư, chỉ cần Vu Mị ký tên trên đơn ly hôn, mối quan hệ giữa bọn họ liền chấm dứt.
Bạch Chỉ không nghĩ tới tốc độ của anh nhanh như vậy, nhìn hai người giằng co, cô đành phải nói: “Cha nuôi, người như vậy…”
“Nơi này không có chuyện của con!” Vu Mị bạo nộ, cô đánh gãy lời Bạch Chỉ.
Chu Thành Đông trên mặt không hề có biểu tình, anh đã hạ quyết tâm ly hôn, không một ai có thể ngăn cản.
“Chu Thành Đông, muốn ly hôn phải không? Tôi nói cho anh, anh không nên hối hận.” Vu Mị được nuông chiều đã quen, đâu chịu nổi cơn giận như vậy, cô không tin Chu Thành Đông thật sự rời khỏi mình, chờ xem, nhất định sẽ có ngày trở lại cầu xin cô.
Chu Thành Đông đem đơn ly hôn đẩy đến trước mặt Vu Mị, nói: “Ký tên đi.”
Vu Mị không nhìn Chu Thành Đông một cái, khom lưng ký tên.
Người phụ nữ này cũng không có náo loạn như trong dự đoán, Chu Thành Đông thở một hơi nhẹ nhõm, lúc ký tên anh hơi nghiêng người cố ý ngắm nhìn Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ cúi đầu, cũng không phải rất vui vẻ.
Chu Thành Đông cũng cảm giác được, anh muốn hỏi, nhưng ngẫm lại vẫn là nên im lặng.
Ký tên xong, Vu Mị trực tiếp ném lại cho Chu Thành Đông, nói: “Hôm nay đem đồ rác rưởi của anh dọn hết đi.”
“Được.” Chu Thành Đông nhặt lên đơn ly hôn giao cho luật sư.
Hôn nhân đã chấm dứt, nhưng Vu Mị vẫn nghĩ, Chu Thành Đông chơi đùa mệt mỏi sẽ trở về, cô chỉ cần lẳng lặng chờ là tốt rồi.
Cùng ngày, Chu Thành Đông đóng gói hành lý rời khỏi căn nhà, không mang đi một đồng xu cắc bạc nào cả, nhưng thật ra Bạch Chỉ không đành lòng, cho anh một cái thẻ.
Chu Thành Đông trả lại cho cô, anh mà cầm lấy thì không phải là đàn ông!
Việc phát triển đến bây giờ, Bạch Chỉ sao có thể trốn tránh trách nhiệm, nắm thẻ trong tay, cô chuẩn bị ngày mai tìm anh hỏi một chút.
Đáng tiếc, ngày hôm sau đến phòng anh thuê thì lại khoá cửa, cô gọi điện thoại cho anh, cũng không ai trả lời, cô đành phải ngồi ở cửa chờ, tới tận buổi chiều anh mới trở về.
Bạch Chỉ nhìn thấy anh trở về nhanh chân đứng lên, nhảy dựng lên ôm lấy anh.
“Em đến đây lúc nào.” Chu Thành Đông thanh âm rầu rĩ.
“Buổi sáng a, gọi điện thoại cũng không ai nhấc máy.” Bạch Chỉ ôm cổ người đàn ông.
“Tôi đi tìm công việc, không mang theo di động.”
“Thế nào? Tìm được rồi sao?” Bạch Chỉ hỏi.
Chu Thành Đông không trả lời, anh cảm thấy những công ty đó khi xem đến tên của mình, cũng chưa đưa ra suy xét đã trực tiếp cự tuyệt, xem ra đã có người chặn trước.
“Không có việc gì, cố lên, ngày mai lại tìm tiếp.” Bạch Chỉ cổ vũ nói.
Sắp kết thúc.