Thời gian chờ đợi kết quả rất lâu, cũng có chút nóng lòng. Tuy nói không cố giành giải nhất nhưng không thể quá kém được.
Chỉ là có chuyện ta càng nghĩ càng buồn bực: Vệ phu nhân tổ chức trận đấu này, ban đầu là vì muốn giúp ta nổi tiếng nhưng giờ xem tình hình này thì thế cục lại hoàn toàn không nằm trong tay bà nữa.
Người tham gia trận đấu nghe nói đã vượt quá một trăm người, đến từ các trường các nhà trong thành Thạch Đầu, có thể nói đều là từ các thư quán nổi bật, chủ khảo lại là Vương hữu quân đại nhân. Sự nghiêm cẩn, chấp nhất của ông với thư pháp là chuyện mọi người đều biết, tuyệt đối sẽ không giúp bà làm loạn.
Nói cách khác, trận đấu lần này, vô luận là trình độ dự thi của các thí sinh hay giám khảo bình phẩm đều rất cao. Ta phải trổ hết tài năng trong trận đấu này là vô cùng khó khăn.
Mà trận đấu như vậy căn bản cũng không thể do Vệ phu nhân khống chế, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thực sự của ta.
Nói thật, như vậy lòng ta cũng bình thản thêm ít nhiều. Được là được, không được là không được, không cần sau này phải sợ hãi sẽ có người vạch trần nó. Đã làm trộm thì sao tránh khỏi không chột dạ.
Lòng ta vô cùng lo lắng, Si Đạo Mậu cũng chẳng hơn ta là bao. Tuy rằng nàng và Tạ Đạo Uẩn vẫn luôn nói chuyện nhưng nàng ta không ngừng xoắn xoắn tay vào nhau, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, tất cả đều đã tiết lộ tâm sự của nàng. Chắc nàng cũng hi vọng mượn trận đấu này để nổi danh tài nữ đi!
Từ sau khi Si Đạo Mậu tuyên bố tham gia cuộc thi tuyển chọn tài nữ, ta cũng không hỏi thăm thứ tự của nàng. Giờ hỏi nàng thì liệu có đường đột quá không?
Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, ngay tại lúc mọi người đang lo lắng, bất an như vậy, ta như có ma xui quỷ khiến mà hỏi:
- Tiểu thư giờ đang xếp thứ mấy trong bảng tài nữ?
Hiển nhiên nàng cũng không ngờ ta lại hỏi thẳng thừng như vậy, thoáng ngây ra một hồi rồi mới cười nói:
- Ta cũng không rõ lắm, hình như là thứ ba.
Thật lợi hại, từ khi nàng tuyên bố dự thi đến giờ cũng chỉ hơn 10 ngày mà đã lên tới vị trí thứ ba rồi. Ba ngày cuối cùng này chẳng biết có thể tiếp tục tiến lên cao hơn không.
Nàng thứ ba thì chắc chắn ta sẽ là thứ bảy hoặc còn thấp hơn nữa. Mấy ngày bị ốm nằm nhà, ta chưa từng hỏi chuyện bảng tài nữ, khỏe lên rồi thì hình như mọi người chỉ hỏi thăm sức khỏe ta chứ không ai nhắc đến ta xếp thứ mấy. Không nhắc đến chắc là đã bị tụt hạng rồi. Với một người vừa khỏi bệnh, nhắc tới chuyện nàng bị tụt hạng thì cũng không hay lắm, mọi người đều là người có lòng tốt.
Bỗng từ xa Hỉ Nhi chạy đến hô lớn:
- Đào Diệp, có kết quả rồi, ngươi xếp thứ nhất đó!
- Cái gì!
Ta vội đứng dậy.
Không chỉ ta mà Si Đạo Mậu cũng đứng lên, vẻ mặt rất khó tin.
- Có phải là ngươi nghe nhầm không?
Bảo ta có tên trong những người được xếp hạng cao còn tạm nghe được nhưng ta xếp thứ nhất? Sao có thể?
Hỉ Nhi vừa thở vừa nói:
- Giấy đỏ mực đen đã viết rõ ràng, bao ánh mắt nhìn vào, bao cái miệng há hốc thì sao sai được? Trừ phi ngươi không phải là Gia Cát Đào Diệp.
- Á, ta đúng là Gia Cát Đào Diệp.
Nói như vậy thì ta thực sự được xếp thứ nhất?
Nhưng ta không thể tin được:
- Hỉ Nhi, ngươi nghe người khác nói hay tự mình nhìn thấy?
Nếu là nghe thấy thì chắc là nghe nhầm rồi.
Hỉ Nhi lườm ta một cái:
- Ta chính tai nghe thấy, nghe được rồi lại chạy tới nhìn tận mắt, quả thực là như vậy, bên trên là tên của ngươi. Nói cho ngươi, ta cũng biết chữ, đâu chỉ có ngươi mới là tài nữ.
Nói xong, nàng tự biết lỡ lời, vội im miệng, ngượng ngùng cúi đầu lui ra.
Si Đạo Mậu nói:
- Đến một nha đầu cũng tự nhận là tài nữ!
Chắc hẳn Tạ Đạo Uẩn cảm thấy lời này của nàng quá chua nên vội hòa giải:
- Trong phủ Vệ phu nhân quả thực là nha hoàn nào cũng biết chữ, nghe nói đây là yêu cầu cơ bản khi thuê người của bà.
Cái này hình như đã từng nghe nói rồi, Vệ phu nhân thuê hạ nhân, bất luận là nam hay nữ, cho dù chỉ làm công việc đơn giản thì cũng phải biết vài chữ chứ không thể hoàn toàn thất học được. Còn nói là Vệ phu nhân căn cứ vào việc biết bao nhiêu chữ mà chia tiền công, bụng càng nhiều chữ thì tiền công cũng lại càng cao.
Ta cũng từng nghĩ đến nguyên nhân Vệ phu nhân làm như vậy. Một mặt sẽ là tạo tiếng tốt cho trường học của bà. Mặt khác bản thân Vệ phu nhân là người phóng túng, không tuân thủ những đạo đức chuẩn mực. Bà là nữ nhân phong lưu, kiêu ngạo như vậy, nếu trong nhà nuôi một đám ngu ngốc không biết chữ, bình thường không biết chừng mực, không biết nên nói gì, không nên nói gì thì chẳng phải là rắc rối lớn.
Hỉ Nhi đi rồi, vẻ mặt khách khí của Si Đạo Mậu cũng chẳng còn, quay đầu nói với Tạ Đạo Uẩn:
- Nhị biểu tẩu, đằng trước nếu đã dán thông báo thì không bằng chúng ta cùng đi xem đi.
Tạ Đạo Uẩn còn có chút do dự:
- Chúng ta cứ ra ngoài thế này thì không hay đâu?
- Hôm nay học trò đến dự thi đa phần là đệ tử thế gia trong thành, đa số đều đã biết nhau rồi. Về phần Đào Diệp cô nương, ngày nào nàng chẳng đứng quầy bán hàng, có ai mà không thấy.
Lại nữa! Không châm chọc ta thì không thoải mái sao?
Ta vẫn chỉ cười cười không lên tiếng.
Tạ Đạo Uẩn chần chừ một hồi rồi vẫn gật đầu nói:
- Vậy được, chúng ta cùng đi xem bảng đi.
Ba người chúng ta đi ra phòng khách, tôi tớ Tạ gia và Si gia lập tức cũng đi theo, vây lấy chúng ta thành một vòng nhỏ.
Ra khỏi phòng, gió lạnh vừa thổi, ta không khỏi rùng mình một cái. Trong phòng đặt một chậu than lớn như vậy, bên trong rất ấm áp, căn bản không cảm thấy lạnh. Mà bây giờ vừa đi ra ngoài mới phát hiện chẳng thấy thái dương đâu cả, sắc trời lại âm u. Xung quanh tuyết đọng, trong khí trời này càng khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.
Thời tiết như vậy mà mọi người vẫn đến dự thi, có thể thấy được sự nhiệt tình của bọn họ dành cho thư pháp.
Càng đi lên trước, tiếng ồn ào càng lớn, cuối cùng chúng ta đã đi tới nơi đám người đang ồn ào – sân trước phòng khách lớn.
Trong viện đã quét tước sạch sẽ, vốn những chiếc bàn được dọn ra giờ đã cất đi rồi. Mọi thí sinh đều vây quanh trước bảng vàng, nhất định là kết quả dán ở đó.
Chúng ta vừa đi qua hành lang gấp khúc thì đã có biết bao tiếng than khẽ:
- Trời ơi, Gia Cát tiểu thư ra rồi.
- Thật đẹp, là đại mỹ nhân hiếm có!
- Vị nào là Si tiểu thư, còn một người… Là Tạ phu nhân! A, trời ơi, ai cũng thật xinh đẹp!
- Nhìn thấy mấy vị đại mỹ nhân thế này, ta… ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cái này, mấy người vây xung quanh đều bị chúng ta hấp dẫn, ngay lập tức trở thành trung tâm cho mọi người nhìn ngắm.
Vệ phu nhân nghe thấy động tĩnh thì cũng bước ra, cười tủm tỉm chào đón:
- Đang định phái người đi gọi các ngươi đến xem, các ngươi mau xem đi, dán ở kia kia.
Chúng ta cùng đi đến nơi dán tên, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được cái tên đầu tiên ghi chữ: Gia Cát Đào Diệp.
Mấy chữ lớn như vậy như ánh sáng đỏ rực ánh lên trước mắt ta khiến ta hoa mắt chóng mặt, tâm hoảng ý loạn, bởi vì, chuyện này vốn là không thể!
Ta tự hiểu rõ bản thân: chữ ta viết không xấu nhưng không đủ để đoạt giải quán quân trong cuộc thi lớn thế này,
Ta quay đầu lại, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Vệ phu nhân trong đám người, muốn tìm chút dấu vết từ bà nhưng bà chỉ lo trả lời đám học trò xung quanh, căn bản là không rảnh để mắt đến ta.
Ta mơ hồ!