Hoắc Nhẫn cau mày, bất động.
Anh không cho, tôi cũng không đòi tiếp, lướt qua anh bỏ đi.
Ngày đông giá rét, khuôn viên trường phủ đầy tuyết, lạnh thấu xương, tôi dừng chân dưới lầu, lấy bao thuốc lá ra.
Tôi dựa tường hút được nửa điếu thuốc thì Hoắc Nhẫn đi tới.
Một tay anh cầm sách để dọc người, đứng thẳng cách tôi hơn một mét, mặt mày nghiêm nghị.
“Số.” Anh biết tôi đang đợi nên đưa danh thiếp qua.
Tôi nhận lấy, nheo mắt nhìn giữa làn khói trắng: “Thầy Hoắc thật cao thượng, xả thân vì sinh viên.”
Bàn tay cầm sách của Hoắc Nhẫn siết chặt: “Bọn trẻ còn nhỏ, không nên vì cô… mà hủy hoại chúng.”
Anh dừng một lúc, tôi bổ sung thay anh: “Ừ, tôi biết, không thể vì sự vô liêm sỉ, ngả ngớn của tôi mà hủy hoại tụi nhỏ.”
Hoắc Nhẫn không tiếp lời.
Thật ra tôi biết anh muốn nói: “Cô cũng còn ý thức tự giác.”
Tôi khoanh tay, phủi phủi bụi khói, “Thế này đi, thầy Hoắc đồng ý với tôi một yêu cầu, tôi sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp ngay.”
Hoắc Nhẫn nhẫn nhịn lên tiếng: “Cô nói.”
Tôi nheo nheo mắt nhìn anh.
Là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tôi có thể phác họa dáng người của anh ngay khi anh vẫn đang mặc quần áo. Tỉ lệ vàng, chân dài eo thon, có thói quen tập thể hình, trang phục đẹp, phong thái trí thức, đứng đắn.
Tôi nhớ một câu: Lạnh lùng tột độ là sự gợi cảm mạnh mẽ nhất.
Tôi khó nhịn liếm liếm khóe môi: “Anh làm người mẫu cho tôi một ngày.”
“Cái gì?” Ánh mắt tôi quá suồng sã, Hoắc Nhẫn nghiêng mặt sang một bên.
“Tôi muốn chụp cho anh một… ừm, ảnh nghệ thuật.”
Tôi thấy rõ Hoắc Nhẫn cứng đờ người, góc nghiêng gương mặt lạnh lùng. Anh cố gắng kiềm chế muốn mắng tôi là đồ không biết xấu hổ, mặt lạnh tanh bỏ đi.
Tôi cong cong môi, cảm giác tim ngứa ngáy.
“Chị.” Thằng em thối vội vàng chạy lại: “Em nhờ chị tới giúp, chị thì hay rồi, không giúp mà còn tán tỉnh thầy em trước mặt mọi người.”
Tôi ném một tấm thẻ ngân hàng cho nó.
“Cầm 500.000 này, đi quỳ lạy người ta.”
“Hả?” Nó trợn mắt, há hốc miệng.
“Mày có hai lựa chọn.” Tôi thu nụ cười lại, lạnh lùng, “Một, thuyết phục con bé với bố mẹ nó, giữ cái thai lại, hai đứa cùng nghỉ học, chăm sóc con bé sinh nở xong rồi về. Hai, phá thai, 500.000 bồi thường cho người ta.”
Nó sững người một lúc rồi nói: “Chị, em trách oan chị.”
“Chị không cần biết mày làm thế nào, kết quả đều phải êm đẹp, nếu không…”
Tôi hừ một tiếng, nói tiếp: “Chị đánh gãy chân mày.”