Ninh Nặc Kỳ không tự dậy, mà do cổ bị siết đến tỉnh.
Khi mở mắt, cậu cảm thấy trên ngực và cổ có thứ gì đó đè ép khiến cậu thở không nổi, nhăn mày sờ thử mới phát hiện là cánh tay của Thẩm Việt.
Ninh Nặc Kỳ nhớ lại sự tình ngớ ngẩn tối qua, buông một tiếng thở dài gần như không nghe thấy.
Từ khi nào cậu lại trở nên bốc đồng như vậy?
Cậu tự giận mình bị tình dục che mờ lý trí, rồi lại nhịn không được mà cọ lưng vào lồng ngực của người phía sau. Ninh Nặc Kỳ trời sinh thể hàn, lúc ngủ một mình trong đêm thường vì lạnh mà tỉnh giữa giấc. Cơ thể Thẩm Việt lại vừa lớn vừa ấm, luôn không chút do dự truyền nhiệt cho cậu.
Ninh Nặc Kỳ nhắm mắt lại lần nữa, tâm trí cậu đang dần tỉnh táo, nhớ tới bản thân đã từng oán giận Thẩm Việt trong suốt nửa năm thiếu hắn, rồi bỗng nhận ra đêm qua cậu vui vẻ đến nhường nào, lòng cậu nhớ nhung Thẩm Việt biết bao nhiêu.
Cậu là một người độc đoán, vì thế sẽ không cho phép người đã từng tổn thương mình có cơ hội thứ hai. Thế nhưng cậu xót xa phát hiện, nguyên tắc của cậu không là gì trước mặt Thẩm Việt. Cậu không muốn tha thứ cho hắn, cũng chẳng muốn rời xa người này chút nào.
Huống hồ bọn họ còn phải đối mặt với rất nhiều thứ. Cậu đã dành năm năm cho đoạn tình cảm này, Thẩm Việt cũng thế. Họ đã vì nhau mà bỏ ra thời gian lâu như vậy, cuối cùng kết quả nhận được lại là sự chia lìa. Thật ra ý định trước đây của cậu rất giống Thẩm Việt, cậu không ngại cắt đứt quan hệ với mọi người, bởi vì cậu luôn tin chắc rằng Thẩm Việt sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu. Nhưng giữa họ vẫn tồn tại sự bất đồng, việc "Thẩm Việt đề nghị chia tay" khiến cậu không cách nào chấp nhận được. Không phải cậu không thông cảm cho Thẩm Việt, chỉ là cậu không còn tin vào những lời yêu thương của hắn nữa. Hắn rời bỏ cậu lần đầu tiên, cũng chưa chắc sẽ không có lần thứ hai, thứ ba. Nếu ngay từ đầu đã không thể đưa ra một đáp án giúp cậu yên lòng, thì chắc chắn cậu sẽ không vì hắn mà hao phí thêm một cái năm năm nào nữa.
Người phía sau đột nhiên chậm rãi di chuyển. Thẩm Việt mơ màng nhìn người trong lòng, rồi tiếp tục khép lại hai mắt, ôm lấy Ninh Nặc Kỳ, vùi đầu vào cổ cậu.
"Ninh Ninh..." Thẩm Việt an tâm thở dài một tiếng, sau đó im lặng.
"Thẩm Việt," Ninh Nặc Kỳ phá tan bầu không khí, gọi tên hắn, "Anh muốn bóp chết tôi đấy à."
Thẩm Việt còn chưa tỉnh, nỉ non đáp, "... Không giữ cho chắc, để em chạy mất thì anh biết phải làm sao?"
Ninh Nặc Kỳ không nói gì, kéo cánh tay bị Thẩm Việt ghìm chặt ra.
"Đừng, đừng nhúc nhích, cho anh ôm một lát." Thẩm Việt nói.
Ninh Nặc Kỳ cau mày, "Tôi muốn đi rửa mặt, anh đừng lộn xộn."
Thẩm Việt còn ngái ngủ, vì thế sức lực chưa hồi phục. Ninh Nặc Kỳ giãy giụa vài cái đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn. Cậu sợ Thẩm Việt tỉnh dậy sẽ ấn cậu lại trên giường, bèn nhanh nhảu lê dép đi vào phòng tắm.
Vừa đối diện với mặt gương, cậu lập tức bị những vết đỏ thẫm trên cổ mình thu hút.
"Đệt..."
Ninh Nặc Kỳ nhỏ giọng chửi thề, cúi người tới gần tấm gương. Trên cổ cậu đầy những dấu hôn lung tung từ đêm qua, kéo dài đến tận trong áo. Cậu kéo cổ áo xuống một chút, trên xương quai xanh và lồng ngực quả nhiên nhìn thấy mảng lớn vết hôn không đậm thì nhạt.
Tên ngốc kia cố ý!
Ninh Nặc Kỳ muốn xông vào phòng ngủ túm Thẩm Việt dậy đánh một trận—— Tên ngốc đó cố ý hôn lên những nơi quần áo không che được, nghĩa là hôm nay hắn không định để cậu ra ngoài gặp người khác!
Ninh Nặc Kỳ tức đến phát run, nhớ lại vừa rồi cậu ở trên giường còn ra vẻ cân nhắc thật lâu, không biết có nên tha thứ cho hắn hay không, thật sự muốn lôi cả chính mình ra tẩn một trận nhớ đời.
Tha thứ cái đéo gì, tha con mẹ anh.
Ninh Nặc Kỳ cố nén cơn giận, cúi xuống lấy một chiếc bàn chải đánh răng mới tinh trong ngăn tủ.
Cậu mở cửa tủ, nhận ra Thẩm Việt đã đem đồ vệ sinh cá nhân tích trữ được chia làm hai phần.
Cậu tiện tay cầm một chai sữa rửa mặt bên trái, cảm thấy rất quen thuộc. Cậu lật qua lật lại nhìn một lúc, sau đó mới chợt nhớ ra đây là loại Thẩm Việt hay dùng. Trước kia cậu phàn nàn với hắn rất nhiều về nhãn hiệu này, nó làm căng và khô da, nhưng Thẩm Việt hoàn toàn không thèm để bụng, cho nên chưa từng thay đổi. Cậu tiếp tục quan sát đồ vật trong tủ, phát hiện một cái là nhãn hiệu thường dùng của Thẩm Việt, còn cái kia là của cậu.
Ninh Nặc Kỳ ngẩn ra, lửa giận vừa bùng cháy đã giảm hơn nửa. Cậu đứng lên, quay người đi vào phòng bếp.
Thẩm Việt chưa từng ăn vặt, vậy mà lại đặc biệt đặt một tủ đồ ăn vặt trong nhà—— Bởi vì Ninh Nặc Kỳ thích.
Cậu mở tủ trữ đồ ăn, ngạc nhiên nhìn thấy bên trong xếp đầy loại kẹo cậu thích, còn có cả bánh quy và những món khác.
Mọi thứ vẫn vậy, từ nửa năm trước lúc cậu rời đi cho đến tận bây giờ không hề thay đổi.
Giống như Thẩm Việt vẫn luôn chờ cậu trở về.
Ninh Nặc Kỳ từ từ đóng cửa tủ lại, khẽ mím môi, trong mắt lóe lên chút tia sáng.
"Em tìm gì thế?"
Ninh Nặc Kỳ nghe tiếng thì quay đầu.
Thẩm Việt cởi trần, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào khung cửa nhìn cậu.
⊙︿⊙"Anh đâu cần giữ lại làm gì," Ninh Nặc Kỳ múc từng viên bánh trôi hoa quế thơm ngào ngạt vào bát sứ, "Lỡ tôi không quay về thì sao."
"Chẳng phải đã về rồi à?" Thẩm Việt ngồi đối diện cậu.
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy, ngước mắt liếc hắn một cái, "Tôi tự nguyện chắc?"
Thẩm Việt không đáp, nhưng trong mắt thoáng mang theo chút vui vẻ.
"Thẩm Việt," Mặt Ninh Nặc Kỳ không chút thay đổi, "Tuy bây giờ tôi đang ngồi trước mặt anh, nhưng tôi vẫn muốn làm rõ với anh một chuyện."
Thẩm Việt hơi nhướng mày, ý bảo cậu tiếp tục nói.
"Chúng ta vẫn chưa quay lại với nhau, trước mắt tôi cũng không có ý định này," Ninh Nặc Kỳ mở miệng, "Nhưng tôi sẵn sàng cho anh một cơ hội."
"Cho đến lúc anh xử lý tốt quan hệ giữa gia đình với tôi, thì tôi sẽ không chấp nhận ở bên anh. Còn nếu anh không thể giải quyết vấn đề này," Ninh Nặc Kỳ đặt muỗng sứ xuống, nghiêm túc và lãnh đạm nhìn chằm chằm Thẩm Việt, "Vậy anh lập tức cút xéo cho tôi."
"Anh sẽ không lặp lại sai lầm," Vẻ mặt Thẩm Việt nghiêm nghị, "Vả lại, anh nói là nếu—— Nếu anh xử lý không tốt, anh cũng sẽ không buông em ra."
Ninh Nặc Kỳ nhíu mày, tựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực, "Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không đấy? Tôi nói, nếu anh không thể giải quyết êm đẹp, thì anh cứ yên tâm mà làm Thẩm đại thiếu gia, khỏi mơ cùng tôi ở bên nhau. Ninh Nặc Kỳ tôi không muốn làm kẻ ác mãi, chứ con mẹ nó tôi không muốn người khác vì tôi mà tan nhà nát cửa."
"Còn nữa, nếu nửa năm trước anh nói ra lời này, có lẽ tôi đã vô cùng cảm động, thề nguyện ở bên anh, sống nương tựa lẫn nhau. Dù sao suy nghĩ của tôi lúc đó cũng giống như anh bây giờ, người khác nghĩ thế nào tôi cóc thèm quan tâm, tôi có thể đấu tranh đến cùng với những người phản đối chúng ta. Nhưng anh đã đề cập đến việc chia tay, nửa năm trước anh không cần tôi," Ninh Nặc Kỳ nói tới đây đã không nén được cảm xúc, giọng cậu hơi run, "... Vậy thì hôm nay anh đừng nói mấy lời tức cười thế này."
Giọng điệu của cậu rất hung ác, nhưng giữa những câu chữ lại ẩn chứa sự tủi thân khó tả. Nửa năm trước cậu chôn sâu trong lòng một mối hận, mãi đến ngày hôm nay mới trút hết ra.
Thẩm Việt lặng yên nhìn Ninh Nặc Kỳ, lúc sau mới cất tiếng, "... Anh xin lỗi."
Ninh Nặc Kỳ lạnh lùng đáp trả, ""Anh xin lỗi" cũng vô dụng, tôi không muốn nghe "anh xin lỗi". Tôi hiếm khi tha thứ cho bất cứ ai, nhưng vì tôi biết anh là người thế nào nên mới chọn cho anh một cơ hội khác. Thẩm Việt, hi vọng anh không khiến tôi thất vọng lần thứ hai."
"Còn nữa," Ninh Nặc Kỳ hơi nghiêng đầu, nhướng mày chỉ vào vết tích trên cổ, "Hôm nay tôi không so đo với anh, nếu có lần sau, tôi sẽ khâu miệng anh đấy."
Thẩm Việt bình tĩnh nói, "Em biết anh cố ý mà, anh muốn giữ em lại."
"Chẳng phải anh bận lắm à?" Ninh Nặc Kỳ hỏi.
"Đẩy đi rồi, em quan trọng hơn." Thẩm Việt trả lời.
"Bớt bớt lại giùm cái," Ninh Nặc Kỳ nói, "Anh vốn không có ý định ra ngoài cùng tôi, vậy trừ ăn với ngủ, anh còn làm được gì nữa?"
Thẩm Việt trầm giọng, "Không làm gì hết, chúng ta ăn cơm trên giường đi."
Ninh Nặc Kỳ nhìn hắn một lúc rồi khẽ cười rộ lên, trong giọng nói mang ý giễu cợt, "Đúng nhỉ. Bây giờ chúng ta là bạn giường mà."
Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ "bạn giường", nhưng âm cuối lại vừa mềm vừa nhẹ.