Hoắc Nhẫn nhíu mày, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong ly: “Em hy vọng tôi giải thích thế nào?”
Hay lắm, đem vấn đề ném lại cho tôi.
Tôi giả vờ ngẫm nghĩ, trêu anh: “Anh nói, chúng ta là bạn tốt.”
Gân xanh thái dương Hoắc Nhẫn giật giật, giọng lạnh đi vài phần: “Ai là bạn tốt của em.”
“Ờm.” Tôi nhún vai, tiếc nuối: “Cũng phải, ‘tính cách’ chúng ta chỉ hòa hợp nhau ở phần đầu, còn phần sau thì lại quá khác biệt, đúng là không thể làm bạn bè được.”
(Chú thích: ở đây chị ấy chơi chữ, tính cách 性格 ngoài nghĩa tính cách/tính nết, “tính” còn có nghĩa là tình dục, giới tính, giống đực/cái; cũng có nghĩa về tình cảm, tư tưởng.)
Ngoài dự đoán là Hoắc Nhẫn lại không bị tôi chọc giận. Anh nhàn nhã nhấp ngụm rượu vang đỏ, bình thản mở miệng: “Việc gì phải vội? Nhiều lần thì sẽ được.”
Đột ngột đến mức tôi trở tay không kịp.
Tôi nhìn vẻ nghiêm túc của anh, tự dưng thấy hơi bối rối.
Yêu là một từ quá nặng, tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Tất nhiên từ trước đến nay tôi cũng chưa bao giờ sẽ có ràng buộc như thế với Hoắc Nhẫn.
Thế giới trò chơi thật vui vẻ, một khi có người phá hủy quy tắc trò chơi thì mối quan hệ sẽ trở nên nặng nề.
Tôi thích anh không?
Không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ.
Tôi giơ tay nhìn đồng hồ, ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Ồ, muộn thế này rồi.”
Tầm mắt Hoắc Nhẫn đảo qua mặt tôi, có vài ý vị không rõ. Anh luôn thấu lòng người, khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi của tôi, anh đã đoán được vài phần nội tâm tôi.
“Tôi đi trước.” Tôi buông ly rượu vang đỏ, nhấc chân định đi.
Khi mở cửa ra ngoài, Hoắc Nhẫn gọi tên tôi: “Giang Kỳ.”
Ngữ điệu nặng nề, hình như anh có lời muốn nói. Tôi đợi, anh lại trầm lặng.
Mười mấy giây sau, anh mới lên tiếng: “Em uống rượu, đừng lái xe.”
Người này, cứ như thế, muốn giữ lại nhưng không chịu mở miệng.
Tôi cũng giả ngu theo anh, giơ điện thoại trong tay lên, “Không sao, tôi gọi người lái thay.”
“Ngày mai tôi không có tiết dạy.” Hoắc Nhẫn đi tới trước mặt tôi, khom người nhìn thẳng vào mắt tôi, “Ở lại.”
Khoảng cách rất gần, hơi thở chúng tôi quyện vào nhau, trong đầu tôi bỗng nảy ra ý nghĩ.
Tôi đi không được.
Nhưng tôi lại không muốn cho anh được như ý, dùng ngón tay chọc vào ngực anh đẩy ra: “Tưởng bở, drap giường có người phụ nữ khác vừa nằm, tôi sẽ không lăn trên đấy.”
Phụ nữ đều am hiểu việc tính sổ, tôi không quên lần anh dẫn cô gái kia về nhà.
Lời này không biết chạm đến dây thần kinh nào trong lòng Hoắc Nhẫn. Anh nghiêng người giữ tôi ở cửa. Tôi nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm của anh mang ý cười.
“Ghen?”
Hoắc Nhẫn nâng cằm tôi lên, vẻ mặt không rõ ràng.