*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ trước đến nay trong lòng Hoắc Nhẫn luôn rất rõ ràng, anh biết sau cuộc điện thoại của Triệu Nguyệt Hoa kia, nhất định tôi sẽ thu người lại, không bao giờ gặp lại anh.
Con người tôi, rất cẩn thận che chở phần tôn nghiêm đáng thương này, sợ người khác nhìn thấy nội tâm xấu xa của mình.
Tôi rụt vai né tay anh: “Ừ, không gặp.”
Nói rồi tôi mở cửa, Hoắc Nhẫn chân dài bước vào, ấn tôi lên tường, tiện tay đóng cửa lại.
Phòng khách âm u, mắt anh như lửa cháy: “Thế này là gì?”
Tôi nhìn vào mắt anh, không biết nên nói thế nào.
“Em là người bắt đầu, kết thúc cũng là em.” Hoắc Nhẫn cắn răng, môi nhếch lên lạnh lùng, “Giang Kỳ, em xem tôi là gì?”
Đúng vậy, tôi xem anh là gì?
Hình như tôi không cần thiết mất nhiều thời gian để tán tỉnh anh chỉ để ngủ một đêm.
Ngẫm nghĩ, tôi buồn cười, nói nhỏ: “Ngủ một lần cũng hơi thiệt, hay là ngủ thêm một lần?”
Có tiếng âm thanh kêu lắc cắc, tôi nghe tiếng khớp ngón tay anh siết chặt.
Anh nghiến chặt quai hàm, tôi nhìn chằm chằm phần cổ trắng trẻo của anh, muốn hôn.
Tôi kiềm lại: “Nếu không muốn ngủ thì anh có thể đi.”
Tôi tránh qua một bên, vừa đi vào phòng ngủ vừa cởi đồ, thật sự không phải muốn quyến rũ gì anh mà chỉ muốn thay bộ quần áo ngủ thoải mái hơn.
Nhưng Hoắc Nhẫn không nhịn được trêu chọc, tôi mới cởi áo khoác, vừa nhấc đến áo len thì người đã bị anh ôm lên.
Tôi bị áo len trùm đầu, lưng áp vào bức tường lạnh lẽo, không khỏi run rẩy.
“Hoắc Nhẫn… cmn anh có được không?”
“Em không cần phải vậy.”
Tôi tức muốn c.h.ế.t, nắm lấy cơ hội cắn môi anh. Cắn thật, cắn đến rách da, nếm được mùi máu tươi.
Hoắc Nhẫn trừng tôi, nhưng kỳ lạ là anh lại rất ngoan, không tránh.
Tôi hài lòng.
…
“Hút không?” Tôi đưa thuốc đến bên môi anh.
Kỳ diệu là lần này anh không từ chối, hút một hơi. Thuốc vừa vào miệng, anh nhíu mày, không muốn hút hơi thứ hai.
Tôi định trêu ghẹo anh vài câu thì chuông cửa vang lên.
Giang Ngô ngoài cửa kêu gào như quỷ hú: “Chị, mở cửa mau, em sắp bị đông lạnh rồi.”
Tôi cầm điếu thuốc, e dè thương lượng với Hoắc Nhẫn: “Hay là anh trốn vào tủ quần áo?”