Vừa nghĩ không thấy chủ tử chỉ thấy hạ nhân thì đằng trước đã truyền đến tiếng quát. Thái Châu vội lùi sang ven đường, khom lưng, chắp tay mà đứng. Ta cũng vội học theo cái vỏ bên ngoài.
Từ xa chỉ thấy rất nhiều cung nữ, thái giám đang vây quanh một chiếc xe lớn đi tới, bên trên phủ rèm phủ trướng không nhìn được người bên trong.
Lúc đi qua chúng ta, người trên xa giá đột nhiên kéo rèm ra, vừa chần chừ lại vừa kích động gọi:
- Ngươi là, ơ…?
Vệ phu nhân ngẩng đầu, cũng khó tin hỏi lại:
- Ngươi là… Sở Sở?
Người trên xe ra hiệu, một thái giám lập tức đi tới vươn tay đỡ nàng xuống xe. Khi nàng đi đến trước mặt Vệ phu nhân, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó, giống như diễn kịch, lao đầu vào lòng đối phương mà khóc òa lên, miệng còn nức nở:
- Không ngờ rằng ngươi vẫn còn sống?
Đây là đang biểu diễn: Tỷ muội thất lạc trong chiến loạn nhiều năm giờ tình cờ gặp lại trong cung?
Ta và Thái Châu ở bên nhìn đến ngây người. Sau chiến loạn, tiết mục gặp lại nhau được trình diễn ở khắp nơi, cũng không quá lạ lẫm. Lạ lùng là, chúng ta vừa mới tiến cung lại gặp ngay được cố nhân của Vệ phu nhân.
Ôm xong rồi, khóc cũng đủ rồi, thấy Thái Châu có vẻ không chờ thêm được nửa, Vệ phu nhân mới vẫy tay gọi ta đến:
- Đào Diệp, ngươi mau tới đây bái kiến Đới…
Nói tới đây bà dừng lại, hiển nhiên còn không biết thân phận của vị quý nhân này, Thái Châu vội nhắc một câu:
- Quý tần nương nương.
Vệ phu nhân và ta đều nghiêm mặt, kính cẩn. Không thể ngờ được cố nhân của Vệ phu nhân lại chính là Đới quý tần đang được sủng ái trong hoàng cung.
Chuyện Đới quý tần được đương kim thánh thượng sủng ái sớm đã lan truyền ra ngoài cung. Không thể ngờ được, hôm nay vừa tiến cung đã được gặp nhân vật truyền kỳ cỡ này. Chỉ riêng điều này cũng thấy, lần này tiến cung cũng không tệ.
Đợi lát nữa Vệ phu nhân sẽ lại cùng nàng hàn huyên, nối lại tình cảm, chưa biết chừng đến khi ta vào cung thi tuyển lại được vị quý tần nương nương này giúp đỡ cũng nên.
Thái Châu thấy vẻ khao khát của ta thì cau mày lắc lắc đầu.
Vẻ mặt của Thái Châu tỷ tỷ không ổn lắm, lát nữa phải cẩn thận hỏi lại mới được.
Nhưng có một điều khiến ta rất buồn bực: Đới quý tần và Vệ phu nhân như vậy thì hẳn là hai người ngang hàng. Như vậy ít nhất Đới quý tần cũng phải hơn 40 tuổi rồi, sao còn được sủng ái như vậy? Càng khó tin là hình như mấy năm gần đây người mới được sủng ái, chẳng lẽ đương kim Hoàng thượng không thích thiếu nữ mà lại thích bà già.
Nhân lúc hai người nói chuyện, ta lại lặng lẽ đánh giá Đới quý tần. Nhưng sau đó lại một lần nữa khẳng định phán đoán của bản thân. Bà quả thực không còn trẻ, bất luận là trang điểm thế nào, nhìn qua vẫn giống người đẹp hết thời.
Vệ phu nhân và Đới quý tần còn nói với nhau đôi câu, sau đó quay đầu dặn dò ta:
- Ta đến cung của Quý tần nương nương ngồi một lát, ngươi cứ đi theo Thái Châu đến gặp Lục điện hạ đi. Chờ ngươi gặp xong rồi, ta quay lại tìm ngươi hoặc ngươi đi tìm ta đều được.
Nói tới đây bà nhìn sang Đới quý tần. Đới quý tần lập tức cười nói:
- Đến Tê Hà cung là được.
Sau đó lại nói với Vệ phu nhân:
- Khó có dịp tỷ muội ta gặp lại nhau, hôm nay ngươi đừng về, hai chúng ta đốt đèn hàn huyên thâu đêm.
Bọn họ muốn đốt đèn hàn huyên thâu đêm ta cũng đành chịu, một là chủ nhân của ta, một là quý tần danh tiếng. Ta chỉ đành vội đồng ý, lòng lại nghĩ: Mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định ta phải trở về, ta cũng không muốn đốt đèn hàn huyên thâu đêm với người nào đó.
Lại khom người hành lễ, sau đó từ biệt Vệ phu nhân. Bà theo Đới quý tần rời đi, ta theo Thái Châu rẽ trái rẽ phải, lại đi qua một cửa.
Thái Châu nói cho ta biết, sau cánh cổng này là nơi các hoàng tử ở.
Ta nhớ lại trước kia từng đọc một cuốn sách lịch sử, hình như trong đó nói, đến một độ tuổi nhất định, hoàng tử sẽ được ban phủ đệ ở ngoài hoàng cung. Ta hỏi lại Thái Châu, Thái Châu giải thích:
- Ở cố đô Lạc Dương thì đống là như vậy nhưng sau loạn Vĩnh Gia thì tông miếu bị hủy, cung phi ly tán, tôn thất đệ tử cũng bị tổn hại rất nhiều. Sau khi Hoàng thượng thành lập kinh thành mới, những hoàng tử còn may mắn sống sót không nhiều, không nỡ sống xa nhau nên đều ở lại trong cung, chỉ là chia ra ở những cung, viện khác nhau mà thôi.
Ta nghe xong, bất giác cảm thấy buồn bã, loạn Vĩnh Gia thực sự là đại nạn với hoàng thất. Sau đại nạn, đếm lại số người còn sống, phát hiện mất nhiều như vậy, đương nhiên không đành lòng ở riêng.
Nhưng giờ triều đình mới đã thành lập được gần mười năm, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo bình thường, chắc qua vài năm, trong cung thêm người, vẫn lại chuyển ra ngoài sống.
Vừa đi vừa nói, Thái Châu dừng lại trước một cung điện, tên cung điện là: điện Thừa Ân.
Thấy Thái Châu đẩy cánh cửa đồng ra, từ sau khi tiến cung ta đã bất an, giờ lại càng thêm bất an.
Cả đường đi, ta đều cố gắng nói chuyện để giảm bớt cảm giác căng thẳng nhưng đến khi thực sự đứng trước cửa cung của hắn ta mới biết, có chuẩn bị tâm lý thế nào cũng là vô dụng, bức tường cao, con đường dài hun hút, cánh cửa đồng nặng nề đều khiến ta có cảm giác bị áp lực nặng nề, khiến ta có cảm giác hít thở không thông.
Điều gì đang chờ đón ta ở bên trong?
Lo lắng đề phòng đi vào cung điện, lại đi một hồi mới ngừng lại trước một gian phòng. Thái Châu giơ tay lên đang định gõ cửa thì một cung nữ mặc áo màu xanh lá cây đi tới nói:
- Thái Châu tỷ tỷ, đừng gõ cửa, điện hạ không ở bên trong, đã qua chỗ Tu nghi nương nương rồi.
Thải Châu giật mình nói:
- Mấy ngày rồi điện hạ đều không ăn gì, hôm qua đi đường còn lảo đảo ngã xuống phải nhờ người đỡ. Tu nghi nương nương đã sai người qua dặn điện hạ phải nghỉ ngơi cho khỏe, sao hôm nay lại đi.
Cung nữ áo xanh thở dài:
- Còn chẳng phải vì nương nương lại bị hôn mê, người bên kia vội chạy qua báo bệnh tình nguy kịch.
Thải Châu cau mày nói:
- Cách hai ngày lại bệnh tình nguy kịch một lần, cứ như vậy ai chịu nổi, cứ thêm mấy ngày nữa, bà còn chưa…
Nói tới đây thì dừng lại, chắc ý thức được bản thân chỉ là một hạ nhân, không nên oán trách chủ tử như vậy.
Không trách chủ tử thì lại trách nô tài:
- Các ngươi cũng đúng là, Lục điện hạ đã thế rồi, các ngươi không biết ngăn cản sao.
Cung nữ áo xanh buông tay:
- Cái này không phải do chúng ta, điện hạ muốn đi ai ngăn được? Tính tình điện hạ Thái Châu tỷ tỷ cũng hiểu mà.
Thái Châu nghe lời này xong cũng im lặng.
Ta thấy thái độ của cung nữ áo xanh với Thái Châu vừa hữu hảo lại vừa tôn kính. Nhưng chẳng phải Thái Châu là quản sự trong cung của Cửu công chúa sao? Chẳng lẽ huynh muội này dùng chung một nữ quan?
Thái Châu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giương mắt nhìn quanh, kinh ngạc hỏi:
- Lê Nhi, hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao cung điện lại yên tĩnh như vậy, người đâu hết rồi?
Từ lúc ta vào cửa đã thấy là lạ, bởi vì thực sự rất yên tĩnh, từ cổng lớn đi vào cũng chỉ có hai người chúng ta.
Cung nữ Lê Nhi kia nói:
- Một số đi theo điện hạ, một số bị công chúa kêu đi.
Nói tới đây, nàng thì thầm gì đó vào tai Thái Châu, Thái Châu chửi bậy:
- Muốn chết sao, mẹ ruột đã thế này mà nàng còn làm ra chuyện như vậy.
Ta không nghe rõ lời của Lê Nhi nhưng theo phản ứng của Thái Châu thì chắc hẳn vị Cửu công chúa không chịu an phận kia lại gây chuyện. Hơn nữa còn là chuyện rất quá đáng nên mới khiến Thái Châu luôn trung thành nói năng như vậy.
Thải Châu nhìn nhìn ngoài điện, lại nhìn nhìn ta, đột nhiên đẩy cửa ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đẩy ta vào trong, vừa khóa cửa vừa vội vàng nói:
- Đào Diệp cô nương, tạm thời ngươi cứ ở bên trong chờ, điện hạ chắc sẽ quay về ngay thôi. Ngươi yên tâm, dù đêm nay ngươi không ra khỏi cung được thì ta sẽ phái người tới chăm sóc muội muội ngươi. Phía Vệ phu nhân ta cũng sẽ qua báo, ngươi chỉ cần an tâm ở lại đây là được rồi, chúng ta sẽ không làm khó ngươi. Ngươi ở đây an tâm, đừng nôn nóng, mọi thứ chờ điện hạ về rồi nói.
Ta hoảng hốt, làm trò gì thế này, giữa ban ngày ban mặt, giơ đuốc cầm gậy đón ta vào cung rồi lại nhốt ta lại?
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa, ta hoảng hốt xông lên định đẩy ra, nhưng đã muộn. Ta đứng ở cửa lớn tiếng kêu:
- Thái Châu, ngươi làm gì vậy? Điện hạ các ngươi không ở đây, ngươi nhốt ta lại có ích gì? Không bằng thả ta để ta qua chỗ nương nương các ngươi, nếu điện hạ các ngươi ở đó thì ngươi mang ta qua gặp hắn.
Không lời đáp lại, chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, đại khái Thải Châu khóa cửa xong đã vội vàng rời đi.
Ta suy sụp ngã xuống ghế thái sư.
Ta trăm suy vạn nghĩ, đoán nọ đoán kia nhưng không ngờ được lại là tình cảnh thế này: Lục điện hạ còn chưa thấy mà ta đã bị nhốt ở trong phòng ngủ của hắn rồi.