Tôi có phần được chiều mà sợ.
Vào nhà Hoắc Nhẫn, tôi nhớ trận chiến đêm đó, khẽ nhướng mày.
Hoắc Nhẫn đại khái cũng đoán được tôi đang nghĩ gì, anh liếc tôi, quay người lại hỏi: “Muốn uống gì?”
Tôi nhìn quầy rượu rất đồ sộ, chỉ một chai đắt tiền nhất: “Cái đó.”
“Mắt nhìn không tồi.” Hoắc Nhẫn giễu cợt nhưng vẫn đến lấy chai rượu kia xuống, rót vào bình gạn rượu.
“Nói gì thì nói tôi cũng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, mắt nhìn tất nhiên là phải tốt rồi.”
Tôi dạo một vòng quanh phòng khách, hai lần trước đến, tâm trí đều ở trên người anh, lần này mới nhàn nhã xem bài trí trong nhà.
Nhà rất rộng, bài khí đơn giản, trang nhã, trong suốt, sạch sẽ, cảm giác lạnh lùng, rất phù hợp với tính cách của anh.
Tầm mắt chuyển đến ban công, tôi phát hiện có một kính viễn vọng được đặt trên giá. Tôi chưa chạm vào thứ này bao giờ nên có phần tò mò, đi ra ban công nhìn kỹ hơn.
Trời mùa đông mây mù u ám, tôi không trông đợi có thể nhìn thấy được gì.
Không ngờ, khung cảnh trong mắt khiến tôi chấn động.
Màn đêm như một tấm màn sân khấu khổng lồ, Ngân hà bao la, những vì sao lấp lánh, lộng lẫy, thần bí.
Tôi như có ảo giác, như thể mình đang ở dưới dải Ngân hà, sao chảy trên đầu, bốn phía lặng im, dòng sông vũ trụ sâu thẳm mênh mông đang dần đưa tôi đến nơi vô định.
Bỗng nhiên tôi nhớ lời cô gái kia nói, “Tớ đoán chắc chắn thầy rất lãng mạn, dù gì cũng là người đàn ông nhìn ngắm bao nhiêu ngôi sao.”
Người đàn ông đã ngắm nhiều sao như thiên hà này khiến người ta mê muội.
“Không lạnh sao?” Phía sau vang lên tiếng anh ôn hòa, “Đừng xem nữa, bây giờ không phải thời điểm tốt để ngắm sao.”
Lúc này tôi mới cảm thấy lạnh, lùi về phòng khách, tò mò hỏi anh: “Lúc nào có thể xem mưa sao băng?”
“Năm nay hết rồi.”
Tôi tiếc nuối: “Vậy chờ sang năm.”
Hoắc Nhẫn cụp mắt nhìn tôi, tựa như lơ đãng lên tiếng: “Vậy sang năm cùng nhau xem.”
Tim tôi đã bị đâm như thế.
“Rượu chuẩn bị rồi.” Anh quay người đi về trước, lấy một quyển sách trên kệ, đến một cửa sổ sát đất, mở một ngọn đèn đặt dưới đất.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bành thấp, lười biếng dựa vào ghế mềm, đôi chân dài duỗi thẳng, yên lặng đọc quyển sách trên tay.
Xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng nhẹ nhàng bao bọc anh, lông mi anh đổ xuống một quầng tối, dịu dàng, quyến rũ.
Tôi im lặng quan sát rất lâu, anh cũng không để ý đến tôi. Đây là ý tôi muốn làm gì thì làm phải không?
Anh đúng là không xem tôi như người ngoài.
Tôi chỉ đành đến quầy rượu uống rượu giải sầu, nhàm chán lấy điện thoại ra định lướt weibo.
Tình cờ nhìn thấy tin nhắn Giang Thành Danh: Không thích uống trà thì uống rượu.
Lão già này thật ân cần, ý là nhất quyết đòi gặp người?
Tôi lại không kiềm được nhớ đến Triệu Nguyệt Hoa, trong lòng không khỏi phiền muộn, cũng không còn tâm trạng làm trò với Hoắc Nhẫn.
Trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng yên tĩnh. Tôi có phần cảm thán. Không ngờ tôi có thể bình thản ở cùng với Hoắc Nhẫn như thế này, cho dù không quấy nhiễu lẫn nhau, chúng tôi vẫn thấy thoải mái, dễ chịu.
Tôi chống cằm nhìn Hoắc Nhẫn, không để ý tiếng mở cửa từ đầu bên kia.
“Cô…” cô gái trong phòng đi ra mặc đồ ngủ, nhìn tôi kinh ngạc.
Tôi chấn động, trong nhà lại có người thứ ba, hơn nữa lại còn là cô gái trẻ.
Cô gái kia nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại, hai bên đều im lặng.