Ba ngày sau, tôi chụp xong cho một người mẫu nam, cảm giác không hài lòng. Bỗng dưng nhớ đến Hoắc Nhẫn.
Tôi ngồi bệt dưới sàn nhắn tin cho anh: Thầy Hoắc, có nể mặt uống ly café không?
Hiếm khi tôi đứng đắn, thế mà Hoắc Nhẫn lại phớt lờ tôi. Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, tôi thở dài, cất điện thoại.
Bận đến chạng vạng, cầm lấy điện thoại mới thấy Hoắc Nhẫn gửi tin đến: Đúng lúc tôi có việc muốn hỏi cô.
Tôi đợi Hoắc Nhẫn ở quán café gần studio.
Anh mặc chiếc áo khoác dài màu nâu, đường quai hàm hoàn hảo chạm vào mép cổ áo lông, vẻ quý phái bức người trước sau như một.
“Ngồi đi.” Tôi cầm máy ảnh xem lại những ảnh vừa chụp, chào anh đơn giản.
Hoắc Nhẫn ngồi xuống đối diện tôi. Rõ ràng là anh rất khó chịu với tôi nhưng vẫn lịch sự đợi tôi xem ảnh xong.
Tôi cố ý đưa ảnh chụp người mẫu nam cho anh xem, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Chụp thế nào?”
Hoắc Nhẫn liếc nhìn qua, mất tự nhiên dời tầm mắt đi. “Không tồi.”
Tôi thở dài: “Nếu người mẫu là anh thì càng đẹp hơn.”
Có lẽ Hoắc Nhẫn nhớ lần trước tôi muốn chụp ảnh anh, mày càng nhíu chặt hơn.
Tôi vờ như không thấy, nhận xét: “Dáng người của anh đẹp hơn anh ta, tôi thích hơn.”
Đúng lúc nhân viên mang café ra, Hoắc Nhẫn lịch thiệp đỡ lấy, nghe tôi nói, tay anh hơi run run.
“Cô Giang.” Hoắc Nhẫn gọi tên tôi, không nhịn được hỏi: “Cô luôn sỗ sàng thế sao?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Cũng không hẳn, tùy người, ví dụ như anh.”
“Vậy rất vinh hạnh cho tôi.” Anh cong môi mỉa mai.
“Thế thầy Hoắc có muốn cân nhắc lại đề nghị của tôi không?”
Hoắc Nhẫn ngả người ra sau, nhếch môi: “Đừng mơ tưởng.”
“Ồ.” Tôi cực kỳ thất vọng, “Tôi cứ tưởng anh đến gặp tôi là đồng ý rồi. Mất hứng ghê.”
“Tôi nghe nói em Giang với em Chu định tạm nghỉ học, là ý của cô?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Chắc tụi nó về nhà sinh con.”
“Tại sao?”
Tôi cười, chống cằm nhìn anh: “Thầy Hoắc, thầy đạo đức cao, dạy dỗ tốt nhưng cũng không thể ngăn cản tình yêu sâu đậm của sinh viên ở bên nhau thảo luận những bí ẩn nhân sinh chứ.”
Hoắc Nhẫn kìm nén nỗi khó chịu, thuyết phục: “Vì tương lai của bọn trẻ, chúng có thể có những lựa chọn tốt hơn.”
Tôi biết, anh là thầy giáo có tinh thần trách nhiệm tốt, anh thiên về hướng bỏ cái thai đi, tiếp tục học hành tử tế, tránh làm trì hoãn tương lai.
“Không bằng thế này, tôi không cần chụp nghệ thuật, bây giờ anh cho tôi chụp một tấm, tôi sẽ về khuyên nhủ bọn chúng.” Tôi giơ máy ảnh lên.
Hoắc Nhẫn không nhịn được nữa, mày nhíu chặt.
Người như anh chắc trước giờ chưa từng gặp phụ nữ vô liêm sỉ như tôi, anh mất bình tĩnh trong phút chốc.
Tôi cười nói: “Anh yên tâm, không nhằm mục đích kinh doanh, chỉ đơn thuần thưởng thức cá nhân thôi.”
“Đây là đam mê à?” Anh mỉa mai.
“Sao lại thế chứ, tôi không có sở thích sưu tập tem, chỉ có điều thầy Hoắc…”
Ánh mắt tôi nhìn anh phóng túng, chậm rãi nói: “Thật sự khiến người ta yêu thích.”