Cuối ngày hôm đó, tôi có được ảnh chụp của Hoắc Nhẫn.
Anh thực sự cao cả, dù bị tôi cợt nhã đến vậy nhưng vẫn cố chịu đựng cho tôi chụp một tấm ảnh, sau đó dùng vẻ mặt “đừng bao giờ đến gặp tôi”, sầm mặt rời đi.
Tôi về studio, đưa ảnh cho trợ lý: “Rửa ra, phóng lớn, không thấm nước.”
Trợ lý không chắc chắn, hỏi lại: “Muốn to cỡ nào ạ?”
“Cỡ người thật.”
Ngày hôm sau, tôi gửi Hoắc Nhẫn hai tấm ảnh.
Một tấm là ảnh anh đã được rửa to ra, một tấm là tôi dựa vào vào bức ảnh của anh selfie.
Lần này anh trả lời tin nhắn rất nhanh: Cô đang làm gì vậy?
Tôi vờ như không nhận ra ý chất vấn trong câu hỏi của anh, đáp lại: Đang tắm, có muốn tôi chụp lại một tấm gửi cho anh xem không?
Phải, tôi treo ảnh anh trong nhà tắm, mỗi lần tắm rửa đều có thể làm trò trước ảnh chụp của anh, hơi nước bao phủ, không khí dễ chịu.
Đầu bên kia im lặng rất lâu.
Sau đó gửi đến một câu: Bỏ ảnh đi.
Tôi: Không được, hiếm lắm mới gặp người đức cao vọng trọng như thầy Hoắc, tôi cần phải nhìn ảnh anh mỗi ngày để cảnh tỉnh bản thân, không thể tiếp tục bỉ ổi như vậy.
Tôi đoán Hoắc Nhẫn muốn mắng tôi: Hành vi của cô bây giờ đang rất bỉ ổi.
Nhưng tiếc là người ta im lặng, phớt lờ tôi luôn.
Tôi tắm rửa xong ra ngoài, điện thoại vẫn không động tĩnh.
Nghĩ chắc là anh đã chặn tôi, tôi cười cười không quan tâm, ném điện thoại qua một bên, ngủ.
Mấy ngày sau, em trai nài nỉ tôi ký đơn xin tạm nghỉ học của nó.
Tôi lái xe đến trường đại học A, chưa vào cửa thì nó dẫn cô bé kia đến. Cô bé e dè gọi tôi: “Chị.”
“Nghĩ kỹ rồi à?” tôi hỏi cô bé.
Cô bé nắm chặt tay em trai tôi, gật đầu mạnh mẽ: “Em tin anh ấy.”
Tôi nhìn bàn tay đan vào nhau của hai đứa nó, cảm giác thèm thuốc dâng lên.
Khi lấy thuốc lá ra, nhìn cái bụng hơi lum lúp của con bé, tôi lại thả xuống. Tôi chìa tay ra với thằng em trai: “Đưa đây.”
Tôi ký xong, hỏi cô bé: “Bố mẹ em đồng ý không?”
“Chị yên tâm, mẹ em nhìn hung dữ vậy nhưng thực ra bà rất tốt. Mẹ hứa sau này sẽ giúp tụi em chăm con.”
“Ừ, đi vào đi.”
Hai đứa nắm tay nhau vào trường. Tôi dựa cửa xe, bật lửa châm thuốc, làn khói mỏng bay lên.
Khi tôi hút đến điếu thuốc thứ ba, Hoắc Nhẫn xuất hiện.
“Xin lỗi thầy Hoắc, tôi không thuyết phục được bọn nhỏ.” Tôi thổi làn khói trắng về anh, cười nói.
Hoắc Nhẫn đút tay túi quần, nhìn tôi cười lạnh lùng: “Cô cơ bản là không nghĩ đến việc khuyên nhủ.”
Tôi không cãi lại, gật đầu: “Ừ, đúng là vậy. Nhưng mà, với thân phận của thầy Hoắc, thực ra cũng không cần đích thân đến giải quyết những việc lộn xộn này.”
Thật ra chuyện đến nước này tôi cũng thấy hơi phiền.
Tôi cố ý kéo dài giọng trêu đùa anh: “Lúc tôi vào đại học, một năm không gặp giáo viên chủ nhiệm được mấy lần. Thầy Hoắc cao quý lại hạ mình đến tìm tôi nhiều lần thế, không phải là lấy việc công để có ý tư sao…”
“Tôi không có hứng thú với phụ nữ lẳng lơ.” Hoắc Nhẫn khinh thường ngắt lời tôi.
Xem ra bực thật.
Tôi dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, thờ ơ: “Vậy dừng ở đây đi.”