Dù Vệ phu nhân đùa bỡn nói muốn để ta ra cuối cùng, để không khí đẩy lên cao nhất, nhưng ta cũng không thể trốn mãi ở một chỗ không ra được. Thậm chí hôm nay rốt cuộc có những bước gì, trận đấu có những quy tắc gì ta còn không rõ ràng. Vì thế ta đề nghị với Vệ phu nhân:
- Hay là tạm thời con thay quần áo đã, ra đằng trước giúp mọi người.
Dù sao trận đấu này chủ yếu đều là vì ta, nếu cái gì cũng dựa vào người khác, ta ngồi bên trong như đại tiểu thư thì sao nói cho thông được.
Vệ phu nhân lại lườm ta một cái:
- Đùa cái gì thế, ta vừa mới trang điểm cho ngươi xong ngươi lại cởi ra thì chẳng phải ta phí sức rồi sao?
Nhưng mà để ta mặc bộ quần áo ướt át thế này thì lát nữa ra ngoài thế nào. Đẹp thì đẹp thật nhưng thực sự có chút kì quái. Nhất là trong cảnh trời băng đất tuyết thế này, mặc quần áo như tiên nữ bay bay thì thích hợp sao?
Nói thật, ngoại trừ cảm giác ngạc nhiên, bất ngờ lúc đầu thì giờ càng nhìn bản thân ta càng thấy khoa trương. Có lẽ là bình thường luôn mộc mạc, giờ đột nhiên như hát kinh kịch thì thực sự không quen.
Đang nói chuyện, ngoài cửa có người thông báo:
- Phu nhân, đã bắt đầu có khách đến rồi.
Vệ phu nhân vội đứng dậy rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn cố ý dặn dò ta:
- Ngươi ngồi ở đây đừng có đi đâu nhé.
Ta chỉ đành đồng ý.
Lúc này, bên ngoài đã dần dần náo nhiệt hơn, tuy rằng viện của Vệ phu nhân tương đối vắng, cũng cách trường học một đoạn nhưng hình như Vệ phu nhân mời rất nhiều khách, chỉ nghe thấy tiếng khách khứa không ngừng.
Ta ngồi đó chán muốn chết, rõ ràng là đứng ngồi khó yên nhưng lại không dám đi ra ngoài, sợ phá hủy mất sự an bài tỉ mỉ của Vệ phu nhân.
Đang buồn chán thì Hỉ Nhi đi vào nói cho ta biết:
- Đào Diệp, phu nhân bảo ngươi ra phòng trước tiếp khách!
- Bây giờ?
Không phải là không cần ta ra gặp khách, muốn để ta xuất hiện cuối cùng sao? Sap giờ lại để ta ra ngoài tiếp khách?
- Chính là lúc này – Hỉ Nhi không chút do dự nói.
- Vậy được rồi.
Lúc ra cửa, ta hỏi Hỉ Nhi:
- Hỉ Nhi tỷ tỷ, ở phòng khách là khách nào vậy?
Hỉ Nhi nói:
- Chính là vị Tạ phu nhân lần trước đã tới, còn cả một vị tiểu thư rất xinh đẹp.
Thì ra là Tạ Đạo Uẩn đến, Vệ phu nhân mời nàng làm giám khảo sao? Không phải nói hôm nay sẽ mời phụ thân của Vương Hiến Chi cũng chính là đại nhân Vương hữu quân danh tiếng như sấm rền trong giới thư pháp đến làm giám khảo sao? Vệ phu nhân dám thu phí cao như vậy chẳng phải là ỷ vào vị giám khảo siêu cấp này.
Chẳng lẽ là trận đấu quá vội vàng, đại nhân Vương hữu quân không thể về đúng hạn nên đổi thành Tạ Đạo Uẩn làm trọng tài? Hay là cha chồng và nàng dâu đều là trọng tài? Vậy thì rất thú vị rồi, hehe.
Ta vừa suy nghĩ linh tinh vừa đi theo Hỉ Nhi ra phòng khách đằng trước, vừa đi vào thì nghe được hai tiếng hô hoảng hốt:
- Đây là… Đào Diệp cô nương?
Hiển nhiên là Vệ phu nhân rất vừa lòng với phản ứng này, mặt mày hớn hở nói:
- Không phải là nàng thì là ai?
Ta vội khom mình hành lễ:
- Tham kiến Tạ phu nhân, tham kiến tiểu thư.
Thì ra là Tạ Đạo Uẩn và Si Đạo Mậu dắt tay nhau mà đến.
Đầu tiên ta là lẳng lặng ngồi xuống không nói lời nào, chỉ dỏng lỗ tai lắng nghe, chỉ cố gắng mỉm cười, thế này hẳn sẽ không gây ra lỗi lầm gì chứ.
Đầu tiên là Tạ Đạo Uẩn cất lời:
- Đào Diệp cô nương hôm nay thật đẹp!
Ta cúi người nói:
- Đa tạ phu nhân quá khen, phu nhân lúc nào cũng thật xinh đẹp.
Lại nhìn Đạo Mậu nói:
- Tiểu thư cũng vậy.
Đây đều là nói thật, hai người kia chủ yếu là thắng ở chỗ khí chất siêu quần, trang phục xinh đẹp nên mỗi lần gặp đều có ấn tượng rất tốt.
Hai người đều cười để lộ má lúm đồng tiền. Nữ nhân ấy à, mặc kệ là cao quý hay nghèo hèn, vĩnh viễn đều mong có người khen nàng xinh đẹp. Si tiểu thư đáp:
- Trông ngươi cũng giống tiểu thư lắm.
Ngụ ý là: Vốn không phải là tiểu thư nhưng cũng cố giả dạng như tiểu thư.
Nàng nói vậy ta cũng chẳng thấy bất ngờ, nàng sẽ nhằm vào ta làm chuyện tất nhiên. Ý trung nhân của nàng bị ta cướp đi rồi mà nàng có thể vân đạm phong khinh ngồi nói chuyện phiếm với ta như vậy thì đã là quá phong độ rồi.
Cho nên ta không đáp trả, chỉ cười nói:
- Đa tạ tiểu thư quá khen!
Hôm nay bất luận nàng châm chọc “khen ngợi” ta thế nào thì ta cũng đều sẽ “đa tạ” đáp lễ. Đợi lát nữa nếu nàng muốn cùng ta “lên sàn hiến nghệ” thì ta cũng không ngại để nàng thắng. Người ta tình trường thất bại, dù sao cũng phải có chút gì đó an ủi chứ.
Không phải là ta hào phóng mà chỉ là ta sợ bức ép nàng quá lại thành ra tự tạo cho mình một cường địch. Có một cửu công chúa ở trong cung chăm chăm như hổ rình mồi là ta đã chịu đủ rồi. Nếu thêm một tiểu thư nữa, Đào Diệp ta chỉ là một tiểu nha hoàn, sao chịu được đòn liên thủ của các nàng?
Tuy rằng nhường nhịn như vậy nhưng chưa chắc nàng đã vui vẻ.
Chiến trường của nam nhân là đao thật thương thật, là máu thịt mơ hồ; chiến trường của nữ nhân, bề ngoài chẳng chút máu tanh như vậy nhưng mức độ đáng sợ cũng chẳng hề thua kém.
Khi nam nhân vắt hết óc để nghĩ cách chinh phục thế giới, nữ nhân cũng vắt hết óc để nghĩ cách chinh phục nam nhân. Mà mỹ mạo ngây thơ chính là vũ khí sắc bén nhất.
Đó là thứ khiến nữ nhân khác vừa ao ước vừa đố kỵ.
Ánh mắt Tạ Đạo Uẩn đảo qua giữa ta và Si Đạo Mậu mấy lượt, sau đó cười nói với ta:
- Chỉ biết rằng Đào Diệp cô nương viết chữ rất đẹp, từng thắng lão thất nhà ta nhưng chưa được tận mắt chứng kiến, hôm nay đúng là có phúc được thấy rồi.
Lần này tâng bốc quá mạnh, ta phải làm sao đây? Ta vội nói:
- Làm gì có, chữ của Đào Diệp sao dám đem ra bêu xấu trước mặt Tạ phu nhân và tiểu thư?
- Đừng khiêm tốn!
Hay nhỉ, nàng đến cũng là để “bêu xấu” mà.
Ta là mỹ nữ, không phải là yêu nữ. Mặc kệ ngươi là thần hay là quỷ. Đều không được!