Sau khi lão bản nương đi rồi, ta cũng không hỏi gì thêm, chỉ dùng ánh mắt sắc như kiếm để ép hắn cung khai.
Hắn vừa cắn trứng vừa cười cười nhìn ta:
- Sao, mì cũng không ăn? Bởi vì ta thanh tú anh tuấn, cho nên nhìn ta thôi là không cần ăn gì nữa?
Được, coi như là đẹp nhưng cũng nên để người khác khen chứ. Ta lầm bẩm: “Càng học miệng càng trơn”, cũng cúi đầu cắn một miếng trứng.
Hắn buông đũa, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói:
- Muội ăn đi, mì để lạnh rồi không ngon đâu, chờ ăn xong rồi ta sẽ nói cho nàng.
Trong lúc chúng ta ăn, lão bản nương lại tục tục đưa tới mấy món điểm tâm khác. Mắt thấy bàn càng lúc càng nhiều, ta đành phải mở miệng bảo thôi:
- Lão bản nương, đủ rồi, thực ra chỉ cần bát mỳ đó là đủ rồi, không cần mang thứ khác lên nữa.
Bà chủ cười nói:
- Đã xong cả rồi đây, hai vị cứ từ từ ăn, ta sẽ không vào quấy rầy nữa.
Nói xong vui vẻ đi ra ngoài.
Sao bà ấy lại vui như vậy, chỉ vì nghe được “tin mừng” của ta và Vương Hiến Chi?
Vương Hiến Chi nói:
- Muội xem, người ta cũng hiểu là chúng ta muốn tâm sự đó.
Ta lườm hắn:
- Ai muốn tâm sự gì với ngươi?
Người này hôm nay bị làm sao vậy? Hưng phấn quá độ. Bà chủ quán xoay mông yểu điệu bỏ đi còn chưa ra đến cửa mà hắn bắt đầu nói linh tinh rồi.
Bà chủ kia vừa nhìn đã biết chính là loại người chuyên buôn chuyện thị phi, ta rất nghi ngờ không biết giờ bà ấy có phải đang ở bên nhã phòng cách vách dán tai vào tường mà nghe không? Có khi còn dẫn cả hai tiểu nhị theo, một nghiền mực một ghi chép lại cũng nên.
Về phần nội dung, có thể để ở cửa tửu điếm của bọn họ. Trên đó viết: “Trích đoạn lời tâm tình của Vương Hiến Chi và Đào Diệp khi ăn cơm ở cửa hàng”.
Có tập sách này làm trấn điếm chi bảo, việc làm ăn của nhà bà chẳng phải là tốt muốn chết sao?
Ta đang suy nghĩ thì bên tai lại nghe thấy hắn nói:
- Ta đã sắp thành tướng công của muội rồi, không nói với ta thì nói với ai.
Long trời lở đất!
Có chuyện có thể nhẫn nhưng có chuyện không thể nhẫn. Ta buông đũa:
- Ngươi nói rõ ràng ra cho ta!
Sao ta càng nghe càng cảm thấy ngồi đối diện đây không phải là Vương thất công tử vô cùng tôn quý, mắt cao hơn đầu mà là một kẻ Đăng đồ tử thích chiếm tiện nghi của con nhà người ta?
Hắn từ tốn ăn mỳ, miệng hàm hồ đáp:
- Ăn xong rồi nói.
- Không giải thích rõ ràng, ta không ăn.
Nói xong cảm thấy như thể mình đang bức ép người khác, không hợp với thân phận thục nữ, ta lại bồi thêm một câu:
- Ta ăn không vô.
Hắn buông đũa, vẻ mặt thật bất đắc dĩ:
- Ai, đến bát mỳ cũng chẳng cho ta ăn xong, không phải ta cưới nhầm cô vợ đanh đá đấy chứ?
Có thôi đi không? Ta trịnh trọng tuyên bố:
- Ta đang rất rất rất tức giận! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, có nói không?
- Nói!
- Vậy mời nói, ta xin chăm chú lắng nghe.
Hôm nay bị hắn trêu chọc quá nhiều, sự nhẫn nại của ta cũng sắp cạn kiệt cho nên ta không hề cười.
Hắn bắt đầu nói chuyện bằng vẻ đứng đắn:
- Hôm qua lúc Hoàn Tể nói chuyện với ta, muội cũng thấy đúng không?
- Ừ, hắn nói gì với ngươi?
Lỗ tai ta dựng thẳng lên, có chút lo lắng hỏi.
Trăm ngàn lần đừng là chuyện ta ngủ lại trong cung, nếu vì chuyện này mà hắn giận dữ thì ta sẽ không chịu nổi.
- Hắn nói, chuyện hai chúng ta qua đêm trên thuyền đã bị truyền ra ngoài rồi.
Ta thầm thở ra một hơi, nếu là vậy thì cũng may rồi.
Hắn nghi hoặc nhìn ta:
- Nhìn muội thế này như thể đang trút được gánh nặng vậy, muội cảm thấy chuyện này truyền ra ngoài sẽ không sao?
- Không phải, không phải, đương nhiên là có sao.
Nhưng so với việc ta qua đêm ở điện Thừa Ân thì chuyện này chẳng là gì cả. Xét đến cùng, suy nghĩ của những người khác không quan trọng bằng suy nghĩ của hắn.
Hắn cũng không dễ dàng buông tha cho ta:
- Vẻ mặt muội không đúng! Muội vốn là tưởng Hoàn Tể nói gì đó với ta? Hai người các ngươi có chuyện gì giấu ta sao?
Ta toát mồ hôi lạnh. Chính là “Người nói vô tình, người nghe có ý”, có lẽ hắn chỉ thuận miệng nói nhưng lại đủ khiến ta hoảng sợ.
Ta lập tức đáp:
- Không có gì cả, thật sự không có, ta và Hoàn Tể không quen, sao có thể cùng hắn giấu diếm ngươi chuyện gì được.
Nói xong, ta hận không thể tự cắn đứt lưỡi đi cho xong.
- Muội và Hoàn Tể không quen? Lời này thú vị đây.
Hắn cười cười nói. Ta vội giải thích:
- Ý của ta là ta và hắn không có quan hệ đặc biệt, ta chỉ có quan hệ đặc biệt… với ngươi.
Lời này đủ nịnh nọt chưa? Thấy ta đáng thương không, vì để đại thiếu gia không để ý nữa mà những lời ái muội thế này cũng phải nói ra.
Sự thật chứng minh, chiêu này vẫn rất có ích, đại thiếu gia lập tức còn nói bằng ngữ điệu ái muội gấp trăm lần ta:
- Ừ, muội chỉ có quan hệ đặc biệt… với ta.
- …
- Quan hệ của chúng ta sẽ càng sâu sắc
- Chuyện đó, ta… ngươi… haiz…
Các bạn trẻ, cái gì gọi là “Tự lấy đá ném chân mình?” Chính là như ta đây này.
Ta đánh trống lảng thành công nhưng mọi người nhìn xem, ta đánh trống lảng đi đâu vậy?
Được rồi, ta thừa nhận, đây là ví dụ thực tế cho câu nói “Vừa ra hang hổ lại vào hang sói”, giờ cũng chỉ đành làm bộ không nghe thấy lời hắn vừa nói, cố gắng chuyển đề tài về chuyện đứng đắn:
- Vừa rồi ngươi nói, Hoàn Tể nói cho ngươi chuyện chúng ta ở trên thuyền đã bị truyền ra ngoài, Hoàn Tể còn nói gì nữa?
Hắn nhìn ta, cuối cùng vẫn có chút lương tâm, không dây dưa mãi ở đề tài khi nãy, trả lời ta:
- Cái này còn cần Hoàn Tể nói sao? Chuyện thế này truyền ra ngoài chính là tin lớn. Nếu lại để người có lòng lợi dụng, thêm mắm dặm muối thì sẽ hủy hoại thanh danh của một nữ tử đó. Nhất là giờ muội còn đang ở đầu sóng ngọn gió, vốn đã đủ khiến người ta để ý rồi. Cứ như vậy, việc muội có tên trong bảng tài nữ có khi sẽ trở thành bán đứng bản thân để nịnh bợ công tử hào môn nên mới được như vậy.
Đúng vậy, tin tức lớn thế này, tuyệt đối còn có sức ảnh hưởng lớn hơn chuyện cũ của Chư tiểu thư nhiều.
Nhưng cũng không khó giải quyết. Chư tiểu thư xử lý sao thì ta cũng làm theo là được. Mọi người đều tập trung vào bảng tài nữ, việc này quá nửa cũng là do tiểu thư khác trong bảng tài nữ đào bới ra được, giờ chỉ cần ta tuyên bố rời khỏi cuộc thi thì chẳng phải là không sao rồi? Chuyện của Chư tiểu thư lúc ấy ầm ĩ như vậy, cũng chỉ vài ngày rồi bị mọi người quên dần đi đó thôi.
Ta là nữ tử bình dân, cho dù chuyện xấu với Vương Hiến Chi có bị truyền ra thì cũng chẳng phải là chuyện gì quá đáng sợ. Chỉ cần ta không còn xuất hiện trên bảng tài nữ – nơi coi trọng đức hạnh bậc nhất là được.
Nghĩ đến đây, ta đã thoáng hiểu ra biểu hiện khác lạ của hắn. Ta cảm kích nhìn hắn nói:
- Chính là vì thế nên ngươi mới cố ý tung tin đồ là muốn lấy ta, chúng ta sắp thành thân để cứu vãn danh dự cho ta?
Có lời này, dù hành vi của ta có chút khác người thì cũng là cùng với vị hôn phu của mình. So với việc nữ tử nhà nghèo bán thân cho công tử hào môn để đổi lấy thứ tự trên bảng tài nữ thì hoàn toàn khác biệt.
Thật khó cho hắn đã có lòng suy nghĩ như vậy, chỉ là, nhà hắn sao có thể đồng ý?
Chắc chắn nhà hắn không đồng ý để hắn lấy ta làm thê tử, cho nên việc này có hai khả năng:
Thứ nhất, cái gọi là thành thân đơn giản chỉ là vì cứu vãn danh dự cho ta nên mới tung hỏa mù, trên thực tế không hề có việc này.
Thứ hai, nếu lời hắn nói ra được người nhà hắn đồng ý thì cũng chỉ có thể là lấy ta làm thiếp chứ không phải là thê tử. Cho nên, chính xác ra, thân phận của ta bây giờ chỉ là “thiếp chưa cưới” của hắn mà thôi.
Mặc kệ là thế nào, đối với ta đều là có lợi không hại, cho dù tạm thời trở thành “thiếp chưa cưới” cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải là thật. Mặc kệ thế nào, giờ ta hẳn là phải nói với hắn một câu:
- Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã suy nghĩ cho ta như vậy!
Dù là lấy ta làm thiếp thì cũng là danh chính ngôn thuận, vẫn có thể xóa bỏ lời đồn đại kia đi. Hắn lại cười thật xấu xa:
- Đừng cảm tạ ta, ta cũng có lòng riêng, nếu không thế này thì sao ta có thể biến muội thành người của ta nhanh như vậy được?
Lại nữa rồi! Hôm nay hắn nói chuyện cứ như vậy khiến ta chẳng biết nên làm sao. Ta chỉ đành cố nói với hắn:
- Chiều hôm qua sao ngươi không để ý đến ta? Ta tưởng rằng Hoàn Tể nói gì với ngươi, ngươi tức giận nên mặc kệ ta.
Hắn kinh ngạc nói:
- Ta không để ý tới muội sao? Chiều hôm qua? Không có mà.
Chẳng lẽ là ta lo sợ không đâu? Ta không chấp nhận, la hét:
- Còn nói không có! Thấy ngươi và Hoàn Tể thì thầm, lúc vào sắc mặt lại không tốt, ta sợ ngươi giận ta, sau đó vẫn nghĩ đủ mọi cách lấy lòng ngươi, pha trà, nghiền mực, lấy này lấy kia nhưng ngươi chẳng thèm nhếch mắt lên nhìn, vẫn làm bộ đọc sách viết chữ, coi ta như người vô hình.
Hắn mỉm cười, vẻ mặt lúc này là thật sự bất đắc dĩ:
- Nử tử đúng là thích nghĩ nhiều, chẳng phải là ta đang lo lắng chuyện của muội sao? Muội cũng biết đó, một khi ta chăm chú cái gì thì chính là không nghe không thấy gì cả. Hơn nữa, những chuyện muội làm bình thường cũng vẫn làm mà, có gì đặc biệt sao?
Nói vậy, ngày hôm qua đơn giản là tự ta nghĩ ngợi lung tung, tự rúc vào sừng trâu? Lại còn đi khóc lóc một hồi, làm hại người đi đò ai cũng nghĩ có người bắt nạt ta.
Ta ngượng ngùng nói:
- Đó là ta hiểu lầm ngươi, ta còn tưởng rằng, về sau ngươi cũng không để ý đến ta nữa.