Nếu Thái Châu đã đứng ở đầu ngõ chờ ta, vẫn không nên đi cùng Vương Hiến Chi thì hay hơn, tránh gặp phong ba.
Thấy Vương Hiến Chi vẫn bước thẳng về phía trước, ta gọi giật hắn lại nói:
- Ngươi đứng đây chờ chút đi, ta đuổi Thái Châu đi đã. Nếu không nàng ta thấy chúng ta đi cùng nhau, lúc về lại tìm công chúa nhà nàng gây rối.
Ta vừa mới khỏi bệnh, thực sự không chịu nổi sự ép buộc của các nàng, bớt một chuyện thì vẫn hơn.
Vương Hiến Chi cũng không để ý chuyện này, vừa đi vừa nói:
- Không sợ, công chúa nhà nàng tạm thời còn chưa rỗi rãi thế đâu. Mẫu phi còn sắp chết mà vẫn còn có lòng tranh giành tình nhân thì có còn là người nữa không?
Ta chỉ đành bước nhanh hai bước, ngăn hắn lại, khẩn cầu:
- Ngươi nghe ta đi, giờ tạm đợi ở đây một lát được không? Đúng là công chúa nhà nàng giờ không làm gì được nhưng mẫu phi nàng bị bệnh cũng được, chết cũng được, cũng có thời hạn chứ không phải là vô hạn. Đợi chuyện của mẫu phi nàng qua rồi, nàng còn nhiều thời gian để tính nợ với chúng ta. Như lời ngươi nói đó, mẫu phi bọn họ mất rồi, ca ca nàng được Hoàng hậu đón nhận, khả năng trở thành thái tử sẽ cao hơn trước. Nếu nói vậy, thiên hạ này sẽ thành của hai huynh muội nhà bọn họ rồi. Có câu nói “cẩn tắc vô ưu”, bây giờ chúng ta cẩn thận một chút thì hơn. Không nên vì nhất thời mà để lại hậu họa sau này.
Nghe ta nói vậy, hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ đứng lại. Nhìn ta đi được hai bước rồi lại dặn với theo sau:
- Nếu nàng ta lại mượn cớ gây rối, hoặc là quay lại tìm ta hoặc là vào thẳng trường học luôn, đừng dài dòng với nàng ta.
- Ừm.
Ta gật đầu với hắn, lòng cảm thấy thật ấm áp. Hồi tưởng lại mấy tháng trước, cảm giác kinh hoàng khi bị người của công chúa đánh đập trên đường như chuyện từ kiếp nào.
Cảm giác được người bảo vệ, quan tâm thật tốt.
Đi qua chào hỏi Thái Châu, sau đó tạ lỗi với nàng ta:
- Thực sự rất xin lỗi, gần đây ta vừa mới ốm dậy, 8.9 ngày không thể xuống giường, kinh Phật còn chưa chép xong. Nhưng chỉ cần thêm hai ngày nữa là được rồi, Thái Châu tỷ tỷ có thể cho ta thêm hai ngày?
Thái Châu đang bụng đầy tâm sự, sầu lo nhìn ta, hồi lâu sau mới nói:
- Chuyện kinh Phật không vội, lúc nào chép xong đưa ta cũng được. Hôm nay ta đến không phải vì chuyện này mà là…
Nhìn người hung hãn như Thái Châu lại ấp a ấp úng như vậy, ta cảm thấy rất bất ngờ, cũng có chút buồn cười, bề ngoài vẫn lẳng lặng hỏi:
- Mà là cái gì? Thái Châu tỷ tỷ cứ nói, đừng khách khí.
Thái Châu lại do dự một hồi mới ngập ngừng nói:
- Ngươi… ngươi có thể đi thăm điện hạ không? Gần đây điện hạ thực sự không ổn, rất không ổn.
Lục điện hạ không ổn?
Như vậy cũng dễ hiểu thôi, bệnh tình của mẫu phi nguy kịch, bất kì là ai cũng đều không thể ổn được.
Nhưng nếu Thái Châu đặc biệt cường điệu sự “không ổn” như vậy thì ta cũng chỉ đành thuận miệng hỏi:
- Hắn có gì mà không ổn? Mỗi ngày ba bữa, đêm khuya lại tra tấn các ngươi?
Đây là chuyện rất có thể. Tên biến thái kia bình thường những lúc “rất ổn” đều lấy việc ngược đãi nữ nhân bên mình làm trò vui huống chi bây giờ còn đang “rất không ổn”? Ta đang nghi ngờ, dưới lớp quần áo là lượt của Thái Châu là những vết thương đầy mình.
Thái Châu như thể không hề để ý đến những lời châm chọc của ta, chỉ thở dài một hơi rồi nói:
- Nếu được như vậy thì tốt rồi, vấn đề là giờ điện hạ không như vậy. Giờ điện hạ không tra tấn chúng ta mà đang tự tra tấn mình.
Ta đang nghĩ gì chứ, thì ra là tên biến thái đổi trò chơi mới, giờ hắn không chơi đùa người khác nữa mà tự chơi đùa với chính mình.
Ta hỏi với vẻ đùa cợt:
- Hun nóng thép rồi tự áp vào người mình?
Ta vốn hỏi ngược nhưng không ngờ Thái Châu lại gật đầu.
Ta sợ hãi, hoảng hốt: Hắn ta điên rồi sao?
Đồng thời trong lòng cũng có chút thương hại. Dù sao, sở dĩ hắn biến thành như vậy cũng là vì mẫu phi hắn bị bệnh. Mặc kệ hắn là người thế nào, lòng hiếu thảo là điều ai cũng có. Ta cũng vừa mới trả qua nỗi đau mất đi mẫu thân, có thể hiểu được cảm giác đó.
Nghĩ đến đây, ta khẽ thở dài rồi hỏi Thái Châu:
- Chỉ tra tấn bản thân thôi? Hắn có nói gì nữa không?
Thái Châu tỏ vẻ đau lòng đáp:
- Hắn nói, đều vì hắn làm nhiều việc ác, làm nhiều chuyện xấu nên mẫu phi hắn mới như vậy, đây đều là lỗi của hắn. Cho nên hắn hận bản thân, chỉ có tra tấn chính mình mới khiến lòng được bình an hơn một chút.
Ta nghe xong lại càng rầu rĩ. Người như vậy mà cũng có tấm lòng hiếu thảo đáng quý, nhưng mà:
- Ta đi thì có tác dụng gì?
Ta với hắn chẳng qua cũng chỉ gặp qua vài lần. Hơn nữa, trong trí nhớ, mỗi lần gặp mặt không phải là hắn đánh ta thì cũng là ta nghĩ cách chỉnh hắn, thậm chí còn rất ít khi nói chuyện. Chúng ta không phải bằng hữu cũng chẳng phải tình nhân, ta đi thì hắn sẽ nghe lời ta sao?
Thái Châu buồn khổ nói:
- Có tác dụng hay không ta cũng không biết, giờ những cách có thể làm cũng đã làm rồi, đều vô dụng nên mới tìm đến ngươi, coi như ngựa chết thành ngựa sống cũng được. Điện hạ của chúng ta đã không ăn không uống mấy ngày qua rồi, còn cứ thế này chúng ta đều rất lo lắng, nương nương còn chưa… điện hạ lại…
Khó trách nàng lại chạy tới tìm ta, chuyện thực sự rất khẩn cấp. Mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, không thể ngờ tình cảm của tên điện hạ biến thái kia với mẫu thân lại sâu nặng như vậy, chẳng lẽ hắn định đi cùng mẫu thân sao?
Nhưng thực sự bắt ta đi gặp hắn thì ta lại do dự. Ta sợ Thái Châu đang nói dối, thậm chí là đã lừa gạt ta từ đầu đến cuối. Ta sợ các nàng biết ta mất mẹ nên cố ý lấy lòng hiếu thảo ra làm chiêu bài để ta cảm động mà đồng ý.
Mà trên thực tế, tên điện hạ biến thái kia căn bản vẫn không thay đổi, hắn vẫn luôn dùng việc tra tấn người khác để làm giảm bớt áp lực bản thân, có khi giờ hắn đang cầm roi da chờ ta ở trong cung cũng nên.
Nghĩ đến điều này, ta rùng mình.
Vì thế, ta nói với Thái Châu:
- Chuyện này, ngươi để ta nghĩ một chút được không, giờ ta không thể quyết định ngay được.
Tiến cung gặp ma đầu kia, ngoài việc tự mình suy nghĩ cẩn thận thì còn muốn thương lượng với Vương Hiến Chi một chút, tốt nhất là cho người đi thăm dò một chút, xem Lục điện hạ có thật như lời Thái Châu nói hay không.
Ai ngờ, Thái Châu lại quỳ ngay xuống trước mặt ta nói;
- Xem như ta cầu xin ngươi, ngươi đi thăm điện hạ của chúng ta đi. Ngươi cũng mới mất mẫu thân, chắc chắn có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của điện hạ đúng không? Ta biết trước kia đều là chúng ta có lỗi với ngươi, xin ngươi hãy nể tấm lòng hiếu thảo của điện hạ, tiến cung khuyên nhủ hắn đi.
Ta vội kéo tay nàng nói:
- Ngươi có chuyện gì thì đứng lên nói, đây là đường cái người đến ngươi đi, để người khác thấy không biết sẽ nghĩ gì nữa.
Không kéo không sao, vừa chạm vào nàng đã khóc òa, nghẹn ngào dập đầu:
- Van cầu ngươi, đi khuyên nhủ điện hạ của chúng ta đi. Xin hãy tin tưởng ta, nếu không phải là sự thật thì ta sẽ không đến quấy rầy ngươi đâu.
Ta xấu hổ nhìn quanh. Vương Hiến Chi ở bên kia đang thò đầu ra nhìn, đoán chắc cũng sắp tới rồi. Nhìn quanh một lượt, may mà là sáng sớm, còn chưa có nhiều người qua lại, những người đi qua đều rất bận, cùng lắm là nhìn đôi lần rồi đi chứ không xúm vào xem.
Những người dậy sớm như vậy đều là người cần mẫn, nếu không Thái Châu khóc lóc như vậy chẳng phải đã khiến người ta xúm đông xúm đỏ, tầng trong tầng ngoài mà xem rồi sao?
Thái Châu còn chưa đứng lên, Vương Hiến Chi đã không chờ nổi nữa mà bước tới.