Lại nói chuyện một lát, Vệ phu nhân đứng dậy nói:
- Ta muốn ra cửa hàng một lát, hôm nay có một vị khách quan trọng đến. Hai người cứ ở lại đây tán gẫu đi.
Ta vội đứng dậy tiễn, Vệ phu nhân lại nói với Tạ Đạo Uẩn:
- Buổi trưa nhất định phải ở lại dùng bữa đó, ta sẽ về sớm thôi.
Tạ Đạo Uẩn cười đẩy bà:
- Mau đi đi, nếu là khách quan trọng thì phu nhân còn ở đây làm gì? Bắt khách chờ đợi, người ta nhất định sẽ giận dữ không hợp tác với phu nhân nữa.
Vệ phu nhân đi tới cửa còn quay đầu giễu cợt một câu:
- À, ta hiểu rồi, chị em dâu nhà các người muốn nói chuyện riêng tư, chê ta vướng chân nên mới đuổi ta đi.
Ta lại mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu nhìn mũi chân không dám nói gì.
Vệ phu nhân đi rồi, Tạ Đạo Uẩn hỏi ta:
- Đào Diệp, ngươi cảm thấy cuộc sống như của Vệ phu nhân có tốt không?
Ta nhìn người hầu đứng sau nàng, khó xử cười cười, không dám bàn luận linh tinh. Nàng vội nói:
- Không sao, các nàng đều là tâm phúc của ta, ngươi nghĩ gì thứ cứ nói.
Nếu đã vậy, ta thành thật phát biểu ý kiến cá nhân:
- Một nữ nhân cần phải có gia đình, có chồng con, sống một mình cả đời dù sao cũng rất cố đơn.
Tạ Đạo Uẩn nhìn ra ngoài sân nói:
- Chẳng lẽ đây không phải là nhà của bà sao? Nhà lớn như vậy, nhiều người như vậy sao lại cô đơn?
Ta ngây ngô giải thích:
- Nhà mà ta nói là một gia đình đầy đủ có chồng, con, còn kiểu nhà đầy đủ tôi tớ như vậy…
Ta nhìn mấy người đứng sau nàng, ngượng ngùng khẽ nói:
- Dù sao cũng là người ngoài, đâu thể sống của bà cả đời.
- Ai nói không thể?
Tạ Đạo Uẩn chỉ vào một ma ma đứng sau nói:
- Đây là nhũ mẫu của ta, từ khi ta sinh ra đã được bà chăm sóc, đến giờ đã theo ta vẻn vẹn 25 năm. Lại chỉ vào một nha hoàn khác: – Nàng theo ta từ khi 8 tuổi, giờ đã thành thân, cũng lấy người trong phủ, theo ta được mười mấy năm.
Ta không phản đối. Nàng là thiên kim tiểu thư xuất thân trong gia đình phú quý, bên cạnh đương nhiên có nô bộc trung thành cả đời hầu hạ. Nhưng nữ tử nhà nghèo như ta không thể như vậy, chỉ có thể trông mong sau này lấy được nam nhân tốt, sinh vài đứa con, về già còn có chỗ dựa.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên ý thức ra, giấc mộng đẹp luôn xuất hiện trong đầu ta hình như luôn là ta dẫn Đào Căn về vùng nông thôn mua nhà mua vườn. Sau nhà trồng luống rau nhỏ, trong vườn trồng cây, nuôi thêm chút gà vịt chó mèo, rời xa nơi thị phi này, sống cuộc sống bình an.
Trong viễn cảnh đó, dường như chưa từng xuất hiện bóng dáng của nam nhân. Chẳng lẽ điều ta chờ mong không phải là lập gia đình? Sau đó cả nhà cãi lộn nhau?
Không phải! Không phải ta không chờ mong mà chỉ là không dám chờ mong. Bởi vì điều kiện của ta thực sự rất hữu hạn: Cha mẹ mất sớm, nhà chỉ có bốn bức tường, không chút của hồi môn lại còn đứa em nhỏ. Nữ tử như ta, ở thời đại cực kì chú ý đến dòng dõi, gia thế thì sao dám mong ước hạnh phúc xa vời như vậy? Khi nãy Vệ phu nhân nói cái gì mà chị em dâu, cũng không sợ người ta nghe xong cười đến chết sao.
Hiểu rõ rồi, ta nói với Tạ Đạo Uẩn:
- Vừa rồi là Đào Diệp bàn về cuộc sống của Vệ phu nhân, không phải nói bây giờ bà không tốt mà cảm thấy bà vốn có thể có cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Bà xinh đẹp như vậy, gia thế bối cảnh cũng rất tốt, muốn chọn hôn phu thế nào chẳng được. Bà sống một mình như vậy rất oan uổng, cuối cùng đến…
Ta vốn định nói đến con cũng không có, gia nghiệp to lớn như vậy không có người kế tục nhưng lời đến bên miệng lại vội nuốt vào, may mà chưa nói ra.
Tạ Đạo Uẩn vẫy tay ý bảo hạ nhân lui ra, đóng cửa phòng lại rồi mới nói cho ta biết:
- Ngươi cho là Vệ phu nhân không có con kế thừa gia sản sao? Bà ấy có, chỉ là không ở bên bà ấy mà thôi.
Ta chấn động:
- Thế thì ở đâu?
Nàng cười cười:
- Ở chỗ phụ thân của nó, về phần phụ thân đứa bé là ai, nói vậy chắc ngươi cũng đoán được rồi. Ta từng nghe lão thất nhắc tới chuyện này.
Ý của nàng là, cha của con trai Vệ phu nhân chính là Miêu tiên sinh?
Không xem không biết, thế giới thật diệu kỳ!
Sau đó, Tạ Đạo Uẩn còn nói ra một tin tức khiến ta càng kinh ngạc:
- Ngươi có biết vì sao bà phải mờ trường học này không? Rõ ràng bà mở tiệm cầm đồ làm ăn cực kì tốt, tiền vào như nước, chút tiền mở trường học này với bà có đáng gì.
- Chẳng lẽ, cũng là vì Miêu tiên sinh?
Ta phỏng đoán.
Nàng gật đầu khẳng định:
- Chính là thế đó. Người đó là tiên sinh dạy học nổi tiếng, cho nên bà mở trường học. Như vậy có thể danh chính ngôn thuận mời ông đến nhà, bọn họ cũng có thể nhân cơ hội hẹn hò.
Ta gần như không nói nên lời. Thực ra điều khiến ta giật mình vẫn là, nhắc đến chuyện cá nhân riêng tư như vậy mà nàng vẫn có thể chẳng chút để ý, nói hết cho ta biết. Vệ phu nhân kết giao với người bằng hữu này, hình như không ổn lắm.
Trừ điều này ra, còn có một điều khiến ta kinh ngạc chính là đến chuyện nhìn thấu gian tình của Vệ phu nhân, Vương Hiến Chi cũng nói cho nàng.
Ta cảm thán từ tận đáy lòng:
- Tình cảm thúc tẩu của hai người thật tốt.
Tạ Đạo Uẩn nói:
- Đúng vậy, lão thất nhà ta nhỏ hơn nhị ca hắn 12 tuổi, nhỏ hơn ta 10 tuổi. Lúc 17 tuổi ta gả vào nhà hắn, hắn mới chỉ là thằng bé con 7 tuổi. Phụ thân hắn không ra ngoài làm quan thì cũng là đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, quanh năm suốt tháng ít khi ở nhà. Mẫu thân hắn phải cai quản cả một đại gia đình, đại ca hắn lớn hơn hắn 15 tuổi, cũng theo phụ thân học hành rồi ra làm quan. Cho nên gần như là hắn lớn lên theo chúng ta, đương nhiên chuyện gì cũng nói cho ta.
Thì ra là thế. Tuy rằng không phải là trưởng tẩu thì cũng như mẫu thân.
Ta đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề rất mẫn cảm, hơn nữa còn chưa thèm nghĩ đã hỏi ra miệng:
- Vậy các ngươi, ý ta là thất thiếu gia và nhị ca hắn chắc chắn là cùng mẹ rồi?
Lời vừa nói ra ta đã hối hận, nhỡ người ta không cùng mẹ thì chẳng phải là quẫn muốn chết.
May mà thần thái của Tạ Đạo Uẩn vẫn bình thường, đáp:
- Đúng thế, lão đại, lão nhị, lão thất cùng một mẫu thân, đều là đại phu nhân sinh, cũng chính là mẹ chồng ta sinh ra. Bốn vị huynh đệ còn lại đều do hai vị di nương khác sinh.
- Nói cách khác, Hữu quân đại nhân có một thê hai thiếp?
Tạ Đạo Uẩn cười nói:
- Đâu chỉ có thế! Trong nhà còn ba vị di nương khác, vừa rồi hình như lại nạp thêm một người. Phụ thân làm quan bên ngoài, mỗi lần về đều dẫn theo một tân di nương về cùng. Mấy vị di nương trong nhà đều là như thế cả.
Nghe đến đó, sắc mặt của ta đã có chút khó coi. Không thể tưởng tượng được đến Vương Hi Chi mà ta một lòng sùng bái cũng phong lưu như vậy, mỗi lần ra ngoài đều mang theo một di nương về. Thế đời này chẳng phải là lấy vài người?
Tạ Đạo Uẩn nhìn vẻ mặt của ta, hiểu ý hỏi:
- Không phải ngươi nghĩ rằng như vậy là loại nam nhân rác rưởi chứ?
Xem ra Tạ phu nhân cũng là một vị không có phân rõ già trẻ. Đến cả cha chồng mình cũng gọi là nam nhân. Nhưng nói lại, như vậy không tính là thối nát sao?
Tạ Đạo Uẩn cười nói:
- Phụ thân đã là tốt rồi, trong những người cùng trang lứa nhà họ Vương, ông là người ít thê thiếp nhất rồi đó. Các vị thúc thúc, bá bá khác, nữ nhân xếp cả một hàng dài.
Ta phun ra một câu nói ngu xuẩn:
- Tướng công của người, ý ta là nhị ca của thất thiếu gia cũng có thiếp sao?
Nàng gật đầu, sau đó vươn hai ngón tay ra.
- Người không tức giận sao?
Ta đã nhìn cha mẹ mình ân ái thành quen, thực sự không thể tưởng tượng nổi, một nữ nhân đối mặt với một trượng phu lấy nhiều thị thiếp thì có cảm giác gì.
Tạ Đạo Uẩn nói rất thành khẩn:
- Lúc đầu chắc chắn là không thích nhưng quen là được rồi. Nam nhân trong chốn hào môn đều là như vậy. Trừ phi ngươi không lấy ai, bằng không cũng chỉ có thể chấp nhận điều này.
Nàng thoáng dừng rồi nói tiếp:
- Bởi vì đây chính là thực tế.
Tim ta thót lên, chỉ sợ tương lai của Vương Hiến Chi cũng sẽ như vậy.Bởi vì, đây là hiện thực!
Tạ Đạo Uẩn thở dài một tiếng nói:
- Cho nên ta nói, như Vệ phu nhân rất tốt, tự do tự tại, muốn có tình nhân thì có tình nhân, không thích thì đuổi đi, lại đổi người mới.
Ta nghe mà trợn mắt há hốc mồm, trời ơi, thì ra tư tưởng của tài nữ họ Tạ lại cởi mở như vậy.
Nếu như vậy:
- Vậy sao lúc trước người lại thành thân? Người cũng có thể giống như Vệ phu nhân mà?
Nàng cười khổ mà nói:
- Khi đó tuổi còn nhỏ, còn không có nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, gia đình ta cũng sẽ không cho phép.
Ta hoảng sợ, không biết an ủi nàng thế nào. Huống chi một tỳ nữ quét dọn an ủi một quý phu nhân áo gấm quần lụa, người hầu thành đàn thì cũng có vẻ buồn cười.
Cuối cùng, nàng thở dài thật dài:
- Ta chính là oán nữ trong truyền thuyết đó. Cái gọi là tài nữ, cuối cũng cũng không tránh được mà trở thành oán nữ.