Chu Thành Đông kéo hành lý đi rồi, Vu Mị không ngăn cản, bởi vì cô tin tưởng anh chỉ là nổi nóng, qua mấy ngày sẽ tự động trở về, anh là loại người gì, cô hiểu rõ nhất.
Bạch Chỉ biết Chu Thành Đông đi rồi, cô gọi điện thoại thật nhiều, nhưng anh không nhấc máy, vài ngày, cô không biết tin tức anh, mắt thấy sắp khai giảng, cô có chút sốt ruột, anh sẽ không vì vậy mà biến mất chứ?
Chu Thành Đông thuê một cái phòng ở, anh rời đi cũng không cùng Chu Hậu Đông nói chuyện gia đình mình, không ai biết anh ở nơi nào, nhìn di động hơn trăm cuộc gọi nhỡ, anh chết lặng mà ném trên mặt đất, cầm lấy chai bia quát lên điên cuồng.
Bạch Chỉ tìm không thấy anh, cô đành phải liên hệ anh trai anh, cũng là do không còn cách nào, người duy nhất anh nghe theo chính là Chu Hậu Đông, cô tìm số điện thoại, gọi qua, là một giọng nữ.
“Alo! Là Chu đại bá sao?” Bạch Chỉ có lễ phép mà nói.
An Dịch đang nấu cơm cho bạn nhỏ Chu Dịch, cô nhận được điện thoại, là tiếng của con gái, cô hỏi: “Cô là?”
“Con là Bạch Chỉ, con gái nuôi của Chu Thành Đông, con muốn tìm Chu đại bá hỗ trợ, cha nuôi rời khỏi nhà thật nhiều ngày, một chút tin tức cũng không có.”
An Dịch đối với việc em trai Chu Hậu Đông vẫn hiểu biết chút ít, cô nghe Bạch Chỉ nói như vậy, không nghĩ nhiều, nhanh chóng đem việc này nói cho Chu Hậu Đông.
Đương nhiên buổi tối, Bạch Chỉ sẽ biết vị trí cụ thể, lên xe chạy đến nơi anh đang thuê nhà.
Chu Thành Đông uống say khướt, anh cho rằng chính mình ảo giác, một trận tiếng đập cửa dồn dập, anh đứng dậy nghiêng ngả mà đi mở cửa.
Mở cửa, Bạch Chỉ liền đứng ở cửa.
“Con… Sao con lại tới đây?” Chu Thành Đông lui một bước, anh hiện tại không có mặt mũi nhìn cô, bộ dạng mình sa sút có bao nhiêu khó coi.
“Con không thể gặp người phải không?” Bạch Chỉ chen vào, cô đóng cửa lại.
Chu Thành Đông bước chân đều không xong, Bạch Chỉ lại nhảy lên ôm lấy anh.
“Người trốn cái gì? Nói cho con nghe?” Bạch Chỉ vuốt ve cái cằm đã mọc đầy râu, cái miệng nhỏ lấp kín hôn môi, một tay kia cũng không thành thật, duỗi đến đũng quần bắt được dương v*t mềm nhũn.
“Ân hừ…” Chu Thành Đông đã bao lâu không phát tiết, chính anh cũng không nhớ rõ, bị cô xoa nhẹ vài cái, liền kích thích cứng lên.
“Nơi này có thể cứng, xem ra còn dùng được.” Bạch Chỉ kéo xuống quần xà lỏn, dương v*t to mọng tím đen dưới thân liền bật ra ngoài.
“Con lại đây chính là để làm tình sao.” Chu Thành Đông hít một ngụm khí lạnh, mã mắt đã chảy nước.
“Bằng không làm gì? Dâm huyệt ngứa muốn chết, muốn dương v*t lớn cắm vào a.” Bàn tay Bạch Chỉ tất cả đều là chất nhầy, cô từ đũng quần lấy ra, anh phát hỏa từ trên đất ôm cô đi qua cái bàn.
Chu Thành Đông thuê phòng ở rất nhỏ, không có phòng khách, trong phòng chỉ có một cái giường cùng một cái bàn, cái bàn chất đầy vật lung tung.
Bị kích thích đến nổi lửa, anh đem Bạch Chỉ ấn ở trên bàn, thô bạo mà xé rách quần đùi cô.
“Hung hăng mà làm con.” Bạch Chỉ muốn anh biết, cô sẽ không rời xa anh, cô muốn chứng minh, một tay bắt được tay anh, ấn ở bộ ngực.
Chu Thành Đông đưa côn th*t to mọng, tách ra hai chân cô gái, gấp gáp mà đem dương v*t thọc tiến sát.
Cự thịt đột nhiên thọc Bạch Chỉ thân thể không vững chắc mà đẩy tới phía trước, cô kinh hô ôm lấy Chu Thành Đông, anh đồng thời phía trước thẳng lưng, dương v*t trong cơ thể thẳng tiến tử cung.
“A… Quá sâu… A…” Bạch Chỉ tiểu huyệt kẹp đại dương v*t, anh cắm mãnh liệt, cô chỉ có thể ôm lấy anh.
Chu Thành Đông cắn răng, lâu lắm không phát tiết, anh hung mãnh mà đóng cọc, gậy th*t bị tiểu huyệt cắn chết, chọc cho anh liên tục cắm sâu vào tử cung.
“A… A… Cắm đã chết…” Trên đùi Bạch Chỉ còn treo cái quần đùi rách nát, hai chân tách ra, âm hộ bị phần hông Chu Thành Đông đâm cho một mảnh đỏ bừng.
“Con muốn đi theo ta?” Chu Thành Đông va chạm, thô quát.
“Người… Nói… Nói xem?” Bạch Chỉ bị làm đến lời nói đều nói không được đầy đủ, một lúc lâu mới lại tiếp tục nói: “Lão công đi… Đi đâu… Em liền đi đó.”
“Mẹ nó! Con kêu ta cái gì?” Chu Thành Đông cắm đỏ mắt, cô thế nhưng kêu anh là lão công.
“Lão công… A… Lão công …” Bạch Chỉ lặp lại phóng đãng kêu, anh càng thêm hung mãnh, quy đầu va chạm tử cung, mông cô vẫn luôn đi phía trước.
“Tê!” Cái xưng hô này so với kêu cha nuôi còn kích thích hơn, Chu Thành Đông thật muốn làm chết tiểu dâm đãng này, anh nâng mông vểnh, tàn nhẫn hướng phần hông thọc tới, cự thịt thô tráng cắm rễ rộng mở môi âm hộ, lượng lớn d*m thủy phun ra ngoài.
“Lão công a… Làm chết em… Ngứa muốn chết… A…” Bạch Chỉ toàn thân đều ngứa, cô kẹp chặt tiểu huyệt, vách tường khít khao bao lấy quy đầu, đồng thời co chặt, tần suất anh làm nhanh hơn.
Bàn gỗ màu đen kịch liệt lay động, tựa hồ không chịu nổi tần suất người đàn ông thọc vào rút ra, Bạch Chỉ càng đáng thương, hạ thể tất cả đều là dâm dịch, tử cung không ngừng ma sát, âm đ*o tê dại không chịu nổi.
“Lão công… Lại cho em… A…” Bạch Chỉ ngẩng cổ kêu to, Chu Thành Đông không biết nặng nhẹ mà xỏ xuyên qua, âm đ*o bị ma sát biến dạng, mông vểnh run rẩy.
Chu Thành Đông tần suất thế này, anh thọc vào rút ra hơn mười phút, cô không chịu đựng được, cao trào, hoa huy*t liều chết cắn chặt, dâm dịch nóng bỏng phun ra tới.
“Lão công… A… Cho em… Bắn ở tử cung… A…” Bạch Chỉ làm ra tư thế tiếp thu tinh dịch anh, mông vểnh nâng lên, tử cung thả lỏng.
Chu Thành Đông vọt mạnh mãnh liệt làm, thời gian dài không có làm tình, tinh quan thực dễ dàng mở ra, anh đem quy đầu bạo trướng chạm tử cung, mã mắt buông ra, tinh dịch đặc sệt hữu lực mà phun ra đi vào.
Bạch Chỉ bị tinh dịch nhét đầy đến toàn thân co rút.