Thái Châu đang nỉ non thì Hiến Chi đã cau mày hỏi:
- Ngươi đang làm cái khỉ gì thế này?
Thái Châu lại dập đầu với Vương Hiến Chi:
- Thất thiếu gia, van xin ngài cũng vào cung thăm công chúa đi. Mấy ngày qua nàng gầy đi rất nhiều, ngày nào cũng không ăn không ngủ, ngày nào cũng đều ở trong phòng với nương nương, ngày nào cũng khóc lóc, nếu giờ thiếu gia có thể đi thăm nàng, nhất định nàng sẽ cảm thấy được an ủi.
Ta và Vương Hiến Chi nhìn nhau. Thái Châu này, gặp ai lại kéo người đó vào cung làm gì? Chẳng lẽ nàng không hiểu rằng nương nương nhà nàng bị bệnh tình nguy kịch như vậy, điện hạ và công chúa nhà nàng phải tự sống qua thời gian đau khổ nhất này, không ai có thể an ủi sao?
Vương Hiến Chi cũng có suy nghĩ giống ta, vì thế hắn nói với Thái Châu:
- Không phải ta không thể đi thăm nàng mà đi rồi cũng có được gì? Mẫu phi nàng như vậy, đến ngự y còn bó tay chịu trói, ta đi nói đôi câu an ủi thì có ích lợi gì? Nàng cần đau thì phải đau, nên đau lòng thì vẫn phải đau lòng thôi.
Sinh, lão, bệnh, tử vốn là quy luật tự nhiên, người còn sống ngoài nghiến răng chịu đựng thì còn có cách gì? Thời điểm này, chẳng ai là ngọn cỏ cứu mạng của ai cả. Huống chi, chúng ta và bọn họ vốn đứng ở hai bên đối nghịch nhau.
Vương Hiến Chi nói xong rồi kéo tay ta bước đi, Thái Châu nhào tới ôm chân hắn rồi nói:
- Xin Thất thiếu gia và Đào Diệp cô nương tiến cung một lần thôi, công chúa và điện hạ nhà ta thực sự rất đáng thương.
Chúng ta đành phải lại đứng lại. Thái Châu này luôn hung dữ với người ngoài nhưng không ngờ lại trung thành với chủ nhân như vậy.
Vương Hiến Chi khó hiểu hỏi:
- Ngươi muốn ta đi cũng dễ hiểu nhưng còn muốn Đào Diệp đi làm gì?
Ta nói lại lời của Thái Châu lúc trước cho Vương Hiến Chi nghe, hắn nghe xong thì lập tức từ chối:
- Không được! Bây giờ cảm xúc của Lục điện hạ không ổn, muội đi gặp hắn chẳng phải là đâm đầu vào hang cọp sao?
Trong lúc do dự, mấy gã tôi tớ của Vương Hiến Chi chẳng biết từ đâu xông ra, Vương Hiến Chi hét lớn:
- Mấy tên các ngươi chết hết rồi sao, lâu như vậy mới xuất hiện. Mau đến đây lôi nàng ta đi, tìm chiếc xe rồi đưa nàng ta về cung đi.
Mấy người đồng thanh đáp “vâng” rồi đi tới kéo tay Thái Châu đi. Thái Châu khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, cuối cùng còn nhìn ta hô lớn:
- Đào Diệp cô nương, hôm nay ngươi không đồng ý, mai ta lại đến. Giờ ngươi không đồng ý, buổi tối ra sẽ mang nhiều người đến nhà ngươi,
Hay lắm, cầu xin không được lại bắt đầu uy hiếp.
Nếu nàng lại làm ầm lên thì ta cũng mặc kệ nàng, để mặc nàng bị gia đinh họ Vương lôi đi.
Thấy ta không nói một lời đi vào Vệ phủ, Vương Hiến Chi đuổi theo sau lo lắng nói:
- Hay là, tối nay muội đừng về.
Ta cười khổ nói:
- Không về thì ta đi đâu? Lại qua đêm trên thuyền sao? Đêm nay không về thì đêm mai, đêm kia cũng không về sao? Bị những người này dây dưa thì có khác gì bị quỷ thần dây dưa, dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết, trốn tránh là vô dụng.
Vương Hiến Chi nghĩ nghĩ rồi giữ chặt ta nói:
- Hôm nay chúng ta không đến trường học nữa, ta đi tìm chỗ ở khác cho muội, muội mau đưa tiểu muội muội chuyển qua. Tránh dây dưa với những người này mãi như vậy. Muội yên tâm, chỗ ta an bài đảm bảo kín kẽ, hơn nữa có nhiều thủ vệ sâm nghiêm.
Ta phì cười:
- Ngươi coi ta là con tin quan trọng cần bảo vệ sao? Đừng ngốc, không nghiêm trọng như thế đâu. Chẳng qua Thái Châu chỉ dọa ta thôi. Giờ chủ nhân nhà nàng ta đã ốc không mang nổi mình ốc, một tiểu cung nữ như nàng có thể làm gì ta?
Vương Hiến Chi nghiêm mặt nói:
- Muội đừng bao giờ xem thường Thái Châu, nàng ta không phải là cung nữ bình thường. Nàng ta là một trong những quản sự ở cung Cẩm Tú của công chúa Tân An, nhất định là có thế lực.
Nếu là một quản sự sao lần nào chạy đến chỗ ta cũng là nàng đi? Hại ta còn nghĩ nàng chỉ là một tiểu lâu la.
Nhưng cho dù là thế thì cũng không định chuyển nhà, càng không muốn chuyển đến nơi như để giam giữ tù nhân mà Vương Hiến Chi nói. Giờ dù có chút phiền toái nhưng tốt xấu gì vẫn còn được tự do tự tại.
Thực sự bị bọn họ bám dính quá, cùng lắm thì tiến cung là được.
Nhưng những lời này ta không dám nói với Vương Hiến Chi, sợ hắn lo lắng, càng sợ hắn đòi làm sứ giả hộ hoa cũng tiến cung cùng ta. Trong cung còn một con bạch tuộc tám chân đang chờ hắn “an ủi” nữa.
Vất vả lắm mới thuyết phục được Vương Hiến Chi rằng tạm thời không chuyển nhà, chúng ta lại đi vào bên trong. Đến hành lang đã thấy Hoàn Tể đứng một mình trước thư phòng. Đang kiễng chân nhìn ra cổng lớn. Thấy chúng ta xuất hiện, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ buồn bã nhưng lại nhanh chóng mỉm cười nói:
- Tử Kính, Đào Diệp, hai người đều khỏe rồi? Thật tốt quá, tốt quá rồi.
Tim đã đập loạn, vừa hàm hồ đáp lời vừa lén nhìn Vương Hiến Chi. Vẻ mặt hắn vẫn rất nặng nề, chắc còn đang đắm chìm trong câu chuyện của Thái Châu, không quá để ý đến Hoàn Tể, đến chào hỏi Hoàn Tể cũng rất qua loa, có lệ.
Hoàn Tể nói đầy ý vị:
- Mấy hôm nay các ngươi không đến, chỉ có ba người chúng ta buồn muốn chết.
Nói thì là nói với hai người nhưng mắt lại chỉ nhìn ta.
Tim ta lại hoảng loạn, tay ứa mồ hôi, một lời cũng không dám đáp. Vẫn là Vương Hiến Chi trả lời:
- Sao mà buồn chán được chứ? Chẳng phải các ngươi đang bận chuẩn bị cho trận đấu thư pháp sao?
Vừa dứt lời, phía sau lại vang lên một giọng nói vang vọng:
- Đúng thế, gần đây bận rộn nhiều việc, hai vị lại đều giả bệnh nhàn rỗi, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu chúng ta. Giờ được rồi, hai người đều đến, vừa khéo giờ tiên sinh còn chưa đến, chúng ta bàn bạc một chút, chuẩn bị mọi chuyện, lên danh sách rồi phân công nhau đi làm, tránh để mọi chuyện rối tung lên.
Không cần quay đầu, nghe giọng nói cũng biết là Tạ Huyền đến. Tên kia nghe nói mỗi ngày ở nhà đánh bao cát một nghìn lần, đấm vào bột sắt một nghìn lần, luyện đao một nghìn lần. Cũng không biết là thật hay giả. Dù sao ta cảm thấy, đấm vào bột sắt như vậy có phần hơi khoa trương rồi, nếu thực sự luyện như vậy thì tay hắn còn thành ra cái gì nữa? Lúc nghiền mực cho hắn ta từng để ý đến tay hắn, tuy rằng không non mềm như tay Hoàn Tể nhưng quyết không phải là loại da dày hay đánh chưởng.
Tạ Huyền đi tới, đấm một quyền vào ngực Vương Hiến Chi, Vương Hiến Chi nhanh nhẹn lùi ra sau tránh thoát được, hai người lại đấu thêm mấy chiêu thì Tạ Huyền mới dừng tay, cười nói:
- Ừm, không tệ, bị bệnh như vậy nhưng cũng chưa bị biến thành con gà què.
Vương Hiến Chi tức giận lườm hắn một cái:
- Ngươi mới là gà què.
Tạ Huyền nắm bả vai Vương Hiến Chi, sau đó thì thầm vào tai hắn cái gì đó, Vương Hiến Chi một chưởng đầy Tạ Huyền ra rồi nói:
- Đào Diệp còn đang ở đây, ngươi ăn nói chú ý một chút.
Hoàn Tể nhìn ta cười, ta cũng xấu hổ cười cười, cúi đầu đi vào phòng học, định bê thùng nước ra ngoài.
Bọn họ ở bên nhau sẽ đều đùa giỡn lỗ mãng, ta chạy xa một chút thì hơn.
Chờ ta xách nước đi vào, bọn họ đã ngồi trong phòng học, châu đầu ghé tai bàn chuyện thi đấu thư pháp.
Đang nói thì Si Siêu đi tới, thấy chúng ta đang nói chuyện này thì vội lấy trong bọc ra một cuốn sổ bé tí bằng lòng bàn tay rồi nói:
- Tối qua ta đã sửa sang lại mọi chuyện, lập ra một bản kế hoạch. Mọi người xem đi, còn cần gì thì bổ sung vào, sau đó phân công nhau làm là được.
Lúc này Vương Hiến Chi hỏi:
- Đã quyết định ngày thi đấu chưa?
- Quyết định rồi, chính là 28 tháng này. Tạ Huyền đáp.
Lúc này, Hoàn Tể nói:
- Có muộn quá không? Vòng loại của cuộc thi tài nữ đến ngày 31 tháng này là hết hạn, chỉ hơn có ba ngày. Làm sớm một chút có phải sẽ có hiệu quả hơn không?
- Đây là đã lùi lịch rồi đó. Sư phụ vốn định vào ngày 20 cơ. Nhưng lúc ấy Tử Kính và Đào Diệp đều còn đang bệnh, sợ không kịp. Thứ hai nữa, trận đấu thư pháp tổ chức vào mấy ngày cuối cùng, có thể khiến cho danh tiếng được đẩy lên cao nhất. Nên biết rằng, thường mấy ngày cuối cùng cũng là ngày có nhiều phiếu bầu ra nhất.
- Gia Tân nói rất có đạo lý. Hôm qua một đại tẩu tử từng tham gia thi tuyển tài nữ có nhắc tới chuyện này với ta. Nàng rất có gia thế, cũng chính là thí sinh của cuộc thi sáu năm trước. Theo lời nàng nói, hai mươi mấy ngày đầu nàng vẫn xếp trong mười người dẫn đầu. Kết quả đến ngày thứ ba đổ ngược lại thì bắt đầu bị kéo xuống dưới. Lúc ấy nàng còn nghĩ, chỉ cần có thể cố gắng nằm trong danh sách 20 người là có thể tiến cung. Lúc Hoàng hậu tự tuyển chọn cũng không quá để ý đến thứ tự của vòng loại mà căn cứ vào chính Hoàng hậu và các vị quý phi mà thôi. Nhưng ngay ngày cuối cùng, nàng còn chẳng lọt vào nổi danh sách 20 người. Tạ Huyền nói.
Hoàn Tể tán thành:
- Đúng thế, đúng thế, mấy ngày cuối, bảng xếp hạng thay đổi liên tục, người phụ trách việc xếp bảng vội muốn chết. Thứ tự thay đổi trong phút chốt, bọn họ chỉ đành đổi tới đổi lui, cả ngày đổi mấy lượt. Mấy ngày cuối, bởi vì người đến xem rất nhiều, bọn họ đành phải dựng rào bảo vệ quanh nơi niêm yết danh sách, nếu không đến bọn họ cũng chẳng có chỗ mà đứng.
Nếu ý kiến mọi người đều thống nhất, Vương Hiến Chi lấy bút đánh dấu vào ngày tổ chức rồi nói:
- Chuyện này quyết định xong rồi, không cần bàn thêm nữa, mọi người bàn chuyện tiếp theo đi.