Lòng phiền muộn đi vào phòng, rầu rĩ nằm xuống.
Ta vẫn cho là ta không có tình cảm gì quá sâu nặng với Vương Hiến Chi, nhiều nhất chỉ là chút cảm giác đặc biệt mà thôi. Nhưng giờ nhìn lại thế này, lại còn “Cầu mà không được, mơ hay tỉnh cũng đều suy nghĩ”, ta đã trầm luân đến mức đó sao?
Cho dù là thế thì sao? Không ai có thể khống chế tình cảm của bản thân mình. Tình cảm không nên nảy sinh lại như ngọn lửa không nên đốt, phải nhân lúc nó chưa bùng cháy mà bóp chết đi.
Được rồi, chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi, có cái gì đâu! Dù sao trời không biết đất không biết, chẳng ai biết, ta cũng không biết. Hehe.
Tự trấn an mình rồi, ta nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành.
Khó có khi bị bệnh xin nghỉ dài ngày thế này, hôm nay phải nghỉ ngơi cẩn thận, mai quay lại trường học làm việc.
Về phần muội muội, đợi hai ngày nữa rồi lại đón về. Nghe nói lúc sắp khỏe còn dễ lây bệnh hơn lúc bệnh nặng, ta nên cẩn thận thì hơn.
Dần dần, thần trí ta trở nên mơ hồ.
Vừa mới chìm vào giấc ngủ, ngoài phòng liền truyền đến tiếng chẻ củi.
Tiếng động này dường như cũng từng nghe trong lúc bị bệnh, chỉ là lúc ấy ta mơ mơ màng màng, cũng mặc kệ nó.
Cẩn thận nghe ngóng, tiếng động quả thực là ở bên ngoài phòng ta phát ra, hơn nữa là ở ngay chỗ bình thường ta vẫn chẻ củi.
Ta nhẹ nhàng mặc quần áo, mở vội cửa ra. Người đang chẻ củi ngẩng đầu thấy ta, vội nói:
- Muội mau vào đi, bệnh còn chưa khỏi hẳn, đừng ra ngoài kẻo bị gió.
Ta đi đến trước mặt hắn cười nói:
- Muội đoán ngay ra là huynh, ngoài huynh thì không có ai chẻ củi hộ muội cả.
Hồ nhị ca dừng lại rồi hỏi:
- Hôm nay cảm thấy thế nào? Đã uống thuốc chưa?
- Muội khỏe lắm, không cần uống thuốc. Hồ nhị ca, mấy hôm trước huynh cũng đến chẻ củi giúp muội đúng không?
Bình thường củi ta dùng vẫn đều là hắn chẻ, củi cũng là do hắn tìm. Ta bảo gửi tiền hắn nhưng hắn không nhận, nói thêm nữa hắn lại lấy chuyện cửa hàng ra nói: “Muội cứ tính toán sòng phẳng thế này, liệu ta có nên trả lại cửa hàng cho muội không? Cửa hàng đó đều lấy tiền muội để mở”.
Nói đến đây thì ta cũng chẳng kiên trì hơn. Hơn nữa, nghe nói lần đó hoảng sợ rồi, sau này cũng không chơi bài bạc nữa, chăm chỉ làm ăn buôn bán, hiện tại việc làm ăn rất tốt. Việc làm ăn tốt, trong tay có tiền, chút tiền củi lửa này của ta có đáng gì.
Hồ nhị ca “ừm” một tiếng rồi lại tiếp tục chẻ củi.
Ta nhìn đống gỗ chất cao dưới hiên nhà, cảm kích nói:
- Huynh chẻ nhiều như vậy, đủ cho muội dùng nửa năm rồi. Nhưng nếu đã đến đây rồi, sao không vào nhà, không phải là sợ lây bệnh của muội đấy chứ?
Đương nhiên là không phải, ta chỉ là muốn kích hắn nói ra lý do thôi.
Hắn nghe xong, nóng nảy nói:
- Không phải đâu! Huynh không vào, là vì…
Vốn định biện giải nhưng nói tới đây lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
Cái này rất lạ, ta vội truy vấn:
- Vì sao?
- Bởi vì…
Hắn là ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.
Ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm trọng.
Ta hỏi hắn:
- Hồ nhị ca, huynh nói thật cho muội biết, có phải là có người uy hiếp huynh, không cho huynh tới gặp muội?
Đối phương có thể hung ác giết chết Tây Môn thì mấy chuyện uy hiếp này với hắn có là gì.
Hồ nhị ca vội xua tay nói:
- Không có đâu, Đào Diệp, muội đừng nghĩ linh tinh.
Ta cũng biết có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều. Ta chẳng qua chỉ là nữ tử bình thường, nói là có vài phần tư sắc nhưng trên đời này đâu thiếu mỹ nữ. Hắn không nhàm chán đến mức đó, cả ngày sai người theo dõi nhất cử nhất động của ta, một khi phát hiện có nam nhân khác tiếp cận ta thì lập tức phái người đi uy hiếp, cảnh cáo, thậm chí là giết hại.
Trong suy nghĩ đột nhiên hiện lên Lục điện hạ và hành vi biến thái của hắn. Nhưng ta vội lắc đầu: Người này đã biến mất rất lâu. Nếu hắn có hành động này thì bản thân cũng nhất định đã không nhẫn nại được, chạy đến phòng ta rồi.
Nếu như vậy:
- Đã không có ai uy hiếp huynh thì sao huynh đã đến rồi lại không vào?
Hồ nhị ca dừng động tác chẻ củi, đang định nói gì đó. Ánh mắt ta lại bị một người đứng ngoài ngõ hấp dẫn, bởi vì, nàng đang cười tủm tỉm đi tới phía ta.
Khi nàng tới gần, cuối cùng, lúc nhìn thấy người đang quay lưng về phía nàng chẻ củi thì thì nụ cười vẫn ôn nhu, hiền lành đã thoáng có sự ghen tuông khó mà phát hiện.
Ta cũng nhận ra người đến, vội bước lên đón:
- Tố Tố tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?
Tố Tố nói:
- Đương nhiên là đến thăm nhị chưởng quầy rồi. Mấy hôm nay cửa hàng nhiều việc, không thể phân thân, mãi hôm nay mới đến được, xin nhị chưởng quầy thứ lỗi.
Hồ nhị ca vì quay lưng ra ngoài, hơn nữa còn đang ra sức chẻ củi cho nên không phát hiện người tới. Nghe tiếng ta nói chuyện thì vội xoay người lại, kinh ngạc hỏi:
- Tố Tố, muội đến rồi? Giờ ai đang trông cửa hàng?
Tố Tố trả lời:
- Muội thay ca làm rồi đi, còn A Miêu và A Bào ở đó.
Ta hỏi Hồ nhị ca:
- Cửa hàng thuê người mới?
Trước kia chỉ nghe nói có A Miêu, đứng trông quầy buổi sáng, tối ngủ lại trông cửa hàng.
Hồ nhị ca nói:
- Đúng vậy, gần đây việc làm ăn rất tốt, muội lại bị bệnh, huynh thường không ở trong cửa hàng nên quyết định mời thêm người.
Lời này khiến ta nghe mà ngơ ngác. Sau khi bị bệnh, hắn cũng chỉ chẻ củi giúp ta có một lần, sao lại không hay ở cửa hàng?
Tố Tố lập tức cho ta câu trả lời, nàng nói bằng giọng chua chua:
- Đại chưởng quầy thật tốt với nhị chưởng quầy. Mấy ngày nay nhị chưởng quầy bị bệnh, đại chưởng quầy chẳng có tâm tư làm ăn, cả ngày đều chạy đi khắp nơi hỏi thuốc hỏi thang. Cuối cùng ta mới khuyên hắn, nhị chưởng quầy đã có quý nhân chăm sóc, không chỉ an bài mọi thứ xong xuôi mà đến cả nha hoàn hầu hạ cũng có, căn bản là không cần hắn lo. Nhưng hắn vẫn không nghe, ngày nào cũng đứng ngồi không yên.
- Tố Tố.
Hồ nhị ca đỏ mặt cắt lời nàng: “Muội đừng nói lung tung!”
Lại bối rối đẩy chúng ta:
- Hai người đi vào đi, đứng ở đây làm gì? Đào Diệp, muội vừa mới khỏe, đừng ở bên ngoài quá lâu.
Ta cười nhìn bên ngoài nói:
- Hôm nay không sao, mặt trời rất ấm. Nhưng Tố Tố tỷ đến đây, đương nhiên không thể đứng mãi bên ngoài được. Hồ nhị ca cũng đi vào đi, muội pha trà cho hai người, trong nhà vẫn còn mấy thứ đồ điểm tâm. Nhân lúc hai người đến, lấy ra ăn, nếu không để lâu quá hỏng mất thì rất tiếc.
Điểm tâm là do Hương Nhi mang đến, chính là mấy ngày qua ta bị ốm thừa sống thiếu chết, không muốn ăn gì, ngày nào cũng chỉ ăn cháo loãng với dưa muối. Cực khổ cho Hương Nhi, ngày nào cũng đun canh gà, khuyên tới khuyên lui, cuối cùng vẫn chỉ có mình nàng ăn hết.
Hồ nhị ca còn kiên trì đòi chẻ củi, ta đành phải giành lấy búa trong tay hắn:
- Hôm nay đừng chẻ nữa, huynh xem, chỗ muội đã nhiều củi thế này rồi, đủ để đốt vài tháng liền. Tố Tố tỷ là khách ít khi đến, khó khăn lắm mới có dịp tỷ ấy đến đây, đây là nhà huynh, chẳng lẽ huynh không định tiếp khách?
Tố Tố cười nói:
- Ta thì là khách cái nỗi gì, hơn nữa ngày nào ta và đại chưởng quầy cũng gặp mặt, còn bắt hắn tiếp khách gì chứ.
Ta quay đầu đối Tố Tố nói:
- Đừng gọi muội là nhị chưởng quầy, giấy nhập cổ lúc trước là kí cho cửa hàng trước, giờ là cửa hàng mới mở, không liên quan đến muội.
- Thì ra nhị chưởng quầy còn không biết, đại chưởng quầy đã chuộc lại cửa hàng trước kia rồi.
Tố Tố nói với ta bằng ngữ điệu vui vẻ, tự hào.
Ta vui mừng hỏi:
- Thật sao? Giờ vẫn là Văn phòng ngũ bảo?
Tố Tố gật đầu, Hồ nhị ca trịnh trọng nói:
- Đây là cửa hàng muội đặt tên, tự mình đầu tư vào, bất luận thế nào huynh cũng phải chuộc ra. Thực ra huynh chuộc lại vào chính ngày muội sinh bệnh đó. Tối hôm đó chuộc lại cửa hàng rồi, huynh kích động, muốn về ngay để nói cho muội, kết quả lại phát hiện muội bị bệnh, lúc ấy còn đang mê man. Là vị cô nương Hương Nhi kia tiếp đón ta, nàng còn nói cho ta biết…
Thì ra hắn đã đến thăm ta từ lâu, là Hương Nhi ở giữa gây rối mới khiến sau này hắn không xuất hiện nữa.
Ta cũng đoán được Hương Nhi nói gì, đơn giản là nói với Hồ nhị ca rằng chủ nhân của nàng thế nào thế nào với ta, ta với chủ nhân của nàng thế nào thế nào. Ta không trách nàng, ai thờ chủ nấy, chẳng qua nàng đang bảo vệ quyền lợi của chủ nhân nhà mình mà thôi.
Bởi vì đề cập đến Hoàn Tể, mà lúc trước ta và Tố Tố cũng không quá thân quen, không biết nàng là người thế nào. Vì thế cũng không hỏi thêm gì. Chỉ mời hai người vào nhà.
Bọn họ vào nhà ngồi, chuyện nấu nước linh tinh lại chẳng tới lượt ta làm. Ta chỉ lấy điểm tâm ra, bày ra đĩa.
Nước đun sôi rồi, mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, rất vui vẻ.
Ta phát hiện, Tố Tố thực ra rất hay nói. Dù sao cũng là xuất thân nhà thương gia, vừa khôn khéo vừa thoải mái, vừa nhìn đã thấy là người vợ hiền, bản thân cũng xinh đẹp. Nếu Hồ nhị ca có thể lấy được nàng thì chính là phúc lớn.
Ba người đang nói vui vẻ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, còn có tiếng người lạ hỏi:
- Xin hỏi nơi này là nhà của Đào Diệp cô nương sao?
Là giọng nói của một nam nhân.
Ta còn không đứng dậy, Hồ nhị ca đã đi ra, vừa mở cửa vừa nói:
- Tới đây! Xin hỏi là ai đó?
Cửa mở ra, là một người ăn mặc kiểu gia đinh, trong tay xách rất nhiều đồ, phía sau hắn còn có một người đang đứng.
Người kia thấy Hồ nhị ca ra mở cửa, mặt lập tức sầm lại.