Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 12: Bánh dâu tây (1)




Hẹn em gái của Hoắc Trạch Tích vào lúc hai giờ rưỡi chiều, địa điểm là quán trà bên trong cao ốc Không Trung.

Nhan Tiêu mặc đồ tương đối bình thường, trang điểm nhẹ nhàng, tự nghĩ trong đầu phong cách này chắc sẽ thu hút ấn tượng tốt từ các cô gái trẻ.

Nhan Tiêu đi thang máy lên, không nghĩ tới em gái Hoắc Trạch Tích đã chờ ở đó, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Nhan Tiêu cười đi tới vỗ vỗ bả vai em ấy: " Hi!"

" Ai vậy?" em gái Hoắc Trạch Tích ngẩng đầu lên, cũng nhoẻn miệng cười: " Chị Nhan Tiêu?"

Nhan Tiêu ngồi xuống đối diện, để túi xách lên ghế, vừa cười nói: " Quên hỏi tên em, không biết nên gọi em thế nào?"

" Em ghét nhất màn giới thiệu tên ấy!" Cô ấy cười thở dài, đưa thực đơn cho Nhan Tiêu: " Chị gọi ít đồ trước đi."

Nhan Tiêu nhận lấy thực đơn, đã đoán được: " Tên em rất lạ hả?"

Theo lý thuyết thì chắc không đâu, dù sao tên của Hoắc Trạch Tích không tệ mà?

" Là do mẹ em đặt đấy, gọi là Hoắc Bình Quả, gọi tắt là trái táo." Hoắc Bình Quả nói xong thư thái nhún nhún vai

Nhan Tiêu không nhịn được cười ra tiếng, Hoắc Trái Táo? Tên này sao quá tùy ý vậy?

Hoắc Bình Quả nhìn cô cười, lại cau mày giải thích: " Là "Bình thủy tương phùng"* "Bình", không phải là trái táo. Cái này cũng là tại mẹ em, năm đó bị dì Quỳnh Dao ảnh hưởng, mê mẩn cái gì mà Lục Bình Y Bình, suy nghĩ sinh con gái ở trong tên phải thêm chữ " Bình", ghi xong tên mới nhớ tên em đọc gần giống trái táo, em liền bị bạn học trêu chọc cả nhiều năm trời."

* Tình cờ gặp gỡ

Không ngờ mẹ Hoắc đã từng như vậy, Nhan Tiêu không nhịn được cười, trong đầu thầm nghĩ Hoắc Bình Quả từ cách nói chuyện đến vẻ ngoài so với cô cũng không lớn hơn bao nhiêu, vậy mà đã có con trai lớn như vậy rồi!

Nhan Tiêu kêu điểm tâm gồm bánh ngọt cùng một ly trà chanh, ánh mắt liếc thấy Hoắc Bình Quả đang quan sát mình, chờ Nhan Tiêu xoay qua, cô ấy lại lơ đãng cúi đầu như đang uống cà phê.

Bầu không khí yên tĩnh một lúc, Hoắc Bình Quả chợt phát hiện cái gì, ngẩng đầu hỏi Nhan Tiêu: " Chị thích anh em chỗ nào vậy?"

Trước khi tới đây đã nghĩ rằng sẽ có câu hỏi này, Nhan Tiêu dùng ống hút khuấy khuấy lát chanh mỏng trong ly, " Chị biết anh ấy từ rất lâu rồi, sau đó vô tình gặp lại, liền..."

Nhan Tiêu không nói gì thêm nữa, Hoắc Bình Quả tỏ ra rất sáng suốt gật gật đầu: " Anh ấy chính xác là một người rất đào hoa."

Nhan Tiêu miễn cưỡng cười một cái, Hoắc Bình Quả lại tự bổ sung: " Thật ra thì đối với người khác tương đối kỳ quái, đối với phụ nữ cũng không tồi."

Nghe đến chỗ này, Nhan Tiêu khẽ cau mày.

Hoắc Bình Quả nói tiếp: " Chẳng qua anh ấy rất ít thích ai, đối với người anh ấy thích thì sẽ không khách khí quan tâm, sẽ cư xử tùy ý thoải mái hơn."

Trong lòng âm thầm suy tính một cái, Hoắc Trạch Tích đối với cô rất khách khí, nhất định là... Không có cảm giác gì?

Mặc dù cũng biết là không nhanh như vậy mà anh có cảm tình với mình, nhưng trong nháy mắt cô cũng không thể không thất vọng. Nhan Tiêu gật đầu: " Cảm ơn em đã cho chị biết."

" Mẹ em nói chị đang theo đuổi anh ấy, sao em cảm thấy không giống!" Hoắc Bình Quả dùng nĩa xiên một miếng dâu tây ăn, vừa nói.

Nhan Tiêu sững sờ, lại lên tiếng: " Chị không biết... Làm sao theo đuổi..."

Hoắc Bình Quả hơi ngước đầu suy nghĩ, cũng lắc đầu: " Em cũng không biết."

Bầu không khí hơi trùng xuống, Nhan Tiêu đổi đề tài: " Chồng em có lớn tuổi hơn em không?"

Cô không trực tiếp hỏi tuổi của Hoắc Bình Quả, lựa chọn hỏi chồng em ấy trước.

" Lớn hơn hai tuổi, bằng tuổi với anh em, em cũng gặp anh ấy ở nước ngoài, sau đó du học nửa năm thì em sinh con" Giọng cô ấy có chút cười, " Có phải chị cảm thấy em làm mẹ khi còn quá nhỏ không?"

Nhan Tiêu lắc đầu: " Không có, chị cảm thấy rất hạnh phúc, sinh con sớm cũng dễ dàng hồi phục hơn."

Cô không nói cho qua loa lấy lệ mà thật lòng cảm thấy như vậy, tìm được tình yêu chân thành lập gia đình cảm thấy sẽ rất hạnh phúc, huống chi Gia Gia còn thông minh dễ thương như vậy, Nhan Tiêu cảm thấy cuộc đời của Hoắc Bình Quả đã rất thành công rồi.

Chẳng qua, lời của Hoắc Bình Quả có một câu " cũng gặp ở nước ngoài" bắt được sự chú ý của cô, tại sao lại là " cũng "?

" Em biết được rất nhiều người khi ở nước ngoài sao?" Nhan Tiêu không nhịn được hỏi

Hoắc Bình Quả kịp phản ứng câu nói của mình có vấn đề, dừng một hồi mới chậm rãi nói: " Mặc dù không biết anh em thích cô gái như thế nào, nhưng... em có thể kể chị nghe về bạn gái cũ của anh ấy."

Bạn gái cũ?

Ngày hôm qua cô đã nghe mẹ Hoắc nói về chuyện này một lần, hôm nay em gái anh lại nhắc tới, nếu như không phải cố ý, vậy thì chắc chắn người bạn gái kia đã từng rất quan trọng với anh?

Nhan Tiêu nhẹ nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu.

"Anh em ra nước ngoài học y, cô gái kia là bạn học, bọn họ quen nhau chưa được một tháng thì xác định quan hệ, sau đó vẫn đi học chung một chỗ. Cô gái kia tính cách rất dịu dàng, nhưng không biết sao lúc tốt nghiệp cô ấy muốn ở lại Nhật Bản mà anh em lại không đồng ý, hai người bởi vì chuyện này mà cãi nhau." Hoắc Bình Quả vừa nói vừa uống một hớp cà phê, dừng lại.

Nhan Tiêu truy hỏi: " Sau đó thì sao?"

"Sau đó bọn họ chiến tranh lạnh, anh ấy muốn hòa giải nên tự mình làm bữa tối cho cô gái kia, em nghe bạn anh ấy nói, chính bữa tối đó cô gái kia đã nói lời chia tay." Hoắc Bình Quả càng nói càng căm phẫn.

Nghe đến đây, nói không có cảm giác gì thì chính là giả, Nhan Tiêu khẽ cau mày: "Sau đó, anh em về nước, cô gái kia lại gọi điện thoại trách mẹ em?"

"Chị biết chuyện này à?" Hoắc Bình Quả kinh ngạc

"Hôm qua chị có nghe dì nói mấy câu." Nhan Tiêu không cười nổi, cúi đầu uống nước chanh.

Cô cứ tưởng khi nghe được câu chuyện của anh, cô sẽ thất vọng hoặc khổ sở, nhưng đến bây giờ, Nhan Tiêu lại cảm thấy... Rất đau lòng.

Hoắc Bình Quả dùng nĩa chọc một khối Brownie, nhàn nhạt: " Sau đó ở trong nước một năm, anh ấy đều không có bạn gái, em hỏi anh ấy có phải do còn tình cảm với chị ấy hay không, anh ấy phủ nhận, nhưng xung quanh anh ấy nhiều cô gái như vậy mà không lẽ không có người nào thích hợp!"

Nhìn khối Brownie kia, Nhan Tiêu có cảm giác mình là nó, đang bị đâm đâm chọc chọc đau hết cả lòng.

Cũng không biết dũng khí từ đâu tới, Nhan Tiêu chần chừ lên tiếng: " Vậy em có cảm thấy, chị có cơ hội hay không?"

"Em cảm thấy chị vô cùng tốt." Hoắc Bình Quả dùng ánh mắt lấp lánh khích lệ tinh thần cô, "Thật ra thì rất nhiều đàn ông thích phụ nữ chủ động, chị đừng nên kín đáo quá."

Kín đáo sao? Hình như cô cũng có chút cảm giác mình dè dặt thật.

Từ sau khi trò chuyện với Hoắc Bình Quả, Nhan Tiêu về nhà nói lại tình huống với Nhiếp Sơ Sơ, Nhiếp Sơ Sơ cũng bày tỏ cô quá dè dặt, dạy cô mặt dày thêm một chút.

Mặc dù Nhan Tiêu biết "mặt dày" cũng không tốt cho lắm, nhưng Nhan Tiêu thừa nhận lời của Nhiếp Sơ Sơ có vẻ đúng.

Tối chủ nhật trở lại trường, Nhan Tiêu đeo khẩu trang đi trên làn đường cho người đi bộ.

Mặc dù có chút danh tiếng nhưng khi Nhan Tiêu ở trường học thì vẫn có nhiều người biết mặt, không muốn bị bao vây chỉ có thể che kín mặt.

Trên đường mua mấy ly sữa chua nếp than về, Nhan Tiêu chạy thẳng đến phòng ngủ, kết quả vừa mở cửa ra, sữa chua chốc lát từ tay cô bay đi, mắt thấy Nhan Tiêu đang nổi giận, bạn cùng phòng lại rối rít: " Tiểu cô nương đã vượt qua sự nổi tiếng trở về rồi sao?"

Nhan Tiêu bỏ qua lời nói chọc ghẹo kia, liếc một cái, bỏ khẩu trang xuống, " Ngày mai buổi sáng có hai tiếng, các cậu xin nghỉ giùm tớ coi như trả nợ."

Tiểu Giai cắn ống hút cười: " Sao phải xin? Trực tiếp trốn là được mà."

Học sinh Nhan Tiêu luôn luôn chăm chỉ học tập giống như đánh tiết canh bất mãn: " Các cậu quá không cầu tiến rồi, lần trước có môn học tự chọn, cả lớp có một mình tớ đi."

Nói chưa dứt lời toàn phòng ngủ đều cười, Nhan Tiêu ngồi trên ghế xé một túi lạc ra, "Tráng Tráng, là một chọi một nha."

"Toàn bộ quá trình ông ấy cứ nhìn chằm chằm tớ, còn động một tí đưa ra câu hỏi cho tớ trả lời, như vậy đặc biệt đau khổ lết qua giờ học!" Tráng Tráng hung hăng hớp một hớp sữa chua.

" Thầy giáo chắc cũng rất buồn bực nha, vốn là có thể không cần lên lớp, hết lần này đến lần khác cậu lại đi!" Tiểu Giai cười cười

Khi mọi người bắt đầu nháo lên thì Nhan Tiêu cũng bớt bực mình, cầm quần áo khiêu vũ: " Tớ đi phòng luyện nhảy đây."

Tiểu Giai vội vàng để di động và sữa chua xuống: " Tớ tập cùng cậu."

Đến phòng luyện tập Tiểu Giai lại đeo tai nghe lên, Nhan Tiêu cố ý đem rút ra: " Không phải cậu nói là tập cùng tớ à?"

" Tớ chỉ nghe một chút thôi!" Tiểu Giai lấy đồ lại, trên mặt còn có nét ửng đỏ chưa tan.

Nhan Tiêu nghi ngờ đem tai nghe gắn vào, bên trong là giọng hát của nam sinh Nhật Bản, không nhịn được hỏi: " Cậu nghe gì trong này mà thẹn thùng vậy?"

Tiểu Giai che mặt cười: " Tớ gần đây rất thích nghe giọng người khác, hiểu được tại sao mỗi ngày cậu đều nghe radio rối."

Nhìn bạn mình dáng vẻ thiếu nữ, Nhan Tiêu chặc chặc vài tiếng: " Người này là ai vậy?"

" Oa Gia đó! Không phải là cùng kênh radio cậu nghe à? Âm thanh của người ta dễ nghe như vậy mà cậu không nhận ra à?"

Nhan Tiêu suy nghĩ một chút, chợt nhớ lại: " Walker?"

Tiểu Giai phát ra một chuỗi tiếng cười, " đúng vậy đúng vậy!"

Nhan Tiêu sở dĩ nhớ Walker bởi vì đã từng thấy một người bạn lục lọi bài hát của người ta, sau đó cô ấy còn gửi video nhạc của Walker cho cô, dưới bình luận lâu lâu cũng thấy nhắc đến.

Mặc dù sau chuyện này Walker có ở trên Weibo nói rõ, để cho fan đừng nhắc tên anh ở những tác phẩm của người khác nữa, nhưng bởi vì chuyện này nên cô cũng không có ấn tượng tốt với anh.

" Tớ cũng không phải là thanh khống, cậu không cần phải kéo tớ ra so sánh cùng cậu đâu." Nhan Tiêu giọng không tốt lắm

Tiểu Giai cười hì: " Không phải thanh khống vậy sao cậu lại say mê giọng nói của nam chủ đó?"

" Tớ không chỉ thích giọng nói của anh ấy, tớ còn thích người nữa."

Nói rõ ràng xong, Nhan Tiêu đặc biệt sảng khoái, giống như nói bí mật của mình ra, không còn gánh nặng gì nữa.

Trong nháy mắt, lời của Hoắc Bình Quả cùng Nhiếp Sơ Sơ tràn vào đầu cô

So với việc khổ tâm yêu thầm, Nhan Tiêu càng muốn được bộc lộ ra, giống như hai người kia từng nói.

Cô nhớ tới trước kia đã nghe qua một câu nói: Trong khi cô đang suy nghĩ, tôi và anh ấy đã cùng nhau sống hết đời.

Mới nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng có ai cam tâm nguyện ý chỉ tưởng tượng thôi đã đủ rồi?

Cho nên dù cuối cùng thất bại, còn tốt hơn im lặng một đời...

"Nhan Tiêu?" Tiểu Giai quơ quơ năm ngón tay trước mặc cô

Nhan Tiêu bừng tỉnh, chậm rãi mím môi cười, nhìn vào rất giống người đang có bệnh, Tiểu Giai càng lo lắng hơn: " Cậu làm sao vậy?"

Trong lòng hạ quyết định, nắm chặt tay lại: " Từ giờ trở đi, tớ muốn theo đuổi nam thần"