Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 3 - Chương 62: Người bình thường luôn tự rối loạn




Có gánh nặng tư tưởng cũng có thể suy xét vấn đề. Dù sao, Hoàn Tể kia nhất định cũng phải tự mình đưa ta ra bến đò, ta cũng để hắn đưa, tiện thể thỉnh giáo hắn một chút.

Nếu cuộc thi tuyển chọn tài nữ biến thành thi chọn mỹ nữ thì hẳn là các đệ tử thế gia như hắn sẽ rất quan tâm chứ.

Vì thế ta hỏi hắn:

- Hoàn thiếu gia, lúc trước ta không phải người ở đây, không rõ quy tắc cũng như những điều cần chú ý của cuộc thi tài nữ kia, ngươi có biết không? Nếu biết, có thể nói một chút cho ta không?

Hoàn Tể nói:

- Quy tắc cụ thể ta cũng không quá rành nhưng có một lần có họ hàng nhà ta tham gia, cũng được vào thứ tự cao. Lúc đó, đám nữ nhân trong nhà nói suốt ngày, ta cũng nghe được một chút, tình hình cơ bản vẫn hiểu, ta nói cho ngươi những gì ta biết nhé.

- Ừ.

Ta gật đầu cảm tạ.

Thực ra bình thường ở trường rất ít tiếp xúc với Hoàn Tể, hôm nay hắn xuất hiện ra đã rất bất ngờ, ngay từ đầu còn không biết nên làm sao, tán gẫu lâu rồi cũng thành tự nhiên.

Trong thời tiết lạnh giá này, có người bạn đi cùng cũng tốt, ta cũng đỡ phải một mình suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng khổ sở.

Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã lên đến bờ đê.

Đứng trên đê lớn, nhìn bến đò người đến người đi và nước sông cuồn cuộn, ta mới ý thức được, Hoàn Tể đã đi cùng ta một đoạn rất dài.

Muốn tồn tại trên đời, bất kể thời tiết có khắc nghiệt cỡ nào, mọi người đều phải ra ngoài bôn ba kiếm sống. Hoàn Tể cũng không phải là người rảnh rỗi, có thể đi theo ta lâu như vậy, tuyệt đối không phải là đột nhiên nổi hứng.

Ta vội lắc lắc đầu, nghiêm cấm bản thân không được nghĩ nhiều, chuyện này, nghĩ nhiều cũng chỉ là tai hại, vô ích.

Vì thế ngẩng đầu nhìn trời, lúc này mới phát hiện, không biết khi nào, tuyết đã lặng lẽ ngừng rơi.

Ta còn tưởng rằng nó vẫn sẽ rơi tiếp, cho đến khi trời đất mênh mông.

Thì ra dù có là tuyết lạnh thì vẫn sẽ có lúc ngừng rơi.

Ta mỉm cười chào từ biệt Hoàn Tể, hắn nhìn nhìn nước sông cuồn cuộn nói:

- Ta đưa ngươi lên thuyền đi, ngươi thế này, thực sự khiến người ta lo lắng.

Ta hoảng, cái này sao được? Lần trước Vương Hiến Chi đưa ta qua sông đã gây rối thành án mạng, làm hại ta suýt thì bị chủ thuyền trục xuất đi rồi, cũng bị một số hành khách là nam nhân coi như ôn dịch. Nếu lần này lại đổi thành một nam nhân khác đưa ta qua, ta không biết sẽ bị đồn đại thành ra cái gì nữa.

Một cô nương chưa thành thân, lúc qua sông, hôm nay nam nhân này đưa, ngày mai nam nhân kia đón, truyền ra ngoài dễ nghe lắm sao?

Nhưng người ta cũng là vì có ý tốt, không thể không cảm kích, ta chỉ đành từ chối khéo:

- Không sao, ngày nào ta cũng qua lại hai lượt, sớm đã quen rồi. Hơn nữa, lúc lên xuống thuyền, chủ thuyền đều đỡ ta lên.

- Sao ngươi có thể để ông ta đỡ?

Ngữ khí của Hoàn Tể lại có chút hổn hển.

Ta giật mình nhìn hắn, lúc này hắn mới ý thức được bản thân khác thường, vội dịu dàng giải thích:

- Ý ta là, ngươi là nữ nhi như đóa hoa, để lão thất phu kia chạm vào, đúng là…

Ta âm thầm đánh giá hắn, cảm thấy biểu hiện của hắn hôm nay thật sự có chỗ không ổn lắm. Ngay trong nháy mắt này, ta nghĩ đến một khả năng, sau đó bình thản hỏi hắn:

- Chuyện Tạ Đạo Uẩn đến nhà Vệ phu nhân ngươi có biết không?

- Không biết.

Hắn trả lời cũng nhanh thật nhưng vẻ mặt đã có chút mất tự nhiên.

Trong lòng ta đã sáng tỏ vài phần. Nhớ rõ khi nãy mới nói chuyện công chúa Tân An đi tìm Si tiểu thư, rõ ràng đã nhắc tới tin Vương Hiến Chi đính hôn là do Tạ Đạo Uẩn đến nhà Vệ phu nhân nói. Sao hắn lại có thể nói dối lộ liễu như vậy, ngượng nghịu nói là hắn “không biết” được?

Như vậy, chỉ có thể chứng tỏ một điều: Hắn đang chột dạ, đang cố gắng che dấu điều gì đó.

Hay là, lúc Tạ Đạo Uẩn nói chuyện với ta, hắn đã tới phòng Vệ phu nhân? Không đâu, nếu như vậy, nha hoàn sẽ phải thông báo.

Bằng không chính là, hạ nhân lắm miệng nào đó của Vệ phủ đã nói cho hắn. Hắn nghe được tin thì vội đi tìm ta. Sau khi ta bị công chúa thẩm vấn xong, đi xuống lầu thì vừa khéo gặp được hắn đang tìm kiếm khắp nơi, cho nên hắn mới vui mừng như vậy.

Thực ra việc này rất dễ kiểm tra, ta có thể đoán ra đường đi của hắn. Ra bến đò hỏi chủ thuyền, sau đó lại lộn về cửa hàng ta làm. Nhưng sau đó? Chẳng lẽ vừa đi vừa hỏi thăm, vất vả lắm mới tìm được ta.

Sự tình tựa hồ càng ngày càng phức tạp.

Ta vội nói với bản thân, phức tạp đều do con người tạo ra. Chỉ cần bản thân cố gắng đơn giản hóa, bình thản mọi việc, có thể giả vờ câm điếc coi như chẳng xảy ra chuyện gì.

Cái gọi là thiên hạ vốn vô sự, tự mình quấy nhiễu mình. Chỉ cần kiên trì theo một nguyên tắc nhất quán là được rồi: Phải tránh tổn thương, không đếm xỉa đến.

Nghĩ đến đây, ta dùng ngữ khí kiên quyết để từ chối hắn, sau đó vội đi về bến đò.

Về nhà, cố gắng nhóm lửa đun canh gừng. Uống một bát lớn nóng hầm hập, sau đó quấn chăn ngủ một giấc. Về phần muội muội, lúc ta bị bệnh thế này, để nó ở với Hồ đại nương mấy ngày đi. Nó còn nhỏ như vậy, nếu bị ta lây bệnh thì đúng là phiền toái. Kí ức lần trước nửa đêm tìm thuyền như đêm, chả đêm chạy đến trấn Thanh Khê vẫn còn trong trí nhớ, vẫn còn thấy hoảng sợ.

Ngủ được một giấc, người toát mồ hôi, sau khi dậy định chép kinh thì mới phát hiện, bệnh tình của bản thân không chỉ không khá lên mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Vừa ra khỏi chăn đã lạnh đến run người, đắp chăn vào cũng không khá lên là bao, nằm trong chăn run cầm cập.

Xong rồi, ta nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung: Nhìn thế này, hình như ta bị bệnh thương hàn.

Trước đây ta từng gặp qua bệnh này một lần, đó là một cô nương nhà hàng xóm. Lần đó nàng bị thương hàn, suýt thì mất cả mạng nhỏ, sau đó tuy rằng khỏe lên nhưng rụng rất nhiều tóc, mỏng đến độ không thể che nổi da đầu, búi cũng không búi được, đành phải đội khăn che đi. Nhớ rõ khi đó mẫu thân nàng hay mua mè đen cho nàng ăn, hình như lúc mẫu thân ta qua thăm nàng cũng cố ý mua hai cân mè đen tặng.

Tóc của nàng ấy phải qua một, hai năm mới dần mọc lại. Thời gian đó hầu như nàng đề không bước chân ra khỏi nhà, không dám gặp ai, mãi đến khi tóc dài mới ra ngoài.

Nàng có mẫu thân mua mè đen cho ăn, ta không có; nàng có thể ở trong nhà một hai năm chờ tóc dài ra, ta không thể. Ngày mai ta lại phải đi làm, hôm nay ta chỉ xin nghỉ một ngày.

Trong lúc giãy chết, ta còn tham gia chọn mỹ nữ gì chứ? Mỹ nữ trọc đầu thì vẫn là mỹ nữ sao?

Ta quấn chặt chăn, càng không ngừng run rẩy, vừa vì bệnh thương hàn vừa là vì sợ hãi cho tương lai.

Đang lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hồ đại nương:

- Đào Diệp, con có trong đó không?

Ta thò đầu ra khỏi chăn đáp:

- Nếu con đang nằm thì đừng dậy, đại nương có mang chìa khóa.

Chắc Hồ đại nương cũng nghe thấy không ổn.

- Được, vậy đại nương lấy chìa khóa mở đi.

Quả thật ta không dám dậy.

Cót két một tiếng, cửa mở. Nơi mắt có thể nhìn được, ngoài Hồ đại nương đang bế Đào Căn thì còn có một vị cô nương xa lạ xách theo gói đồ gì đó.

Ta vội gọi các nàng:

- Mọi người đừng tới đây, tìm ghế ngồi ngoài cửa đi, nhất là đại nương, đừng bế Đào Căn vào đây, hình như con bị thương hàn, bệnh này chắc sẽ bị lây đó.

Hồ đại nương an ủi ta:

- Bệnh thương hàn không sao, không thể lây bệnh.

Ta nói:

- Mọi người vẫn tránh xa ra một chút đi. Đại nương, vị cô nương này là ai?

Cô nương kia cười đáp:

- Ta là do thiếu gia phái tới để chăm sóc cô nương, ta là Hương Nhi.

- Thiếu gia nào?

Sẽ không phải là Vương Hiến Chi, hắn còn không biết ta bị bệnh. Biết ta bị bệnh chỉ có một vị thiếu gia, chẳng lẽ là hắn?

Quả nhiên, Hương Nhi cười tủm tỉm nói:

- Hoàn nhị thiếu gia đó, các ngươi học chung một trường.

Hương Nhi trời sinh khả ái, vui vẻ, nhìn nàng thôi đã đủ khiến tâm tình người ta cảm thấy vui vẻ hơn.

Cô nương này thật sự khiến người ta ưa thích, ta thực sự cũng cần người chăm sóc. Nhưng vô công bất thụ lộc, sao ta có thể để nha hoàn Hoàn Tể sai tới chăm sóc được?

Hoàn Tể làm như vậy rốt cuộc là muốn gì? Chẳng lẽ thấy Vương Hiến Chi đã đính hôn, hắn nhân cơ hội muốn giữ ta trong tay?

“Giữ trong tay”, từ này trước khi ta vào trường học bọn họ đã cá cược nhau như vậy. Lúc ấy ta chỉ còn cho là trò đùa, tưởng rằng chẳng qua là Vệ phu nhân đùa dai. Giờ mới tin là thật. Giữ trên tay chẳng qua là vậy mà thôi, nói cách khác cũng như giành được một thị thiếp. Không phải, giữ trong tay rồi sẽ lại vứt đi, trò chơi của đại thiếu gia chắc là như vậy.

Ta mệt mỏi nằm xuống, nói với Hương Nhi:

- Ngươi về đi, ta không cần phải chăm sóc.