Giữa trưa, ta vẫn cố đến cửa hàng văn phòng tứ bảo. Đương nhiên lại nói tháng này chỉ nhận tiền công nửa tháng thì mới khiến sắc mặt chưởng quầy khá hơn.
Chưởng quầy đi rồi, Bì Bì lặng lẽ nói với ta:
- Ngươi ngốc thế, rõ ràng chỉ nghỉ 11 ngày sao lại chỉ lấy tiền công nửa tháng?
Ta nhẹ nhàng cười nói:
- Thôi đi, cũng chỉ vài ngày thôi. Hơn nữa hôm qua ta lại không đến nói với chưởng quầy, là vô cớ bỏ bê công việc. Cẩn thận truy cứu, ông ấy cũng có thể trừ tiền công của ta mà.
Bì Bì còn định nói gì thêm thì ta đã bĩu môi nhìn vào bên trong.
Gần đây chắc vì trời lạnh nên việc buôn bán không được tốt lắm. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến sắc mặt chưởng quầy rất tệ hại.
Ta và Bì Bì tuy nhàn rỗi nhưng đứng lâu lại không tránh khỏi thấy nhàm chán. Hai người nhìn vào bên trong, không thấy chưởng quầy ngồi trên ghế thái sư như mọi người nên lặng lẽ xúm lại nói chuyện.
Nói một hồi, đột nhiên nàng ngượng ngùng nói:
- Đào Diệp, chắc hết năm nay ta không đi làm nữa.
- Vì sao? Phụ thân ngươi hay ca ca ngươi đã kiếm được việc tốt rồi?
Lại nói, Bì Bì vẫn là con gái độc nhất trong nhà, lại còn là con út, chỉ cần điều kiện hơi tốt một chút thì cũng không cần nàng phải ra ngoài kiếm tiền.
- Cũng không phải.
Bì Bì càng cúi gằm mặt, khóe miệng lại không nhịn được khẽ cười cười.
Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vui mừng hỏi:
- Không phải là, ngươi sắp xuất giá chứ?
Bì Bì mỉm cười gật gật đầu.
- Chúc mừng chúc mừng.
Ta nắm tay nàng lắc lắc, nhìn người bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ cuối cùng đã tìm được nơi chốn tốt, ta thực sự vui mừng thay nàng.
- Cảm ơn, ngày ta… xuất giá, nhất định ngươi phải tới đó nha.
Dù có chút ngượng ngùng nhưng nàng vẫn vừa cười trộm vừa mời ta.
Nhìn mặt mày Bì Bì hớn hở thế này, hẳn là rất hài lòng với hôn sự này. Điều này khiến ta có chút tò mò, không biết nhà trai là ai.
Chỉ là:
- Ta chưa từng nghe người nhắc tới chuyện này, đính hôn từ bao giờ thế? Trước đó chẳng hề có tin tức gì, giấu kín như vậy, giờ đột ngột nói sắp thành thân, trong lòng ngươi rốt cuộc có còn coi ta là bằng hữu nửa không.
Ta có chút oán trách hỏi.
Bì Bì lớn hơn ta hai tuổi, năm nay đã là 17, nói phải xuất giá cũng là đúng thôi. Chỉ là vì trước đó chưa từng nghe nàng nhắc tới chuyện này, giờ đột nhiên nghe vậy thì có chút bất ngờ mà thôi.
Bì Bì vội nói:
- Là đính ước trong tháng này thôi, lúc đó ngươi bị bệnh, ta muốn nói cho ngươi cũng chẳng biết nói thế nào mà.
Ta kinh ngạc hỏi:
- Đính ước trong tháng này? Thế chẳng phải là mới được vài ngày sao? Giờ lại sắp thành thân, có phải là hơi nhanh rồi không.
Thời gian ngắn như vậy, có thể hiểu biết được bao nhiêu về đối phương? Bì Bì là người thành thật, gặp phu quân tốt thì may mắn, nếu gặp phải kẻ không ra gì thì chỉ có nàng chịu thiệt mà thôi.
Bì Bì lại có vẻ rất an tâm, cười nói cho ta biết:
- Người đó ngươi cũng biết mà. Chính là con của cô họ ta, ngũ danh là Sủy Sủy, trước kia hay tới nhà ta chơi. Gia cảnh không tệ, năm xảy ra loạn Vĩnh Gia đã theo triều đình chạy nạn về đây. Gia cảnh nhà ta kém hơn nên mới bị vây ở bên kia, mãi hai năm trước đường xá thông thuận thì mới qua đây.
Đúng vậy, phàm là người gia cảnh tốt, trong tay có tiền thì năm đó sẽ theo triều đình chạy nạn luôn rồi.
Trong ấn tượng, quả thực có một cậu bé tên Sủy Sủy đi theo ca ca của Bì Bì. Sở dĩ ta nhớ rõ hắn cũng là vì tên của hắn rất đặc biệt: Sủy Sủy (vẫy vẫy). Lúc ấy từng có người hỏi nguồn gốc của cái tên này. Nghe nói nhà hắn mấy đời độc đinh, bà nội hắn mê tín, nói phải lấy cái tên thật xấu thì mới dễ nuôi nên mới gọi hắn là Sủy Sủy.
Nghĩ lại, hai gia đình ly tán nhiều năm như vậy, giờ ngẫu nhiên gặp lại mới phát hiện bọn trẻ đều đã đến tuổi thành thân, vì thế ăn nhịp, nhanh chóng định ra hôn sự. Sủy Sủy cũng là độc đinh mấy đời, cha mẹ hắn đương nhiên mong hắn sớm lấy vợ, sinh con.
Tuy là vậy nhưng:
- Một tháng mà đã kết thân thì cũng quá nhanh rồi, những lễ tiết đều không kịp chuẩn bị, sính lễ, đồ cưới cũng không kịp đặt mua mà.
Bì Bì cười nói:
- Cũng không lập tức thành thân đâu, là nhà hắn nói, nếu đã nhận lễ thì ta coi như là con dâu nhà hắn rồi. Nhà hắn không thích ta lại lăn lộn bên ngoài. Vốn là muốn ta lập tức xin nghỉ, ta thấy sắp hết năm rồi, nhất thời chưởng quỹ cũng không tìm được người giúp, ngươi cũng mãi chưa đến nên không nói gì, cố qua nốt năm nay.
- Vậy định ngày bao nhiêu? Ta hỏi nàng.
- Mùng 8 tháng tư năm sau.
- Thế thì may rồi, còn kịp chuẩn bị này nọ, nhất là ngươi, chắc còn chưa thêu đồ cưới đúng không?
Hỏi thì hỏi vậy chứ dù nàng chưa làm ta cũng không kiếm đâu ra thời gian để giúp nàng.
Bì Bì lắc lắc đầu:
- Ngươi xem, ta nào làm được cái đó? Ban ngày làm việc ở đây, tối về giúp mẫu thân làm việc nhà. Cho dù thức đêm làm giầy tất cũng đều là làm cho các ca ca của ta.
Bì Bì có ba người anh trai, nhà nàng hình như mỗi người cách nhau hai tuổi, như vậy, đại ca, nhị ca nàng đều đã hơn 20. Mà trong ấn tượng của ta, hình như chưa từng nghe nàng nói qua chuyện thành thân của bọn họ.
Ta hỏi nàng:
- Các ca ca của ngươi đều chưa đính hôn sao?
Bì Bì thở dài nói:
- Không có, giờ điều kiện nhà ta như vậy, nhà cũng chẳng có lấy một gian, phải đi thuê nhà người khác, chẳng có vườn ruộng gì thì có cô nương nào chịu gả vào. Giờ cha mẹ ta chỉ mong nhanh chóng gả ta ra ngoài kiếm chút sính lễ rồi dùng để cưới vợ cho đại ca ta đó. Nhị ca, tam ca của ta còn chưa biết thế nào.
Ta vội an ủi:
- Đừng lo lắng, Bì Bì, về sau ta lại tìm thêm nhiều việc chép kinh cho tam ca ngươi, để tự hắn tích tiền cưới vợ, cha mẹ ngươi chỉ cần lo cho nhị ca ngươi là được rồi.
Bì Bì cười khổ nói:
- Sao tích cóp được, tiền lần trước ngươi cho Tam ca để chép kinh sớm đã bị mẫu thân ta đem ra tiêu rồi.
Ta có chút buồn bực. Nhà Bì Bì vốn không nghèo túng như vậy. Nhà nàng ngoài mẫu thân nàng thì chẳng có ai là ăn không ngồi rồi cả. Phụ thân nàng rồi các ca ca nàng đều ra ngoài làm việc, đến như Bì Bì cũng phải ra ngoài kiếm tiền, không thể nghèo như vậy chứ.
Ta đưa ra nghi vấn, Bì Bì giải thích:
- Phụ thân ta và các ca ca đều đi làm cu li, bốc vác, làm việc cực nhọc mà tiền công lại rẻ mạt, có đôi khi còn chẳng nhận được tiền công. Giờ giá cả đắt đỏ, nhà ta còn phải trả tiền thuê nhà, sức khỏe mẫu thân ta cũng không tốt thường phải đến y quán bốc thuốc.
Nghe đến đó, ta hết chỗ nói. Từ sau khi triều đình chuyển về nam, vì để bảo vệ mảnh đất còn lại này, hàng năm triều đình tiêu tốn không biết bao nhiêu sức người sức của để mở rộng quân đội, chuẩn bị chiến đấu, sưu cao thuế nặng nên đã tạo thành cục diện: Hàng hóa không đủ mà giá cả lại tăng cao. Ngoài những người gia thế hiển hách như bọn Vương Hiến Chi có thể sống cuộc sống xa hoa tột đỉnh thì những dân chúng bình thường có ai không phải thắt lưng buộc bụng để sống qua ngày? Nếu thêm một người bệnh thì khỏi phải nói.
Nói xong tình trạng trong nhà, Bì Bì ngượng ngùng nhìn ta, hơn nửa ngày muốn nói lại thôi. Mãi đến khi ta nhướng mày thì mới ngập ngừng nói:
- Đào Diệp, ngươi quen biết nhiều công tử như vậy, có thể giúp ca ca ta kiếm công việc nhàn hạ được không? Đại ca, nhị ca ta thì thôi nhưng tam ca ta, sức khỏe huynh ấy ngươi cũng biết đó, thực sự rất yếu. Hắn là người đọc sách, không thể làm việc nặng, ta thấy huynh ấy như vậy cũng rất đau lòng.
Ta gật đầu đồng ý, trong đầu vội nghĩ xem nên tìm ai: Hai người Vương Hiến Chi và Hoàn Tể không tiện mở miệng nhưng Tạ Huyền là người hào sảng, có lẽ có thể thử xem.
Đang cân nhắc chuyện này, Bì Bì đột nhiên hỏi ta:
- Đào Diệp, ngươi cũng chỉ nhỏ hơn ta có 2 tuổi, năm nay đã 15 rồi. Ngươi có tính toàn gì chuyện chung thân đại sự chưa?
Ta cười:
- Ta thì có thể tính toán gì?
Chuyện nhân duyên, chỉ xem duyên phận thế nào chứ không thể do ta quyết định, tính toán được.
Bì Bì sốt ruột nói:
- Phụ mẫu ngươi mất sớm, ngươi không tự tính cho mình thì ai tính hộ? Chuyện này tính sớm thì tốt, nếu không, nữ tử lớn tuổi, để thành gái ế thì sẽ không hay.
Ta cười khổ một tiếng, không nói gì nữa. Đạo lý này sao ta không hiểu nhưng ta có thể tính gì? Chẳng lẽ ta lại vội vã đi tìm người làm mối sao?
Bảo ta hoàn toàn không lo lắng thì không thể, dù sao ta cũng chỉ là cô nương 15 tuổi, nhìn những cô nương trạc tuổi đang ầm ầm thêu áo cưới, lòng ta chắc chắn rất chua xót. Người ta có cha mẹ quan tâm, yêu thương cho nên sớm đã thu xếp tốt chuyện chung thân đại sự. Không như ta, là cô nhi chẳng ai hỏi han.
Sau khi mẫu thân qua đời, bởi vì còn muội muội, cũng bởi vì bản thân ta quật cường nên ta vẫn không chịu thừa nhận bản thân là cô nhi. Nhưng lúc này, mắt thấy Bì Bì cũng sắp xuất giá thì mới đột nhiên phát hiện bản thân khác với mọi người. Nhà Bì Bì tuy nghèo nhưng cũng có cha có mẹ, đến tuổi nên làm gì cũng đều có cha mẹ chuẩn bị, không như ta, đều phải tự mình gánh vác.
Càng nghĩ càng khổ sở, thế cho nên cũng không để ý đến có người đi vào cửa hàng, mãi đến khi có giọng nói vang lên:
- Tiểu thư, xin hỏi ngươi chính là Đào Diệp tiểu thư ở thư quán của Vệ phu nhân sao?
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy một thư sinh văn nhã, cao lớn đứng trước mặt ta.
- Đúng rồi.
Ta vội gật đầu. Đào Diệp cô nương cũng được, Đào Diệp tiểu thư cũng thế, đều chẳng phải là ta đó sao?
Người nọ vui vẻ nói:
- Ta cũng nhận được thiếp mời của thư quán các ngươi. Ngày đó tiểu thư sẽ dự thi sao? Nghe nói tiểu thư cũng rất giỏi thư pháp, từng chiến thắng bốn vị công tử kia hai lần rồi. Tiểu thư không biết được tin này truyền ra khiến chúng ta khiếp sợ cỡ nào đâu? Tiểu thư đã trở thành thần tượng của đám học trò chúng ta đó.
Không khoa trương vậy chứ? Ta vội hỏi:
- Không phải 2 lần, một lần là may mắn.
Hắn lại cười nhìn ta nói:
- Là hai lần! Một lần viết chữ “nhạc”, một lần viết chữ “tiếu”, hai chữ đó chúng ta cũng đều nhìn rồi, thực sự là viết rất đẹp. Nhất là chữ “nhạc” kia, thực sự là quá đẹp, đến ta… cũng bị thuyết phục.
Ta nghe mà ngây người. Mỗi lần ta viết chữ ở trường học xong, giấy lộn đều tiện tay vứt qua một bên, sao có thể truyền ra ngoài? Không thể ngờ, ta thu thập giấy lộn của Vương Hiến Chi, chữ của ta cũng có người thu thập, hơn nữa còn truyền sang thư quán khác.
Người này là ai?
Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Hiến Chi chắc chắn sẽ không làm chuyện này. Si, Tạ cũng không thể. Việc này, chỉ có thể là Hoàn Tể làm.
Hắn chú ý ta, chẳng lẽ chính là từ những chữ này?