Như cuồng phong xông vào giữa biển mây đen kịt, Diệp Thấm Minh xoay tròn Bích Tiêu Kiếm, đem bầu trời chém thành hai nửa, mang theo nửa trời mưa rền gió dữ mà chém bay một đám thiên binh thiên tướng trên kia.
Một tràng tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa không trung, áo giáp vỡ vụn loạn bay đầy trời, vô số thiên binh ào ạt rơi xuống, thẳng rơi vào đầm Minh Thủy hóa thành bạch cốt, đảo mắt liền thân tử đạo tiêu, trở thành âm hồn vạn kiếp bất phục!
"Viêm Dương tên tiểu tử thối nhà ngươi, thò đầu ra đây cho bổn quân!"
Nàng thanh âm vang vọng bốn phía, xuyên qua biển mây, thấu xuống lòng đất, quanh thân ánh sáng xanh biếc liệt liệt tỏa ra, như thiên quân vạn mã thổi quét toàn bộ mây đen.
Bất thình lình từ trên chín tầng mây, một cỗ hồng quang tấn mãnh mà xuống, tức khắc bị cỗ linh lực xanh biếc vọt lên chặn ngang, tiên khí đỏ rực cùng yêu khí xanh lục mãnh liệt va chạm, một tiếng ầm vang thật lớn nổ tung giữa trời, đem bầu trời Minh Thủy vốn nhiều năm tối tăm chiếu sáng rực rỡ, nhuộm xanh cả chân trời.
Hỏa Thần rõ ràng thắng không nổi Diệp Thấm Minh. Hắn sắc mặt trắng bệch, hung hăng cắn răng: "Diệp Thấm Minh yêu đan từng vỡ vụn, nàng làm sao dám như vậy khuynh tẫn toàn lực!"
Phong Thần nguyên bản muốn cười nhạo Hỏa Thần một phen, nhưng trong đầu tâm tư chợt lóe, muốn thăm dò thực lực Diệp Thấm Minh, liền vung tay đem một cỗ linh lực rót vào, lập tức luồng tiên khí đỏ rực vừa bị đánh bật trở về trong nháy mắt hóa thành bạo phong, hung hăng nện trở lại Diệp Thấm Minh.
Diệp Thấm Minh xa xa nhìn hai người bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch: "Hai tên nhãi ranh các ngươi. Lập tức lui khỏi Minh Thủy, bổn quân tha cho các ngươi một lần, nếu không, đầu các ngươi, bổn quân lấy."
Hỏa Thần tức đến gương mặt biến thành lò lửa, nghiến răng nói: "Diệp Thấm Minh, ngươi còn nghĩ bản thân là Yêu Đế ngàn năm trước sao? Có bản lĩnh, đến đây mà lấy đầu ta!"
Diệp Thấm Minh ngửa mặt lên trời cười to, trong tay yêu lực bùng lên mãnh liệt, như mãnh long vọt lên chặn đứng cỗ bạo phong kia, bầu trời trong nháy mắt lần nữa nổ tung, chấn đến Yêu Tiên hai giới binh lính toàn bộ văng ra, nguyên bản hai bên đang hỗn chiến thành một đoàn trong chớp mắt liền bị tách ra.
Mãnh long màu xanh xuyên thủng qua chín tầng mây, sức mạnh ngập trời đánh sâu vào, thế không thể cản nện thẳng vào hai người Phong Thần cùng Hỏa Thần, khiến bọn hắn bị đánh văng mấy chục trượng.
Hỏa Thần vừa mới miễn cưỡng trụ vững, ngẩng đầu liền thấy vạt áo vàng đen khắc hoa văn độc hữu của Yêu Đế, hắn còn chưa kịp làm gì, đã bị nàng đạp một cước vào mặt, theo sau mũi kiếm lạnh như băng của nàng đã gác trên cổ hắn.
Giữa không trung tràn ngập một mảnh sương máu, ngọn lửa đỏ đậm giống như giao long gào thét mà ra, đem vết máu điểm điểm đốt cháy hầu như không còn, Hỏa Thần sắc mặt trắng bệch, dùng sức cắn răng nuốt xuống cơn đau, cái trán gân xanh bạo khởi, dữ tợn kêu rên.
Phong Thần lập tức xẹt qua phong bế miệng vết thương cho hắn, ngăn cản máu đang ào ạt phun trào, Hỏa Thần đã là đau toàn thân run lẩy bẩy.
Phong Thần ngẩng đầu nhìn vị nữ tử đối diện, nàng cũng là sắc mặt xám trắng, khóe môi tràn ra tơ máu, ánh mắt nhưng lạnh như hàn băng quét đến, khiến hắn sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hỏa Thần hai tròng mắt đỏ đậm, nhìn cánh tay phải bị trảm rớt trôi nổi giữa trời, tê thanh rống lên: "Yêu Đế! Ta nhất định có một ngày nghiền ngươi thành tro tẫn!"
Diệp Thấm Minh nhìn cửa Thiên Giới đã hoàn toàn bị phá hủy, lộ ra tia cười trào phúng, nhàn nhạt nói: "Đầu của ngươi, ta tạm để lại. Bò về mà nói cho Thái Nhất, hắn muốn giết ta liền tự mình tới, không cần đem đám tiểu tử thối các ngươi ra làm tốt thí, cút đi!"
Binh sĩ Yêu giới sau một phen trợn mắt há hốc mồm, lập tức ngợp trời hoan hô: "Vương thượng uy vũ, vương thượng uy vũ!"
Sĩ khí tăng vọt, thừa thắng xông lên, Quỷ Xa dẫn theo Lương Cừ, Mạnh Hòe, chia làm ba đạo tấn công, đem toàn bộ thiên binh đánh lui khỏi kết giới Minh Thủy, ép bọn chúng phải rút về bờ bên kia.
Nhìn Yêu giới rốt cuộc đã có chút khởi sắc, Diệp Thấm Minh chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Viêm Dương thực lực không kém Cửu Anh, Hồng Liên Hỏa Diễm của hắn không gì có thể kháng trụ, phế đi hắn là cách nhanh nhất.
Nàng buông xuống bàn tay đang che lấy eo bụng, máu tươi trong nháy mắt lan tràn, Phong Hỏa hai vị thượng thần liên thủ, mang đến thương tổn khó có thể khinh thường.
Phi Đản nhìn thấy sắc mặt đại biến, bước nhanh đỡ lấy nàng: "Quân thượng, ngài?"
Diệp Thấm Minh chịu đựng đau ý, khoác khoác tay: "Không sao, trở về."
Sau khi Diệp Thấm Minh rời đi, Lưu Ly trầm mặc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng, trong mắt vừa chua xót vừa lạnh lẽo.
Nam nhân áo choàng đen từ chỗ khuất lập tức bước ra, đồng dạng nhìn theo Diệp Thấm Minh, trào phúng nói: "Đại nhân, ngài cũng thấy, ngài bỏ nửa tháng vì vương thượng hao phí tâm cơ, dẫn theo bao nhiêu anh hùng Điểu Tộc sống chết ngoài chiến trận, thế nhưng vương thượng căn bản không nhìn đến ngài nửa con mắt. Nếu không phải ngài cố chấp, Điểu Tộc ta đã sớm quy phục Cửu Anh đại vương."
Lưu Ly nhíu chặt mày, trong mắt hồng quang lóe lên, cũng không có tiếp lời.
"Ngài là thích vương thượng đi, ha ha. Nhưng lòng của vương thượng, đã sớm thuộc về nữ nhân kia, dù phát hiện nàng ta là kẻ thù chuyển thế, vương thượng cũng sẵn sàng bỏ qua, thậm chí ném xuống Yêu giới, đêm ngày say đắm hồng nhan. Cố Khê Nghiên một ngày còn sống, đại nhân sao có thể tiến vào mắt vương thượng? Vương thượng ái cùng hận, đều là Trạc Thanh, đều là Cố Khê Nghiên."
Lưu Ly đôi tay nắm chặt, móng tay đều bấm vào lòng bàn tay đến ứa máu, hơi thở càng ngày càng lạnh xuống.
Nam nhân chậm rãi đi qua, trên mặt quỷ dị kích động, hai tròng mắt đen thẫm, hắc khí quanh quẩn: "Chỉ cần đại nhân giao Cố Khê Nghiên cho ta, ta giúp ngài giải quyết nàng, vương thượng sẽ vĩnh viễn không biết được, ngài yên tâm, sau đó liền sẽ không còn ai vắt ngang giữa ngài cùng vương thượng."
Lưu Ly thần sắc nổi lên tia tàn nhẫn, rồi lại có chút hoảng hốt, trong đầu lời quân thượng dặn dò vẫn còn quanh quẩn.
"Chuyện ái hận giữa ta và nàng, thì liên quan gì đến ngươi! Lưu Ly, ngươi nghe cho rõ, ta che chở Yêu giới, chỉ vì năm xưa ta nợ Yêu giới một cái công đạo. Nhưng nếu ngươi dám động Khê Nghiên, hậu quả ngươi gánh vác không dậy nổi!"
Nam tử tiếp tục dụ hoặc nói: "Vương thượng bị thương, nữ nhân kia nhất định sẽ gấp không chờ nổi, chỉ cần nàng ra tới, hết thảy giao cho ta, sẽ không người biết nàng chết như thế nào, ngài có thể kê cao gối mà bồi vương thượng."
Nam nhân tươi cười dần dần sinh ra một tia không kiên nhẫn, nếu không phải Lưu Ly nữ nhân ngu xuẩn này còn có thể lợi dụng, mượn tay nàng làm chút chuyện, hắn đã sớm hút khô nàng yêu lực.
Sau một hồi, Lưu Ly gật gật đầu, nam nhân ý cười dần dần khếch lên. Quay đầu lại nhìn Minh Thủy oán khí tận trời, hắn trong lòng vui sướng, nếu không nhờ tuyệt hảo bảo địa này, hắn làm sao trong thời gian ngắn như vậy có thể biến cường. Ngày đêm hút sạch oán khí của đám vong hồn kia, hắn dần khôi phục lại sức mạnh và ký ức. Vạn năm trước, Yêu giới tru diệt hắn, niêm phong hắn, giờ hắn sẽ đáp trả gấp bội. Còn Thần Quân.....ha ha! Hắn có sẵn trò vui dành cho nàng cùng Yêu Đế!
"Đi thôi, Lưu Ly đại nhân."
Thái Nhất vừa hay tin Tiên giới một trận đại bại, Hỏa Thần còn bị Diệp Thấm Minh phế một tay, lập tức lửa giận khó kiềm, trực tiếp đem đồ vật trên thư án toàn bộ nện xuống đất.
"Truyền chỉ của trẫm, mời Lão Quân đến đây, nối lại cánh tay cho Hỏa Thần. Không có tay, hắn khác gì phế vật!"
"Bẩm bệ hạ, cánh tay của Hỏa Thần đại nhân rơi xuống đầm Minh Thủy, đã không còn."
Thái Nhất hung hăng vỗ lên thư án, bàn rồng trong nháy mắt vỡ vụn, theo sau liền phất ống tay áo hóa thành đạo bạch quang hướng Hỏa Thần Điện mà đến.
Bên ngoài Hỏa Thần Điện, Phong Thần cùng Thủy Thần đã đến, trầm mặc hồi lâu không nói gì.
Trong điện bạo nộ thanh âm hỗn loạn cùng tiếng đồ sứ vỡ vụn, không khí bị nung nóng rực, chứng tỏ chủ nhân của nó đang cuồng loạn đến bực nào.
Thái Nhất đáp xuống trước điện, không nói một lời liền tiến vào. Bên trong rất nhanh trở nên thanh tĩnh.
"Tham kiến bệ hạ."
Thái Nhất xua tay ý bảo hai người đứng dậy, thấp giọng nói: "Trẫm đã thế hắn chữa thương, làm hắn an tĩnh trong chốc lát, tạm thời nghỉ ngơi. Mặt khác chờ Lão Quân tới, ngài ấy chắc chắn có biện pháp."
Phong Thần lẩm bẩm nói: "Nhưng Hỏa thần cánh tay phải là nơi chứa thần lực, như vậy chặt đứt, hắn không cách nào dụng Hồng Liên Hỏa Diễm được nữa, cho dù tu luyện thêm một ngàn năm, cũng vô pháp thay thế."
Thuỷ Thần thở dài một tiếng, tràn đầy thương tiếc, tuy hắn không ưa gì Hỏa Thần, nhưng cũng không nguyện nhìn đến Tiên giới kết cục hôm nay. "Bệ hạ, ngài thật sự cảm thấy con đường này là đúng sao?"
Thái Nhất xoay lưng, mắt nhìn ra ngoài chín tầng mây đã bị tàn phá thảm hại, cắn răng nói: "Chúng ta không đường thối lui, Diệp Thấm Minh một ngày không chết, trẫm liền không thể ngừng tay."
"Nhưng nguyên bản ngài có lựa chọn, thần đến bây giờ đều không rõ, ngài vì sao muốn đối xử Thần Quân như vậy, vì sao kiêng kỵ Yêu Đế như vậy? Bây giờ Thần Quân còn sống, Yêu Đế cùng Thần Quân tình nghĩa nồng hậu, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục đối đầu Tiên giới. Ngài đây là vì cái gì?"
"Huyền Minh!" Thái Nhất gần như rống lên: "Trạc Thanh, nàng.... nàng chưa bao giờ hết lòng vì Tiên giới, năm xưa nàng hy sinh, cũng không hẳn là vì thủ hộ tam giới."
"Bệ hạ ý tứ là?"
Thái Nhất hung hăng siết chặt tay, gằn từng chữ: "Thần Quân tuy không thiên vị Yêu giới, nhưng nàng có thiên vị Diệp Thấm Minh hay không, ta không dám chắc!"
"Bệ hạ, Trạc Thanh Thần Quân là viễn cổ Tôn Thần, phẩm tính của ngài ấy, bất luận kẻ nào cũng không thể xúc phạm!" Huyền Minh đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
"Thủy Thần đại nhân." Phong Thần ngăn hắn lại, áp lực nói: "Năm xưa ngài không ở hiện trường, ngài không biết được, Diệp Thấm Minh lợi hại đến bực nào. Một mình nàng ta đánh trọng thương hơn mười vị thượng thần thượng tiên, còn suýt giết chết bệ hạ. Lúc nàng ta ngã xuống, yêu lực tứ tán, còn có một luồng linh lực trắng ngà tán ra bên ngoài, cũng chính là tiên lực Thủy Mộc hệ của Thần Quân!"
Phong Thần lời này vừa ra, Huyền Minh sửng sốt, không thể tin nổi mà lắc đầu: "Ý của ngài là, Thần Quân cùng Yêu Đế song...."
"Chuyện này nếu truyền đi, Tiên giới mặt mũi mất hết không nói, càng quan trọng là, vị Tôn Thần mà tam giới kính ngưỡng, uy vọng liền phải sụp đổ!"
Huyền Minh lâm vào khiếp sợ tột cùng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: "Nguyên lai những lời đồn kia là sự thật..." Dứt lời hắn liếc nhìn Thái Nhất, ngữ khí mang theo tia cười lạnh: "Cho nên, đây mới là nguyên nhân bệ hạ muốn giết Yêu Đế sao?"
"Huyền Minh! Trẫm thông cảm tâm tình của ngươi, nhưng là không dung ngươi ở chỗ này tùy ý làm càn!"
Thuỷ Thần không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình, khom mình hành lễ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Bệ hạ thứ tội, ta mệt mỏi, trước cáo lui."
Phong Thần luôn luôn thích nhất bắt lấy người khác chỗ đau, lúc này cũng không nói một lời, chuyện Hỏa Thần cho hắn rất lớn đả kích.
"Bệ hạ, hiện giờ chúng ta đã không người tài có thể dùng." Phong Thần ngàn năm chưa từng nghiêm túc tu hành, cả ngày ở Tiên giới bừa bãi tiêu sái, thấy Thuỷ Thần, Hỏa Thần liền mở miệng khiêu khích, cho dù nhắc tới Trạc Thanh hắn cũng là âm dương quái khí, nhưng là ai có thể biết, hắn trong đầu đã hỏng bét từ ngàn năm trước rồi!
Hắn thấy vị Tôn Thần mà chư tiên chư thần kính ngưỡng ngã xuống phàm trần, rơi vào bể tình, hắn thấy vị Thiên Đế quyền khuynh tam giới chủ nhân của Cửu Trọng Thiên vậy mà cũng ngã xuống theo, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào, không chiếm được nàng, liền hủy diệt nàng!
Nguyên bản hắn cho rằng Thần Quân rơi vào kết cuộc đó, là bản thân nàng chọn, nhưng đến hôm nay mới hiểu được, chân chính thần minh động tình, cũng sẽ như vậy từ bi.
Nàng ái thương sinh, cũng là ái người kia, nàng hộ thương sinh, cũng là hộ người kia.
"Có lẽ lúc trước thiết kế chuyện kia, là chúng ta sai rồi." Phong Thần lẩm bẩm nói.
Thái Nhất vừa nghe thân mình run lên, cuối cùng không nói một lời rời đi.
Tại Yêu giới, Diệp Thấm Minh nguyên bản vẫn luôn nhẫn nại không để bất luận kẻ nào biết được nàng trọng thương, tránh cho một số kẻ rục rịch muốn tạo phản.
Hiện giờ Yêu giới phần lớn chỉ biết đến Tộc trưởng của bọn họ, cùng Tứ Đại Yêu Vương, đã ngàn năm trôi qua, bọn họ gần như quên lãng có một vị Yêu Đế là nàng. Tuy rằng tướng lĩnh dưới trướng vẫn một mực trung thành ủng hộ, nhưng luôn có không ít kẻ dụng tâm kín đáo, bắt đầu không an phận.
Lần trước nàng vì Cố Khê Nghiên mà đắc tội Điểu Tộc, lại vì say một trận mà ném xuống Minh Thủy Chi Tuyến, trong binh sĩ đã tràn ngập bất mãn, đám Tộc trưởng càng là bằng mặt không bằng lòng. Nếu không thể vãn hồi cục diện, nàng danh vọng rớt xuống không nói, Cố Khê Nghiên trong mắt bọn họ liền biến thành hồng nhan họa thủy.
Cho dù khôi phục ký ức, nàng hận nàng ấy, oán nàng ấy, cũng chỉ có thể chính nàng tới đòi, nàng không cho phép bất luận kẻ nào nói một câu không tốt về Cố Khê Nghiên. Càng quan trọng là, nàng phải nhanh về bên nàng ấy, cần thiết tốc chiến tốc thắng!
Cho nên nàng mới không tiếc đại giới phải trả, tẫn hết tinh lực trong trận chiến kia, mạnh mẽ liều mạng trọng thương, trảm rớt Hỏa Thần cánh tay, đoạt lại Minh Thủy.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, cho dù Diệp Thấm Minh hết sức cẩn thận, tin tức này cũng bị truyền đi ra ngoài, cũng không phải rộng khắp nội bộ Yêu giới, cố tình là đến được tai Cố Khê Nghiên ở nơi xa Thiên Diệp Cung.
Chức Cẩm biết chuyện cũng không muốn nói cho Cố Khê Nghiên, sợ nàng lo lắng, nhưng là mấy ngày nay thấy Cố Khê Nghiên tâm sầu trăm mối, chuyện nàng cùng quân thượng còn chưa có tốt hơn, thật sự là quá đau lòng cho hai người.
Kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, quân thượng rõ ràng đối Cố tiểu thư một lòng yêu say đắm, lại bị chuyện quá khứ làm cho nan kham. Giấu quân thượng chuyện đêm đó phát sinh, để Chức Cẩm trong lòng khó chịu lợi hại, biết tin quân thượng trọng thương, nàng cuối cùng vẫn là nói cho Cố Khê Nghiên.
Cố Khê Nghiên sắc mặt biến đổi, lập tức đứng lên, vội vội vàng vàng nói: "Nàng bị thương, có bao nhiêu nghiêm trọng, là nàng yêu đan xảy ra vấn đề sao?"
Chức Cẩm lắc lắc đầu, "Thuộc hạ không biết, thuộc hạ đã truyền tin cấp Quỷ Xa đại nhân dò hỏi, chỉ là nghe nói quân thượng đã ba ngày không thể tọa trấn Minh Thủy."
Cố Khê Nghiên nghĩ thời gian này tướng sĩ Yêu giới hẳn là đều vui mừng khôn siết, bởi vì lần nữa đoạt lại Minh Thủy, Diệp Thấm Minh còn chém xuống cánh tay Hỏa Thần, đại chấn quân uy. Nàng trong lòng vừa mừng vừa lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì.
"Vu Ngân đại nhân đâu? Ngài ấy có từng đến?"
Chức Cẩm lắc đầu: "Thuộc hạ đi Điểu Tộc hỏi thăm, Vu Ngân đại nhân đã bế quan rồi, căn bản không ai có thể mời đến được."
Nghe thế Cố Khê Nghiên hoàn toàn đứng ngồi không yên, nếu là yêu đan bị hao tổn, dựa theo Diệp Thấm Minh tính tình chỉ biết ngạnh khiêng, nàng ấy không thể rời khỏi quân doanh, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ yêu đan lại lần nữa tổn hại trầm trọng.
Nghĩ đến đây, nàng sờ soạng hướng ngoài điện đi, một bên Mộc Cẩn vội vàng đỡ nàng, Cố Khê Nghiên mở miệng nói: "Chức cô nương, làm phiền ngươi dẫn ta đến chỗ Thấm Minh."
Mộc Cẩn cùng Chức Cẩm nhìn nhau, cuối cùng hai người đều gật đầu.
Liền ở các nàng bồi Cố Khê Nghiên rời Thiên Diệp Cung, bên kia Quỷ Xa cũng thu được tin tức Chức Cẩm gửi đến. Hắn trong lòng căng thẳng, lập tức đến quân trướng gặp Diệp Thấm Minh.
Diệp Thấm Minh thương thế không nhẹ, giờ phút này còn đang vận công chữa thương, biết là Quỷ Xa đến, liền hoãn xuống nói: "Vào đi."
"Quân thượng, ngài xem." Quỷ Xa không nói thêm cái gì, chỉ là đem thư tín dâng lên.
Diệp Thấm Minh vừa thấy, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại: "Bên ngoài nhưng có tiếng gió, ta bị thương Yêu giới đều biết được?"
Quỷ Xa hơi nghi hoặc mà lắc lắc đầu: "Tin tức này thần đã phong tỏa, bên ngoài cũng không nghe có người truyền, chính là Chức Cẩm vậy mà biết được, thần mới dám tới đây quấy rầy quân thượng."
Diệp Thấm Minh lẩm bẩm nói: "Chỉ có Chức Cẩm biết được tin tức?" Nói xong, nàng trong đầu một ý niệm hiện lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Không xong!"
"Quỷ Xa, canh phòng nghiêm ngặt Tiên giới phản công, gia cố Minh Thủy kết giới, ta trở về một chuyến." Lời còn chưa dứt người đã không thấy bóng dáng.
"Quân thượng, ngài thương!" Quỷ Xa vội vàng gọi theo, chính là giờ phút này Diệp Thấm Minh tâm như hỏa đốt nơi nào còn nghe lọt một câu.
------------------------------