Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 4 - Chương 89: Một khi đã vậy, cũng chỉ đành như thế




Vừa nói chuyện phiếm với hắn, ta vừa tự suy tính: Có nên nhân dịp này nói chuyện ta tiến cung cho hắn? Tuy rằng khó mở miệng nhưng sớm muộn gì cũng phải nói, nói càng sớm thì càng nắm vững thế chủ động, tránh lại để người khác thêm mắm dặm muối, đến lúc đó lại thành không hay.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ta cũng khó nhọc mở miệng:

- Cái này… ta muốn nói với ngươi một chuyện…

Ai ngờ ngay vừa lúc ta nói thì hắn cũng đang nói: “Ta muốn nói với muội một chuyện”.

- Muội nói trước đi.

- Ngươi nói trước đi!

Ta vươn tay mời, sau đó cười nói: “Chuyện ngươi muốn nói chắc chắn là khá quan trọng”.

Thực ra là trong lòng ta hoảng hốt, sợ vừa nói chuyện kia ra thì hắn sẽ có suy nghĩ khác, có thể tránh được thêm chút nào hay chút ấy.

Kết quả hắn cũng là vẻ mặt khó mà mở miệng, cúi đầu cân nhắc hồi lâu rồi mới nói: “Đào Diệp, hôm qua ta về nhà nói chuyện của muội với mọi người, bọn họ đồng ý cho ta tuyên bố tin sẽ lấy muội nhưng mà…”

Lòng ta đã có dự đoán, nếu việc này đã thông qua gia đình hắn rồi thì chỉ có một khả năng: “Bọn họ chỉ cho ngươi lấy ta làm thiếp thôi đúng không?”

Hắn khó nhọc gật đầu.

Được rồi, trong tình huống như vậy, bảo hắn sẽ cưới ta làm thiếp dù sao cũng hơn việc ta không danh không phận mà phóng túng với một nam nhân khác nhiều. Thực ra mà nói, một nữ tử xuất thân như ta có thể được Vương thất thiếu gia hứa hẹn sẽ lấy ta làm thiếp, trong mắt người khác đã là sự vinh hạnh lớn rồi.

Nghĩ đến đây, ta cười nói: “Vậy thì tốt rồi, ít nhất danh dự của ta được bảo vệ, về phần chuyện khác, để sau hãy nói”.

Chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi. Chờ khi qua cửa rồi, ta không thực sự gả đến Vương gia thì cũng có ai quan tâm? Những người đồn đại chẳng qua chỉ là những kẻ mau mồm mau miệng, nói xong thì cũng thôi.

Vương Hiến Chi nghe ta nói vậy, sắc mặt ngược lại lại rất nghiêm túc. Hắn có chút chần chừ hỏi: “Đào Diệp, muội không giận sao? Ta nghĩ muội sẽ rất tức giận bởi vì lúc trước ta cũng nhắc tới chuyện muốn lấy muội làm thiếp, lúc đó muội rất khinh thường.”

Ta cười trả lời: “Trước khác nay khác. Lần trước là lấy ta ra làm trò cá cược, nói cưới thiếp như trò chơi, làm sao ta có thể chấp nhận? Lần này là ngươi muốn giúp ta mới phải ra hạ sách này. Huống chi cũng đâu phải thật, chẳng qua chỉ là kế tạm thời.”

Hắn nhẹ nhàng lặp lại lời ta nói: “Kế tạm thời?”

Ta gật đầu, không phải là kế tạm thời thì chẳng lẽ ngươi thực sự muốn vậy…

Thôi đi, tranh luận cái này rất vô nghĩa. Giờ còn một vấn đề là: “Quyết định này ngươi đã nói cho biểu tỷ chưa?”

Hắn khó hiểu hỏi:

- Vì sao lại nhắc đến tỷ ấy? Chuyện đôi ta sao lại phải nói với tỷ ấy? Không phải muội lại nghe được lời đồn gì, nghĩ ta với tỷ ấy…

- Không phải là lời đồn, là nhị tẩu ngươi đã chính miệng nói với ta như vậy.

Hắn lắc đầu thở dài:

- Nữ nhân đúng là nữ nhân, dù có là đại tài nữ thế nào thì cũng vẫn thích lắm miệng. Muội yên tâm, đó đều là các nàng đoán bừa thôi. Các nàng cả ngày rảnh rỗi nên trêu ghẹo ta, nói nhiều thì nghĩ đó là thật thôi. Thực ra căn bản không có chuyện này. Đó chỉ là biểu tỷ của ta, không hơn được.

Giờ đến lượt ta buồn bực, rõ ràng lần trước Tạ Đạo Uẩn nói chắc chắn như vậy, thấy thế nào cũng không phải là “đoán bừa”. Ta đành dò hỏi hắn:

- Ngươi thực sự không có ý gì với tiểu thư Đạo Mậu sao?

- Không, ta chỉ có ý đó với muội thôi.

Cùng với những lời này là cả nụ cười tươi rói rất mê hồn.

Ta cúi đầu, lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Đây là lời tỏ tình rõ ràng nhất của hắn nhưng ngay cả như vậy thì sao? Hắn còn nhỏ tuổi, lại sinh ra trong gia đình như thế, chuyện hôn nhân đại sự căn bản còn không phải do hắn tự định đoạt.

Hắn rất mẫn cảm, để ý thấy sự thay đổi của ta, thân thiết hỏi: “Muội sao vậy?”

Ta miễn cưỡng cười nói: “Ta đột nhiên nghĩ tới hai người, có bọn họ thì chuyện của chúng ta chỉ sợ không được thuận lợi như vậy”.

Lục điện hạ giờ đang bận xử lý tang sự của mẫu thân, bận lấy lòng hoàng hậu, tranh giành ngôi thái tử, có lẽ không rảnh để ý đến nha đầu như ta nhưng Cửu công chúa thì không vậy. Mẫu phi chết, ca ca bận rộn, nàng lại cô đơn, rất cần người an ủi.

Hơn nữa, một khi ca ca nàng lên ngôi thái tử thì nàng chính vị công chúa tôn quý, quyền thế nhất Đại Tấn, đến lúc đó nàng muốn ai làm phò mã thì đến Hoàng hậu cũng chẳng thể ngăn cản được. Bởi vì một khi Lục điện hạ lên làm Thái tử, sau này Hoàng hậu còn phải dựa vào hắn, đương nhiên sẽ thuận theo ý hắn. Hi sinh một đứa cháu họ ngoại để nịnh bợ muội muội duy nhất của Lục điện hạ thì có gì mà không được.

Ta nói chuyện này với Vương Hiến Chi, hắn lập tức tiếp lời:

- Cho nên ta mới tuyên bố với bên ngoài chuyện chúng ta sắp thành thân:

Ta híp mắt:

- Không phải ngươi… thực sự – định – lấy… lấy ta làm thiếp chứ?

Thế nào càng nghe càng thấy việc này không giống như tung hỏa mù mà là sự thật vậy?

Vẻ mặt hắn có chút quẫn nhưng cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí nói:

- Ta vốn tính thực sự lấy muội mà, hơn nữa càng nhanh càng tốt. Nhân lúc bọn cửu công chúa còn đang bận rộn vì tang sự của mẫu thân, không rảnh bận tâm đến việc khác. Chờ đến khi nàng biết rồi thì muội đã gả cho ta rồi.

- Nàng vẫn có thể ép ngươi bỏ ta.

Vương Hiến Chi cười lạnh:

- Chuyện này là không thể! Đại Tấn không có luật như vậy, chuyện gì cũng phải theo thứ tự.

- Dù sao ta cũng chỉ là thiếp.

- Nhưng vẫn cưới hỏi đàng hoàng như thường. Muội yên tâm, ta sẽ không để muội phải chịu khổ, mọi lễ nghi đều giống như lấy thê tử, chỉ là hạ nhân của ta sẽ gọi muội là nhị phu nhân. Muội tạm thời chấp nhận, dù sao ta cam đoan ta sẽ không lấy đại phu nhân, muội sẽ là duy nhất.

Ta không biết nên nói gì, việc này nói thế nào cũng là hắn đang vì tốt cho ta. Tình hình trước mắt hình như cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy rất lạ, rất khổ sở?

Thấy thần sắc ta không đúng, hắn áy náy nói:

- Ta thực sự xin lỗi, ta biết làm vậy là thiệt thòi cho muội. Muội cứ tạm nhẫn nại, chờ ta lớn thêm một chút, kiếm một chức quan, đến lúc đó…

- Không phải ngươi không có hứng thú với chốn quan trường sao?

Ta nhớ lại chuyện lần trước Dữu lão tiên sinh dạy chúng ta viết chữ “Quyền”

Hắn cười khổ nói:

- Bây giờ ta vẫn không có hứng thú nhưng ta phát hiện, nếu không có chiếc mũ quan thì cả đời này của ta cũng chỉ có thể núp bóng trưởng bối, chuyện gì cũng bị bọn họ can thiệp, làm việc không thể thuận theo ý mình. Thậm chí lấy người con gái mình yêu cũng chẳng phải là chuyện bản thân có thể làm chủ, thật quá bi ai!

- Nhưng rõ ràng chí hướng của ngươi không phải ở đây!

Miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không thích thì sẽ rất đau khổ.

- So với chuyện có thể được cùng muội tự do tự tại bên nhau thì cái này có là gì, đặt lên cán cân sẽ phân được nặng nhẹ.

Ta không nói gì, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi:

- Ngươi thực sự muốn lấy ta làm nhị di nương của ngươi sao?

Mặt hắn đỏ lên:

- Là nhị phu nhân!

Ta nhún vai, chẳng phải là giống nhau, đổi thang chứ không đổi thuốc, có gọi là phu nhân thì vẫn chỉ là tiểu thiếp.

Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt ta, thấp giọng nói:

- Nhưng trước mắt ta chỉ có thể làm như vậy, tin ta, ta rất muốn lấy muội làm thê tử.

Ta ngẩng đầu cười với hắn:

- Ta tin ngươi!

Hắn nói đúng, hắn mới mười sáu tuổi, lại lớn lên trong gia tộc như vậy, trưởng bối từng tầng từng tầng đè ép, đến lượt hắn làm chủ? Trong nhà hắn chịu để hắn cưới ta làm thiếp là đã không dễ dàng gì rồi. Ta hỏi hắn:

- Cưới thiếp còn cưới hỏi đàng hoàng, còn long trọng như vậy chắc chắn ngươi cũng phải vất vả lắm mới thương lượng được.

- Ừm. Hắn gật đầu.

Ta sớm biết mà! Gia đình nhà hắn, những trưởng bối nhà hắn một năm nạp vài tiểu thiếp, ai cũng tổ chức linh đình thì chẳng phải là bận muốn chết? Phần lớn là dùng cỗ kiệu nhỏ khiêng vào là xong.

Nhưng hình như chúng ta đều đã xem nhẹ một vấn đề vô cùng quan trọng:

- Nhưng những cô nương trên bảng tài nữ hẳn đều là người chưa thành thân, nếu đổi thành đã thành thân thì chỉ sợ không thể dự thi được.

- A? Ta lại quên mất chuyện này.

Hắn ngượng ngùng gãi đầu.

- Cho nên sự sắp đặt khi nãy đều phải cho qua, tạm thời ngươi không thể lấy ta, ta cũng không thể gả cho ngươi. Việc này chỉ đành chờ đến khi cuộc thi tuyển chọn kết thúc rồi mới tính tiếp được.

Hắn thoáng yên lặng, một lát sau mới như mất mát mà nói:

- Sao trông muội vui như vậy? Muội… vốn không muốn gả cho ta, phải không?

- Đương nhiên không phải! Ta chỉ là muốn trước sau vẹn toàn, hoàn thành trận đấu này thôi.

Ta đứng dậy.

So với làm thiếp cho người còn chẳng bằng thi cho tốt, cố gắng kiếm chức nữ quan trong cung. Như vậy cũng không uổng phụ thân cho ta đi học bao nhiêu năm. Cũng không uổng một kiếp làm người.

Quan trọng nhất là ta muốn sống trong biển rộng trời cao, làm thiếp trong một gia đình có tầng tầng lớp lớp trưởng bối áp chế chính là ngược lại với suy nghĩ của ta.

Ta không muốn mai một bản thân trong cảnh tranh giành một nam nhân với hàng tá nữ nhân, cho dù đó có là người ta yêu.

Trước khi ra khỏi tửu điếm, hắn lại hỏi ta:

- Vừa rồi không phải muội nói có chuyện muốn nói với ta?

- Không có gì!

Ta ngoái đầu nhìn lại cười nói:

- Chúng ta đến quán trà Đới gia nghe đàn đi!

Lần này đến lượt hắn kinh ngạc hỏi:

- Muội chắc chắn là bây giờ muốn đi nghe đàn?

- Ừ!

Lúc này ta không muốn đến trường, không muốn làm việc, ta chỉ muốn ngồi lặng lẽ trong tiếng đàn, tế điện cho tình yêu không thể như nguyện của mình.

Còn chuyện ngủ lại trong cung lục điện hạ kia, hắn muốn nghĩ gì ta cũng mặc kệ. Nếu vì thế mà không để ý đến ta nữa thì ta cũng thoải mái chấp nhận.