Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 2 - Chương 53: Xuất quỷ nhập thần 2




Ta cố gắng hít thật sâu, đồng thời ra sức tự cổ vũ bản thân: Đừng sợ, đừng sợ, tên biến thái kia cũng không phải là gặp lần đầu, chẳng có gì hơn nữa, có cái gì mà sợ?

Sau khi làm công tác tư tưởng xong, ta chậm rãi quay đầu, nương theo ánh trắng mỏng manh bên ngoài nhìn về phía nơi khiến ta có cảm giác khác thường kia.

Quả nhiên trực giác không sai. Ngay cách giường ta một đoạn không xa, trên chiếc ghế ở giữa phòng có một người ngồi không nhúc nhích.

Tuy rằng lòng đã biết đó là ai nhưng đêm hôm khuya khoắt, trong phòng ngủ của mình đột nhiên xuất hiện một người lạ thì vẫn rất đáng sợ. Nhất là hắn vẫn không nhúc nhích, lặng yên không gây ra chút tiếng động nào. Nếu hắn mở miệng ra nói gì đó ta cũng đã chẳng toát mồ hôi lạnh không ngừng thế này.

Hơi ổn định bản thân, ta mở miệng hỏi một câu tối nghĩa:

- Là Lục điện hạ sao?

Không có lời đáp lại.

- Lục điện hạ đêm khuya tới chơi không biết có gì chỉ bảo? Ta cố gắng hỏi bằng giọng nói trấn tĩnh nhất.

Vẫn không đáp lời.

Trong sự tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở này, ta vội vàng suy nghĩ đối sách, trong đầu loáng qua rất nhiều cách ứng đối, cuối cùng ta chọn một cách, chính là: Dĩ bất biến ứng vạn biến.

Vì thế ta thoải mái nói:

- Nếu điện hạ không có gì dặn dò thì Đào Diệp ngủ trước nhé. Tối qua chép kinh hơi muộn, giờ buồn ngủ quá rồi. Lát nữa điện hạ ngồi chán rồi về cung cũng phiền điện hạ đóng cửa lại giúp Đào Diệp.

Nói xong còn cố ý ngáp dài, vừa thầm nghĩ trong đầu: “Không được, ta phải ngủ”, sau đó lại nằm xuống giường, kéo chăn gọn gàng.

Sau đó ta xoay người đi, quay lưng ra ngoài, nhắm mắt lại.

Cũng chẳng biết ngủ được bao lâu, trong phòng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Lúc này, ta nằm trong chăn sớm đã toát mồ hôi lạnh, ướt cả quần áo. Nghĩ mà xem, bảo một nữ tử ngủ trước cái nhìn chăm chú của một nam nhân xa lạ, nhất là đó lại là một kẻ biến thái. Đó là cảm giác gì? Sao có thể ngủ được?

Lại cố nằm thêm một lát, sau đó ta thực sự không chịu nổi cái nhìn như vậy, dứt khoát xoay người ngồi dậy.

Ta ngồi bên gối, nhìn về phía người kia:

- Thôi đi, muộn thế này mà điện hạ còn đến đây chắc chắn là có gì đó muốn nói với Đào Diệp đúng không? Thứ cho Đào Diệp vô ý, vừa rồi thực sự vì rất mệt, giờ Đào Diệp dậy ngay đây.

Ta vừa khoác thêm áo vừa cố nói chuyện không ngừng. Tuy rằng căn bản không có người trả lời, tất cả đều là ta đang tự lầm bầm, lầu bầu. Nhưng có tiếng động còn tốt hơn là yên lặng khong có gì. Chỉ có thông qua giọng nói mới có thể ngăn chặn bớt cảm giác sợ hãi đến dựng tóc gáy này.

Sau khi mặc quần áo xong, ta chậm rãi đi đến chỗ hắn ngồi, khom lưng thi lễ:

- Điện hạ, xin thứ cho Đào Diệp khi nãy đã chậm trễ, Đào Diệp đi nấu nước rồi pha trà cho điện hạ được không?

Vẫn như cũ, không hề đáp lời, thậm chí không có động tĩnh gì.

Cái này cũng không khỏi quá là nhẫn nhịn rồi?

Hắn chết cũng không hé răng, ta cũng chẳng còn cách nào, đành đến bên bàn thắp nến lên. Ngay trong nháy mắn ngọn nến được thắp lên, ta đột nhiên cảm thấy không đúng: Người này không phải là Lục điện hạ!

Mà ta lại thực sự hi vọng hắn chính là Lục điện hạ. Chưa bao giờ như bây giờ, ta hi vọng, van xin, người đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện trong phòng ta là hắn.

Bởi vì dù hắn có biến thái cỡ nào, đáng sợ cỡ nào thì tốt xấu gì hắn vẫn là một người, một người sống sờ sờ. Mà “ngồi” trên ghế bên giường kia, nếu ta không nhìn nhầm thì hắn không phải là người, hoặc phải nói là hắn không phải là người sống mà là một người chết, một cỗ thi thể!

Cho dù chỉ nhìn thoáng qua dưới ánh đèn ta vẫn mơ hồ nhận ra người kia. Hắn là người ta đã từng gặp qua, một người tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này.

Tay ta nắm chặt lấy cạnh bàn, người run run như lá bay trong gió. Ta không dám quay đầu, ta muốn hô to nhất có thể, nhưng đêm khuya như vậy ta có thể kêu ai? Hồ nhị ca sao? Có thể gọi được Hồ nhị ca thì cũng sẽ đánh thức hàng xóm xung quanh, bởi vì, nơi này đã trở thành hiện trường đáng sợ và đề tài khiến ai nghe cũng hoảng hốt.

Lúc này, hẳn mọi người đã đoán được “người” nửa đêm “chạy” tới phòng ta là ai rồi chứ? Đúng thế, hắn chính là “Tây Môn đại quân nhân” nghe nói đã chết.

Ta run run không ngừng, sự hoảng hốt tột cùng chặn ngang cổ họng ta, ta không nói được thành lời. Lý trí còn sót lại nói cho ta biết, ta không thể kêu cứu, bởi vì ta không thể để phòng ta ở thành hiện trường vụ án được.

Thi thể chạy loạn nửa đêm chỉ có trong truyền thuyết, đám sai nha khám nghiệm tử thi sẽ không tin. Bọn họ chỉ tin vào sự thật, mà sự thật đó chính là: Trong phòng ta có một cỗ tử thi! Ai giết? Giết ở đâu? Nếu đây không phải là hiện trường thứ nhất thì thi thể đó là từ đâu mà có? Vì sao lại đến đây? Chỉ mấy vấn đề này thôi là đủ để cho đám quan sai kia lôi ta lên công đường rồi.

Kể từ đó về sau, đừng nói ta tham gia tuyển chọn tài nữ gì gì, chỉ sợ đến quét dọn ở trường học cũng không làm được nữa. Bất kể ngươi có đáng nghi hay không, một khi bị kéo lây vào vụ án giết người thì thanh danh như bị vẩy mực, đời này đừng mong rửa sạch được.

Không chỉ như thế, “Giết người trộm xác” truyền ra ngoài, tất nhiên mọi người sẽ hỏi đến cùng. Đến khi đó chuyện Tây Môn đại quan nhân đắc tội với Vương Hiến Chi, ta và Vương Hiến Chi có quen biết đều sẽ bị đám người mê chuyện thị phi làm rối lên, trở thành tin tức tiêu điểm. Mỗi ngày mấy tập, từ sáng đến tối lúc nào cũng được lưu hành, tiếng xấu của ta chắc chắn sẽ lan xa mà đến cả thanh danh của Vương Hiến Chi cũng sẽ bị hủy trong tay ta.

Cho nên, không dám quá sợ hãi cũng không thể hét lớn, không thể để hàng xóm biết trong phòng ta có thi thể, không thể để bản thân trở thành người bị tình nghi. Càng không thể ầm ỹ làm động đến muội muội, con bé đang ngủ say.

Như vậy, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?

Cách duy nhất chính là, hủy thi diệt tích! (Hủy xác, xóa bỏ dấu vết)

Ách, ngại quá, ta không dã man như vậy cũng không to gan đến thế. Ta không muốn cũng không dám hủy xác. Ta chỉ nghĩ nhân lúc đêm dài vắng lặng, bốn phía không một bóng người, mau đẩy củ khoai nóng này ra ngoài.

Ai tới giúp ta đi?