Tay chân tôi lạnh toát, muốn giật lại điện thoại nhưng lại bị bà đẩy ra.
Triệu Nguyệt Hoa bất chấp mọi thứ, điên cuồng hét to: “Tao nói cho mày biết, 16 tuổi nó đã muốn bỏ nhà theo trai, bị tao bắt trở lại. Thằng khốn kia c.h.ế.t rồi, nếu không có tao ngăn cản thì nó cũng c.h.ế.t từ lâu.”
Bà càng nói càng suy sụp, “Tao không cần biết mày là ai, mày không được đem nó đi.”
“Mẹ.” Tôi không kiềm chế được, thét thê lương.
Triệu Nguyệt Hoa ngẩn người, bỗng ném mạnh điện thoại vào người tôi.
Bốp.
Bàn tay bà giáng vào mặt tôi mạnh đến nỗi má tôi đau rát, thậm chí tôi nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Giang Kỳ, tao biết, mày hận tao!”
Toàn thân bà run rẩy, cao giọng gào rống: “Mày đang trừng phạt tao, trả thù tao. Mày khiến tao mỗi ngày sống trong nỗi sợ hãi, không biết khi nào sẽ mất con gái, đau đớn muốn c.h.ế.t đi.”
Ánh sáng trên màn hình di động đã tắt, tôi như con rối gỗ bị rút hết sinh lực.
Lớp băng đã đông kết dưới đáy lòng tôi nhiều năm vẫn có thể khiến tôi dần bình tĩnh lại.
Tôi dùng đầu ngón tay lau vết máu trên khóe môi, kiên nhẫn dỗ dành: “Mẹ, mẹ không mất tôi, tôi sẽ chăm sóc mẹ đến cuối đời.”
Tôi nhặt điện thoại lên: “Cả đời mẹ là mẹ của tôi.”
Tôi ra đến sân, tiếng khóc Triệu Nguyệt Hoa đuổi theo.
“Kỳ Kỳ, mẹ xin lỗi con.” Bà rất đau lòng.
Tôi đứng trong sân thật lâu, mặt sưng lên, gió thổi qua đau như d|a|o cắt.
Tôi đứng đón gió, vô thức mỉm cười.
Đời này của Triệu Nguyệt Hoa rốt cuộc đã chịu mở miệng xin lỗi, nhưng có ích gì đâu?
Với tôi mà nói, không có ý nghĩa gì.
Lái xe về nhà, Giang Ngô điện thoại cho tôi. Điện thoại vừa kết nối, tôi đã bật ho khan.
“Chị, chị bị cảm vẫn chưa khỏe sao?” Giang Ngô lạnh run, giậm giậm chân.
Tôi khàn khàn hỏi: “Có việc?”
“Ba nói chị sắp xếp thời gian về nhà ăn bữa cơm. Tầm hai ba tháng nữa là Ngọc Nhi sinh. Lúc trước chị đưa em 500.000, ba mắng em rất lâu. Ba nói chị cũng vất vả, bảo chị về thì ông sẽ trả tiền lại cho chị.”
“Không rảnh.” Xe sắp vào đến tầng hầm đỗ xe, tôi dịu giọng: “Tiền không cần trả, đây là chị nợ ông ta.”
Di động mất tín hiệu, u u vài tiếng rồi tắt.
Xe dừng, tôi ngồi trên xe châm thuốc, thoáng nhớ lại những chuyện xưa.
Năm đó sau khi Tống Bạch Ngôn t-ự s-á-t, gia đình cậu ấy đến gây rối, Triệu Nguyệt Hoa khóc lóc la lối ầm ĩ muốn “cá c.h.ế.t lưới rách” với nhà bên kia. Giang Thành Danh đã đưa 200.000, nhà họ Tống mới đồng ý một sự nhịn chín sự lành.
200.000 là kết cục cả đời ông ấy.
Tôi bị khói thuốc sặc ho không ngừng, vội vụi tắt thuốc lên lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy bóng Hoắc Nhẫn, anh đứng cuối hành lang, đối diện với cửa sổ.
Bông tuyết rào rạt gõ vào kính cửa sổ, ánh sáng của tuyết phản chiếu khiến mặt mày anh càng thêm lạnh lùng, người thẳng tắp, không tiếng động thu hút tầm mắt tôi.
Tôi vô thức kéo khăn quàng cổ che đôi má sưng đỏ và vết thương nơi khóe miệng: “Tìm tôi?”
Có lẽ lần đầu tiên tôi lạnh nhạt với anh như vậy, Hoắc Nhẫn không quen nên anh nhìn tôi thật lâu.
Ánh mắt của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng tôi lại thấy linh hồn mình như bị đốt cháy.
Vô cùng dày vò.
“Anh đi đi.” Tôi nghiêng người mở cửa.
Đúng lúc này, tay anh kéo khăn quàng cổ của tôi xuống, đầu ngón tay chạm vào vết thương nơi khóe miệng của tôi, giọng trầm thấp: “Không muốn gặp tôi?”