Nghiện Sắc Đẹp

Chương 44




Thứ hai đi làm, có người ở công ty lần nữa lật lại chuyện vị đồng nghiệp lâu năm bị mất công việc ở chỗ Đông ảnh hậu, đồng thời chọc ra người thay thế chính là Giang Bạch Lộ.

Đồng nghiệp kia tức tối, ỷ vào bản thân có kinh nghiệm công tác lâu năm mà chèn ép Giang Bạch Lộ. Những người khác mắt nhắm mắt mở đối với chuyện này. Giang Bạch Lộ không kiên trì chịu đựng, thứ tư ngủ thẳng đến trưa, sau đó chậm rãi mở mắt, cậu tựa ở đầu giường gửi mail xin thôi việc cho công ty.

Người ở phòng nhân sự gọi điện thoại cho cậu, thông báo muốn từ chức phải làm đơn trướcmột tháng, đồng thời phải hoàn thành các công việc liên quan. Giang Bạch Lộ híp mắt lười biếng duỗi lưng, nói thẳng cậu không cần lương tháng trước và tháng này, không thèm nói gì thêmliền cúp máy.

Cậu ngồi trên giường chơi điện thoại di động một lúc, sau đó bước xuống đi dép, ngáp một cái rồi ra khỏi phòng. Trước mặt đụng phải Giang tổng cũng dậy muộn, đầu tóc bù xù bước ra từ một căn phòng ngủ khác.

Hai ba con đồng thời dừng bước, mở đôi mắt còn buồn ngủ trừng nhau. Thời gian này ban ngày Giang Bạch Lộ đi làm, ban đêm cậu ngủ lại nhà Sầm Qua, dĩ nhiên hiếm khi ở nhà gặp ba cậu.

Giang tổng phục hồi tinh thần trước, “Tối hôm qua ba uống hơi nhiều, hôm nay nghỉ ngơi.”

Giang Bạch Lộ dạ một tiếng.

Giang tổng hơi ngạc nhiên, “Hôm nay con không đi làm à?”

Giang Bạch Lộ lười biếng dựa vào cửa phòng, “Nghỉ việc rồi.”

Giang tổng càng sững sờ, “Nghỉ lúc nào?”

Giang Bạch Lộ ngáp một cái, “Vừa rồi.”

Giang tổng im lặng hồi lâu, xoa tay hào hứng nói: “Vừa khéo, tối nay con cùng ba đi Độ Giang Các ăn bữa cơm.”

Người không còn gì để nói ngược lại đổi thành Giang Bạch Lộ. Cậu tỏ vẻ không hiểu mà lầm bầm: “Ăn bữa cơm gì?”

Giang tổng liếc mắt nhìn cậu, mở miệng dùng câu hỏi nhưng giọng điệu tràn đầy khẳng định: “Buổi tối gần đây con thường xuyên không về nhà ngủ, có bạn trai rồi phải không?”

Giang Bạch Lộ càng không rõ nguyên do, chống cằm âm thầm suy tư, chẳng lẽ ba cậu muốnhẹn Sầm Qua ăn cơm? Thật ra cũng không phải không thể, hôm nào hỏi Sầm Qua bao giờ rảnhlà được. Cậu thu hồi suy nghĩ, ngước mắt lên nói: “Dạ có rồi, nhưng chuyện đó có quan hệ gì với bữa tối ngày hôm nay?”

Giang tổng liên tục chậc lưỡi, “Nếu có rồi, buổi tối cùng nhau…”

Lời còn chưa nói xong, chuông điện thoại trong túi áo ngủ vang lên. Giang tổng lấy di động ra,vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng đọc sách. Đề tài nói chuyện chấm dứt, Giang Bạch Lộ cũng không để ý nhiều.

Đơn giản gửi tin nhắn Wechat quấy rầy bạn trai đương nhiệm đi.

Bạn trai đương nhiệm của cậu đang ngồi trong phòng họp mở hội nghị cấp cao, chú ý tới điệnthoại di động đặt ở mép bàn nhiều lần phát ra tiếng rung, lật điện thoại đi động quét mắt nhìn qua tin nhắn gửi đến của Giang Bạch Lộ, vẻ mặt lạnh nhạt trả lời: “Đang họp, đừng làm phiềntôi.”

Gửi xong, anh chuyển điện thoại đi động sang chế độ im lặng, úp màn hình điện thoại di động xuống mặt bàn. Hai phút sau đó, Sầm Qua vô thức lật điện thoại lên, quan sát xem màn hình có phát ra đèn tín hiệu nhấp nháy hay không.

Nhưng cho đến khi cuộc họp kết thúc, đèn báo hiệu có tin nhắn mới vẫn không sáng lên. Sầm Qua trở về phòng làm việc, ném điện thoại di động vào trong ngăn kéo bên trái của bàn làm việc, ngồi xuống lật một tờ báo cáo tổng kết công việc trên mặt bàn, rũ mắt quét ngang qua.

Vài giây sau đó, anh khép bản tổng kết công việc lại, mở ngăn kéo lấy di động ra, ấn số điện thoại của Giang Bạch Lộ. Trong khoảnh khắc có kết nối, anh mở miệng trước: “Có chuyện gì?”

Giang Bạch Lộ ngạc nhiên giây lát, hỏi ngược lại anh: “Cái gì mà có chuyện gì?”

Sầm Qua chậc một tiếng, “Em vừa tìm tôi có chuyện gì?”

Giang Bạch Lộ hiểu ra, khẽ cười rộ lên, “Cũng không có việc gì.”

Sầm Qua dừng một chút, nhướn mày, “Nếu không có việc gì, tôi cúp máy đây.”

Giang Bạch Lộ vội vàng gọi anh lại, thành thật nói: “Có chút việc nhỏ, em nghỉ việc rồi.”

Sầm Qua cười hừ một tiếng, bắt đầu không nể nang trách mắng cậu: “Dân thất nghiệp.”

Giang Bạch Lộ: “…”

Giang Bạch Lộ: “Ồ.”

Sầm Qua: “Chơi bời lêu lổng.”

Giang Bạch Lộ: “Ồ.”

Sầm Qua: “Ham ăn biếng làm.”

Giang Bạch Lộ: “Ồ.”

Sầm Qua: “Em có thể đến chỗ tôi làm việc.”

Giang Bạch Lộ: “Ồ.”

Giang Bạch Lộ: “…”

Cậu hoàn hồn, có chút không còn gì để nói, “Các anh còn thiếu nhiếp ảnh gia?”

Sầm Qua lười biếng trả lời: “Nuôi thêm mình em, tập đoàn họ Sầm còn không đến mức phá sản.”

Giang Bạch Lộ cười tủm tỉm ồ một tiếng, “Cũng không chắc đâu nha.”

Sầm Qua cong khóe môi, cười như không cười mà hỏi lại: “Sao lại không chắc?”

Hai tay Giang Bạch Lộ vây quanh đầu gối, cậu ngồi xổm trên sofa, bỗng nhiên kéo dài âm cuối,thanh âm cố ý trầm thấp mà tràn đầy dẫn dụ kèm theo luồng điện nhẹ nhàng truyền vào trongtai đối phương: “Nhiếp ảnh gia thanh thuần xinh đẹp lấy sắc hầu hạ ông chủ, ép khô ông chủ rồinhân cơ hội cuỗm tiền bỏ chạy.”

Sầm Qua suy tư nheo mắt, cười lạnh nói: “Chạy được nửa đường thì bị ông chủ trùm bao tải khiêng trở về, đánh gãy hai chân rồi xích ở nhà, làm cho đến khi cái mông nở hoa mới thôi.”

Giang Bạch Lộ: “…”

Cậu dừng một chút, hơi mỉm cười, không hề sợ hãi, “Lần trước em đi phỏng vấn, ai mang vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ kém không viết bốn chữ ‘từ chối tuyển dụng’ to đùng trên mặt?”

Sầm Qua: “…”

Buổi tối ra ngoài ăn cơm, xe chạy đến bãi đỗ xe của Độ Giang Các, Giang tổng mới sực nhớ đến cuộc nói chuyện bị điện thoại cắt ngang buổi sáng, ông bổ sung thêm nửa câu nói dở còn lại: “Tối nay cùng ăn cơm với chú Lương của con và Lương Hiết.”

Giang Bạch Lộ ngạc nhiên giây lát, sau đó phục hồi tinh thần mới phát hiện đại khái là một câuchuyện hỗn loạn. Không lâu trước đây cậu mới cùng Lương Hiết ăn cơm ở nhà hàng tình nhân,ngắn ngủi về sau liền bắt đầu yêu đương với Sầm Qua.

Từ trước đến nay Giang tổng đều không quản chế hoạt động giải trí của cậu, càng không kể đến tra hỏi cuộc sống tình cảm riêng tư của cậu. Lúc này ông vẫn cho rằng con trai ông và con trai của ông Lương hơn phân nửa là đang tìm hiểu, hẹn hò với nhau.

Mười phút sau, hai gia đình mặt đối mặt ngồi trong phòng riêng mới làm sáng tỏ tình huống đôi bên. Cũng may Giang tổng và ông Lương là bạn thân lâu năm, không có chút gượng gạo nào,bữa cơm thông gia tự nhiên biến thành bữa cơm ôn lại kỷ niệm xưa.

Nhân viên phục vụ trước sau tiến vào đặt đồ ăn, Giang tổng và ông Lương luôn cầm chén rượutrò chuyện vui vẻ. Giang Bạch Lộ ngồi cạnh Lương Hiết, ánh mắt hững hờ lướt qua đồ ăn tinh tế đẹp đẽ trên bàn, tùy tiện nói đôi ba câu với Lương Hiết.

Sau bữa ăn ngày hôm đó, hai người không gặp nhau lần nào nữa. Đề tài thường xuyên thay đổi, cuối cùng quay về cảnh tượng gặp mặt lần trước, thậm chí còn đề cập đến chuyện gặp Sầm Qua trên đường phố vào lúc đó.

Giang Bạch Lộ định thản nhiên bỏ qua, nhưng cuối cùng nhớ đến một chi tiết không thể lơ là,cậu quay đầu bình thản hỏi: “Cậu quen biết Sầm Qua thế nào?”

Lương Hiết giải thích ngắn gọn: “Đại học Bắc Kinh và tập đoàn họ Sầm có dự án hợp tác, thầyhướng dẫn của chúng tôi làm trung gian kết nối.”

Giang Bạch Lộ tỏ ra nghi hoặc, “Thầy hướng dẫn của các cậu trước đây quen Sầm Qua?”

“Đương nhiên biết. Thầy Hứa…” Giọng nói của đối phương hơi ngập ngừng, “Là giáo viên hướng dẫn của tôi, ông ấy là thầy bộ môn chuyên ngành khoa chính quy của Sầm Qua.”

Mắt Giang Bạch Lộ hiện ra chút ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng rơi vào không trung, cậu sững sờrất lâu, không hề để ý tới, có một nhân viên phục vụ bất cẩn đặt sai món ăn lên bàn.

Cuối cùng Lương Hiết gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, kéo hồn cậu trở về: “Trông cậu có vẻ như rất ngạc nhiên?”

Giang Bạch Lộ bình phục nét mặt như thường, “Trước đây nghe Sầm Qua nói anh ấy là sinh viêntốt nghiệp đại học Bắc Kinh, tôi vẫn chưa tin. Không ngờ…” Cậu cong khóe môi, tươi cười không chê vào đâu được, “Anh ấy lại nói thật.”

Bây giờ hai người nhắc đến Sầm Qua, Giang Bạch Lộ không ngờ được rằng, mấy phút sau cậu sẽ nhìn thấy Sầm Qua ở Độ Giang Các cùng với người thầy họ Hứa của Lương Hiết. Cậu vừa duỗi đũa về phía bàn ăn thì thấy nhân viên phục vụ vội vàng gõ cửa bước vào, liên tục xin lỗi vì mang nhầm món ăn. Giây tiếp theo, ánh mắt thẳng tắp nhìn Giang Bạch Lộ vừa mới ăn xong một miếng thức ăn trên bàn.

Giang Bạch Lộ đứng dậy cùng đối phương bước ra giải quyết sự cố, Lương Hiết theo sát phía sau cậu. Một lát sau, hai người gặp được Sầm Qua đang ăn tối cùng với thầy và vợ của thầy Lương Hiết ở phòng riêng bên cạnh.

Món ăn đáng lẽ phải được đưa vào phòng riêng của Sầm Qua lại bị đặt nhầm lên bàn của Giang Bạch Lộ.

Giang Bạch Lộ và Sầm Qua nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên niềm vui rạng rỡ, đang định mởmiệng nói thì thầy giáo họ Hứa giành trước. Đối phương tươi cười lướt qua khuôn mặt của Giang Bạch Lộ, cuối cùng nhìn về phía Lương Hiết mà nói: “Buổi sáng gọi em theo thầy đi ăn tối em không đến, hóa ra là đã có hẹn với người khác.”

“Thầy Hứa, thầy nghĩ đi đâu vậy?” Lương Hiết tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Đây là con trai của bạn thân ba em.”

Tuy gần tuổi về hưu nhưng thầy Hứa có trí nhớ không thua gì thanh niên, ông lập tức ồ một tiếng, cười tủm tỉm cắt ngang lời cậu ta: “Đây là đối tượng xem mặt mà ba em tìm cho em đấy hả?”

“Niểu Niểu…” Sầm Qua im lặng không nói nhìn chằm chằm vào Giang Bạch Lộ, lúc này rốt cục nhướn mày, chậm chạp mở miệng chen vào: “Em và bạn đến đây ăn cơm?”

Giang Bạch Lộ nghe thế liền nở nụ cười, tiến đến bên cạnh Sầm Qua. Người đàn ông vẫn ngồitrên ghế như cũ, nhưng trước mặt ba người còn lại, tay anh vươn ra ôm lấy eo cậu, nhìn vẻ mặt khó hiểu của thầy giáo phía đối diện, nhàn nhạt nói: “Thầy Hứa, vừa vặn giới thiệu với thầy, đâylà bạn trai của em.”

Cùng lúc đó, ở nơi đường nhìn của ba người kia không với đến, bàn tay vốn khoát lên lưng cậu lặng lẽ hạ xuống, nhéo một cái rất mạnh lên mông cậu…

Không chút nể nang.

Bữa cơm ôn lại kỷ niệm xưa của gia đình họ Giang và gia đình họ Lương trở thành tiệc liên hoan của nhiều người. Nhân tiện Giang tổng còn được gặp con rể tương lai của ông.

Khi Giang tổng người già hay quên nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai tràn đầy xâm lược của con rể, mơhồ cảm thấy sự quen thuộc nhàn nhạt giống như đã từng gặp mặt.

Tuy nhiên, nhìn thêm nhiều lần, ông cũng không nhớ ra. Cũng may trái tim Giang tổng vô cùng rộng rãi, quay đầu thi tửu lượng với ông Lương. Một bên khác, Lương Hiết và thầy Hứa thảo luận đầu đề nghiên cứu gần đây, còn lại Sầm Qua cùng Giang Bạch Lộ ngồi phía đối diện, bắt đầu thanh toán nợ nần.

Chiếc đũa trong tay người đàn ông hoàn hảo tách ra thịt cá tươi ngon trắng nõn, anh bình thản kẹp một miếng đưa đến bên miệng cậu, nhỏ giọng uy hiếp: “Giang Bạch Lộ, mẹ nó em dám ăn cơm tối với đối tượng xem mặt sau lưng tôi?”

Mặt Giang Bạch Lộ không đổi sắc mà ăn luôn gừng băm, ánh mắt mềm mại vô tội nhìn anh, “Em biết sai rồi.”

Sầm Qua nheo mắt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Em biết thật ư?”

Giang Bạch Lộ chân thành gật đầu.

Sầm Qua hài lòng sung sướng cong khóe môi.

Giang Bạch Lộ nhìn thấy, trong lòng thở phào một hơi, thả lỏng cảnh giác.

Đôi đũa của Sầm Qua đuỗi đến, mặt cắt trắng phớ của gốc hành lá thẳng tắp chọt vào môi cậu.

Giang Bạch Lộ: “…”

Cậu ngậm miếng hành lá, chậm chạp thở dài khe khẽ, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: “Đàn ông đều giống nhau. Trước mặt người ngoài gọi tên cúng cơm, khi không có ai thì gọi cả họ và tên.”

Sầm Qua: “…”

Vẻ mặt anh không thay đổi, đáp lại một cách châm biếm: “Đàn ông đều giống nhau, đó là bởi vì vợ của họ đều là một kiểu.”

Giang Bạch Lộ ngẩn ngơ vì một chữ đối phương đột nhiên nói ra, cậu chớp mắt, nhướn mày hỏi: “Kiểu gì?”

Sầm Qua thờ ơ ngước mắt, “Ba ngày không đánh, leo lên nóc nhà lật ngói.[1]“

Giang Bạch Lộ: “…”

“Được rồi.” Cậu phun miếng hành ra, ngừng cười, “Chúng ta nói chuyện khác đi.”

Sầm Qua liếc nhìn cậu một cái, “Chuyện gì?”

Giang Bạch Lộ cười hừ hừ hỏi: “Sao anh biết được tên cúng cơm của em? Tần Nhất Hành nóicho anh?”

Sầm Qua bỗng chốc để lộ vẻ mặt không còn gì để nói: “Mấy tháng trước Tống Đường suốt ngày gọi em như vậy, em nghĩ tôi ở bên cạnh là người điếc sao?”

“Trí nhớ của anh tốt thật đấy.” Giang Bạch Lộ cong môi lầm bầm một câu, sau đó rũ mắt nghĩ ngợi một lát, ngước mắt nở nụ cười, “Hay là em kể cho anh nguồn gốc tên cúng cơm của em đi.”

Một tay cậu chống má, quay đầu không hề chớp mắt nhìn Sầm Qua, “Anh biết đấy, ba em dù cóchút tiền nhưng không được học hành tử tế. Lúc em vừa mới sinh ra, ba em cảm thấy tên xấumới dễ nuôi, liền đặt tên cúng cơm cho em là Điểu Điểu…”

“Nhưng mẹ em cảm thấy Điểu đọc giống tên thứ đó, nghe không tốt đẹp gì.” Sầm Qua phì cười một tiếng, “Cuối cùng hai người đều nhường một chút, tra từ điển tìm một chữ đẹp đẽ hơn, lại đồng âm với chữ ‘Điểu’.”

Giang Bạch Lộ ngớ ra, một lúc lâu sau đó, cậu mới ngập ngừng mở miệng hỏi: “Anh… biết?”

Sầm Qua quét mắt nhìn cậu, “Sao tôi không thể biết?”

“Đương nhiên không phải không thể biết.” Giang Bạch Lộ cong môi cười rộ lên, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, “Em chỉ là tò mò, anh làm sao mà biết được? Cũng là nghe Tống Đường nói?”

Nhưng mà lúc này, đối phương không đáp, ngược lại ngẩn ra một giây, anh vô thức nhíu mày.Con ngươi nâu nhạt hiện lên chút kì lạ, nhưng một giây sau đều bị bao phủ trong biển sâu màuhổ phách.

Nhanh đến mức Giang Bạch Lộ thậm chí chưa kịp bắt lấy, chợt nghe tiếng nói trầm thấp dễnghe của Sầm Qua rơi vào trong tai: “Trừ bạn từ thời tóc để chỏm của em ra, còn ai nói cái này.”

Hết chương 44

Chú thích 1: Tương tuyền, ở cổ đại, có một hộ gia đình, nữ chủ nhân họ Bảo, trong nhà có hai người con trai vô cùng nghịch ngợm, mỗi ngày không đuổi gà đuổi chó thì phá hoại hoa màu. Bảo thị tức giận đến nỗi ngày nào cũng phải đánh chúng. Bị đánh, hai anh em mới ngoan ngoãn một chút nhưng hôm sau, chúng lại phá phách như trước. Vào thời điểm thu hoạch lúa mạch, chồng của Bảo thị ở ngoài buôn bán bị gãy chân, không thể về nhà. Công việc đồng áng đều rơi vào người Bảo thị. Ban ngày nàng gặt lúa, buổi tối tuốt lúa đến khi trời tối mịt, không có sức lực quản lý hai thằng con trai tinh nghịch của nàng. Thật vất vả thu hoạch xong lúa mạch, Bảo thị mệt đến độ không gượng nổi lưng, nằm thẳng trên giường ngủ thiếp đi. Nửa đêm trời đổ mưa to, Bảo thị bị nước mưa từ nóc nhà rớt xuống đánh thức. Nàng không hiểu nước từ đâu ra, đốt đèn lên thì thấy ngói trên nóc nhà bị bóc đi vài khối, thảo nào nước mưa dột xuống. Bảo thị biết là hai thằng con trai bướng bỉnh của nàng làm, tức giận quát to với chúng: ”Được lắm, hai thằng quỷ nhỏ bọn mày, ba ngày không đánh bọn mày, bọn mày liền leo lên nóc nhà lật ngói.” Hai tên con trai nghịch ngợm đương nhiên không tránh khỏi một trận đòn.

Sau này mọi người dùng câu ‘ba ngày không đánh, leo lên nóc nhà lật ngói’ hình dung đứa trẻ nghịch ngợm.