Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 5 - Chương 138: Trong cung Uẩn Tú




Cùng công chúa Tân An đi đến tẩm cung của nàng, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bảng lớn đề ba chữ vàng: Cung Uẩn Tú.

Tên không sai, chữ cũng không sai, chỉ là cái này quá không đáng tin rồi. Ta không phủ nhận có lẽ công chúa còn có nhiều phẩm chất tốt ta chưa kịp phát hiện nhưng “tú” thì đúng là không kém.

Nói lại, diện mạo của công chúa Tân An cũng không tệ – con gái của Hoàng thượng thì diện mạo không thể quá kém cỏi được. Mẫu phi không phải là mỹ nhân thì hoàng đế sao chấp nhận – chỉ là không thể liên quan gì đến chữ “tú” được. Chỉ “uẩn” cũng không đủ rồi. Công chúa mà chịu đăm chiêu suy nghĩ sao, mọi hành vi của nàng đều rất bất cẩn, là kiểu lỗ mãng có thừa mà trí tuệ thì thiếu.

Thấy ta nhìn bảng hiệu kia rồi cười, công chúa Tân An đắc ý nói: “Chữ này đẹp chứ? Là Thái tử ca ca của ta đích thân viết đó.”

“Quả thật tốt lắm, hạ thần thật may mắn được chiêm ngưỡng chữ viết của thái tử.” Tên biến thái kia có thể viết chữ đẹp như vậy cũng là ngoài dự đoán của ta.

Công chúa Tân An ngửa đầu nhìn mấy chữ kia, trong mắt lộ ra sự nhớ nhung, miệng thì thào nói: “Đây là trước khi xuất chinh, huynh ấy thức cả đêm viết cho ta. Lúc ấy ta khóc không chịu để huynh ấy đi, kết qua huynh ấy vừa dỗ ta vừa viết mấy chữ này để cho ta ra vào đều có thể nhìn thấy chữ của huynh ấy, như huynh ấy vẫn còn ở bên cạnh bảo vệ cho ta. Ca ca ta rất thương ta, mẫu phi đi rồi lại càng thương.”

Ta kinh ngạc mở to mắt, không thể ngờ Lục điện hạ biến thái còn có lúc dịu dàng như vậy.

Công chúa Tân An lại tiếp tục cảm thán: “Ta biết bên ngoài ca ca có những lời đồn không dễ nghe nhưng ngươi đừng tin. Đó đều là do người cố ý bịa đặt hãm hại. Thực ra ca ca ta rất tốt với mọi người, với người thân thiết lại càng tốt. Nữ tử nào được huynh ấy ưu ái thì đúng là phúc mấy đời.”

Ta không hé răng bời vì thái tử trong miệng công chúa và người ta biết hoàn toàn là hai người khác nhau.

Lúc trước nàng nói ca ca nàng tốt với nàng thế nào ta còn có chút kinh ngạc, cảm động. Phía sau nói lời đồn bên ngoài đều là kẻ có lòng cố ý hãm hại thì ta lại không cho là đúng. Người khác thế nào ta không biết nhưng ít nhất bản thân ta tự có trải nghiệm rồi. Tên kia hành vi quái đản, biến thái là không thể nghi ngờ, về phần biến thái đến trình độ nào thì nhất thời ta còn chưa kết luận nổi.

“Cho nên ngươi tranh được với ta sao? Ca ca ta là thái tử, lại thương ta như vậy. Chỉ cần ca ca chiến thắng trở về, yêu cầu gì của ca ca mà phụ hoàng chẳng đồng ý. Chẳng qua là tuyển một phò mã cho ta mà thôi, căn bản chỉ là việc nhỏ”. Công chúa Tân An cười thị uy với ta rồi rảo bước đi lên bậc thang.

Ta ngạc nhiên, vừa rồi không phải còn chân thành tha thiết kể lể huynh muội tình thâm sao? Sao đề tài lại chuyển ngay sang tranh hay không tranh?

Nhìn một đoàn nô bộc của công chúa, trước mặt nhiều người như vậy mà vẫn có thể giành nam nhân với người khác, cũng công khai biểu thị ý sẽ cưỡng ép người về làm phò mã, không sợ hạ nhân chê cười sao?

Ta không thể không nói: “Công chúa, phò mã không phải tranh là được, quan trọng là người ta cam tâm tình nguyện mới có ý nghĩa. Nếu không phải chẳng là rất đáng sợ sao?”

Công chúa chẳng thèm quay đầu, đáp: “Ngươi quản gì ta đáng sợ hay không! Chỉ cần hắn là phò mã danh chính ngôn thuận của ta thì ta sẽ có cách để thu phục hắn.”

Lời này nói rất tự tin, mạnh mẽ nhưng nghe qua không hề giống một công chúa tôn quý chút nào mà hoàn toàn là khẩu khí của một nữ trại chủ trên núi nọ: Trước bắt về, sau tính sau, có thời gian thì từ từ dạy dỗ.

Có lẽ là ta đa tâm sao, ta càng ngày càng nghi ngờ vị công chúa này cũng có sở thích giống ca ca của nàng.

Những chuyện thế này đấu võ mồm cũng chẳng được gì, mọi thứ chỉ có thể từ từ đợi sự tình phát triển, hai người chậm rãi so chiêu xem ai mới là người cười cuối cùng.

Vì thế ta đưa ta một nghi vấn nho nhỏ để nói qua chuyện khác: “Công chúa, hạ quan có một nghi vấn muốn thỉnh giáo một chút.”

“Nói đi”, một tiếng này của công chúa rất vang dội.

“Nếu là huynh muội trong hoàng thất không phải nên gọi nhau là hoàng huynh hoàng muội sao? Nhưng tôi lại thấy người luôn xưng hô như huynh muội trong dân gian, gọi thẳng là ca ca.”

Nàng hỏi lại ta: “Ngươi không biết gọi ca ca thân thiết hơn sao? Ca ca ta cũng gọi ta là muội muội, chúng ta chỉ gọi người khác là hoàng huynh hoàng muội thôi.”

Thì ra cố gắng biểu hiện thân sơ qua cách xưng hô. Cặp anh em này, nói theo khía cạnh nào đó, tính tình cũng rất ngay thẳng, chân thành.

Vào đại sảnh rồi ngồi xuống, bởi vì ta mặc quần áo nữ quan nên những kẻ từng đánh ta trong cung Uẩn Tú này đều không nhận ra, lấy lễ đối đãi với khách của chủ nhân, cung kính dâng trà. Đợi công chúa Tân An giới thiệu: “Đây là nha đầu Đào Diệp lúc trước từng làm việc trong trường học của Vệ phu nhân. Giờ tiến cung làm nữ quan. Thế nào, vừa thay quần áo các ngươi đã không nhận ra sao? Ha ha.”

Công chúa Tân An nói những lời này xong thì cười rất hào sảng, ngữ khí đầy ý châm chọc, sau đó liền nghển cổ liếc mắt xem phản ứng của đám hạ nhân.

Quả nhiên, mấy cung nữ vốn biết nghe lời ngẩng đầu nhìn ta một lần, sau đó như ý của nhân của các nàng, trong mắt hiện ý khinh thường.

Ta thoải mái mỉm cười, ngồi ở đó không nhanh không chậm uống trà.

Nếu cười nhạo ta có thể khiến sự tức giận, đố kỵ đầy mình của công chúa giảm bớt đi thì ta sắm vai một kẻ yên lặng chấp nhận cũng chẳng làm sao.

Ta có thể hiểu sự không cam lòng của các nàng.

Đứng trên góc độ của công chúa, nàng là công chúa cao quý lại đấu không nổi một cô nương xuất thân nha hoàn, lòng đương nhiên bực bội, không nghĩ cách trút giận là không được.

Mà hạ nhân của nàng, vừa bênh vực chủ nhân của mình mà bản thân cũng đều uất nghẹn. Vốn các nàng tưởng thích sai bảo ta thế nào cũng được, thậm chí định đánh ta thế nào thì đánh, khi đó ta là nha đầu dân dã, bọn họ là “quý nhân từ trong cung”. Giờ ta thành nữ quan trong cung, có tư cách ngồi nghênh ngang trong đại sảnh của công chúa nhà các nàng, hưởng thụ sự phục vụ của các nàng mà các nàng lại chỉ có thể đứng bên hầu hạ, lòng bất bình có thể lý giải.

Trong lúc bất tri bất giác, thân phận của chúng ta đã lặng lẽ biến đối. Một người nỗ lực rồi sau này nhìn lại kết quả, công sức sẽ không phải là phí hoài, ta tin vào điều đó.