Editor: Gann
Sau khi Thần Thần nghe điện thoại của mẹ mình xong, cậu hơi buồn bã thở dài, đặt điện thoại xuống bên cạnh và cầm bút lên tiếp tục làm bài tập về nhà.
Niệm Niệm ngồi đối diện Thần Thần, hỏi một cách tò mò: "Sao anh lại nhăn mặt?"
Thần Thần nói: "Mẹ anh về rồi."
"Không phải nên vui sao?"
Thần Thần liếc nhìn Niệm Niệm, cắn bút: "Đôi khi đó lại là một gánh nặng."
Niệm Niệm bị bộ dạng như người lớn này của Thần Thần chọc cười, dùng cây bút chọc vào cậu: "Mẹ em vào đây mà thấy anh như vậy, không cho anh cắn bút đâu."
Thần Thần vậy mà lấy cây bút xuống thật, nhỏ giọng hừ nói: "Hôm đó đi ngang qua thư phòng, anh thấy dì cũng đang cắn bút."
Niệm Niệm: "..." Người mẹ này thực không có lập trường.
Cả hai đồng loạt cúi đầu xuống, cẩn thận viết vào cuốn tập.
Lần này, đến phiên Niệm Niệm thở dài: "Thật ra, em cũng không biết ba mình là ai."
Thần Thần hơi ngạc nhiên: "Sao lại như vậy?"
Niệm Niệm lật một tờ bài tập về nhà, dùng tay vuốt phẳng: "Từ lúc chào đời đến giờ em chưa từng nhìn thấy ba em. Ông ấy đã chết vì bệnh từ lâu. Lần trước về quê em mới được nhìn thấy ảnh của ông ấy, trông rất đẹp trai."
Thần Thần hỏi: "Em có nhớ chú ấy không?"
Trong lòng Niệm Niệm cảm thấy hơi khó chịu: "Em ít khi nhớ đến lắm. Cho nên anh vừa có thể sống với ba, thỉnh thoảng còn được gặp mẹ, như vậy là đã rất hạnh phúc rồi."
Thần Thần mở ngăn kéo bí mật lấy kẹo ra ăn, lại nhét một viên cho Niệm Niệm: "Dù sao đi nữa, chuyện của người lớn thật rắc rối."
Hương vị ngọt ngào tan chảy trong miệng Niệm Niệm, nghĩ đến điều gì đó, cậu lại nói: "Nhưng mà em có mẹ là đủ rồi. Mẹ là người thương em nhất trên đời. Thỉnh thoảng, chú Quách cũng đối xử với em rất tốt, cảm giác như ba vậy, sau đó là cô, dượng, bà, ông, cô... Em thực sự thấy rất hạnh... "
Đôi tai của Thần Thần vểnh lên: "Suỵt!"
Cả hai giữ im lặng, ngậm miệng lại, lập tức cúi đầu cẩn thận làm bài.
Bước chân càng lúc càng gần hơn, Quách Úy bước đến, dựa tay vào khung cửa nhìn bọn họ.
Đợi một lúc, Thần Thần ngước lên: "Ba ơi, có gì không?"
Quách Úy không biết hai đứa đang nói về chuyện gì, từ bên ngoài chỉ nghe thấy một vài câu xì xào, anh nói: "Hai đứa mà còn nói chuyện trong khi làm bài nữa, về sau tách ra làm bài tập về nhà riêng."
Khi anh nghiêm túc, hai đứa nhỏ tương đối sợ anh hơn.
Niệm Niệm ngước nhìn anh, ngoan ngoãn trả lời: "Con hiểu rồi."
Thần Thần: "Dạ."
Quách Úy buông tay ra bước vào, cầm điện thoại từ trên bàn lên, đứng giữa hai đứa một lúc.
Bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên căng thẳng, đôi mắt trên đầu bọn trẻ có sức răn đe hơn rất nhiều so với giáo viên.
Anh hỏi Niệm Niệm: "Chữ này viết đúng chưa?"
Niệm Niệm nhìn vào chữ vừa mới viết, le lưỡi, nhanh chóng lấy cục tẩy xóa rồi viết lại: "Con quên mất."
Đấu trong từ chiến đấu, cậu luôn viết hai điểm còn lại trước.
Quách Úy: "Viết từ trên xuống dưới và từ trái sang phải, chẳng hạn như chữ "Phương", "Môn", "Gian", lần sau nhớ kỹ." Sau đó lại nói với Thần Thần: "Con cũng lắng nghe, những chi tiết nhỏ này không thể bỏ qua, mọi thứ đều giống nhau, phải có trình tự. "
Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu.
Anh lại một lần nữa hướng sự chú ý về phía Thần Thần, im lặng một lúc, vừa định nói chuyện, điện thoại trong tay anh bắt đầu rung lên. Quách Úy gõ vào tập của cậu: "Có chữ viết sai, ba sẽ quay lại nhìn sau." Vừa nghe máy vừa bước ra ngoài.
Lúc này Thần Thần mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cậu lắc đôi chân mũm mĩm của mình, nhai kẹo trong miệng nghe giòn tan.
Lại qua mấy ngày sau, cuối cùng thì Trịnh Nhiễm cũng đã quyết định trở về.
Tô Dĩnh vô tình hỏi chị thông tin chuyến bay và lái xe đến sân bay trước một giờ. Cô nhìn thấy một cửa hàng hoa bên đường, suy nghĩ một lát, dừng lại mua một bó hoa.
Khi cô đến, sân bay đã tập trung rất nhiều người. Màn hình điện tử cho thấy chuyến bay đã hạ cánh đúng giờ. Tô Dĩnh đứng ngay cạnh hàng rào và nhìn xung quanh. Mọi người gần như đã thưa bớt. Sau đó, cô thấy Trịnh Nhiễm vừa nhìn vào điện thoại di động vừa đi về phía lối ra.
Tô Dĩnh vẫy tay: "Trịnh Nhiễm!"
Trịnh Nhiễm ngước lên, rõ ràng là chị rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Dĩnh. Chị không khỏi mỉm cười, cất điện thoại và đi về phía cô: "Sao cô lại ở đây?"
Tô Dĩnh không nói gì, cô đưa hai tay luôn giấu ở phía sau lưng ra trước mặt.
Trịnh Nhiễm vô thức lùi lại một chút, nhìn chăm chú, là một bó hoa hướng dương vàng tươi.
Ánh mắt của Tô Dĩnh sáng lên: "Chị có bất ngờ không? Cảm động không?"
Trịnh Nhiễm không nhịn được mỉm cười, cầm lấy bó hoa.
Màu của hoa hướng dương rất rực rỡ và tràn đầy sức sống. Những chiếc lá cứng cáp được bao phủ bởi hơi nước, ôm ở trong ngực, trái tim dường như cũng được sáng mặt trời chiếu vào.
Trịnh Nhiễm cúi đầu nhìn xuống rất nghiêm túc, sau đó bước vài bước về phía trước, ôm chầm lấy Tô Dĩnh: "Mặc dù nó hơi buồn nôn, nhưng thực sự cảm ơn cô."
Tô Dĩnh cũng ôm chặt lấy Trịnh Nhiễm, vỗ lưng chị hai lần, rất chờ mong hỏi một câu: "Cảm động rồi đi! Có muốn khóc không?"
"Không."
Tô Dĩnh: "Hứ."
Hai người nhanh chóng tách ra, Tô Dĩnh nhìn chị từ trên xuống dưới một cách cẩn thận: "Chị ổn chứ?"
Trịnh Nhiễm hiểu cô đang hỏi gì, không có câu trả lời trực tiếp: "Về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Tô Dĩnh gật đầu, không hỏi nữa, Trịnh Nhiễm cũng không tiếp tục nói chuyện, hai người đã ngầm thay đổi chủ đề, nói về trải nghiệm và những điều thú vị trong chuyến đi.
Vừa vặn đến giờ ăn trưa, Tô Dĩnh vừa lái xe vừa suy nghĩ nên ăn ở chỗ nào.
Nhiệt độ ở thành phố Khâu Hóa cao hơn so với lúc Trịnh Nhiễm rời đi. Sợi bông trên cây dương bên lề đường đã tàn hết, những chiếc lá non xanh đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Chị nghiêng đầu nhìn bên ngoài một lúc, xúc động thở dài, kéo kính cửa sổ xe lên: "Khi nào thì nói chi tiết về việc mở studio?"
Tô Dĩnh xoay đầu qua nhìn chị: "Chị thực sự quyết định?"
"Tôi đang đùa cô à?"
Tô Dĩnh im lặng một lúc, sau đó chậm rãi hỏi: "Tôi luôn cảm thấy là do chị ly hôn nên mới có quyết định này, và tôi ít nhiều gì cũng không thể thoát khỏi là người đầu sỏ, vì vậy... tôi cảm thấy hơi tội lỗi..."
Trịnh Nhiễm hừ nói: "Đồ thần kinh."
"Thực sự, nếu tôi không nhiều chuyện, có lẽ chị..."
"Có lẽ chúng tôi sẽ không ly hôn, và sau đó tôi tiếp tục bị anh ta lừa dối, tiếp tục nghĩ rằng cuộc hôn nhân này rất hạnh phúc và không có kẻ thứ ba, tiếp tục để anh ta đi chơi với những người phụ nữ khác, rồi ngủ chung giường với tôi?"
"Sao càng ngày cô càng nhát gan vậy? Tôi nhớ trước đây cô đâu có như vậy. Đừng có học cái người kia bất kỳ cái gì, cậu ta chẳng dạy cho cô được cái sự tốt lành gì đâu. Người gì đâu mà thâm sâu khó lường, cái bộ dạng "Không phải chuyện của tôi" của cậu ta thật khiến người ta cảm thấy chán ghét."
Tô Dĩnh lườm chị: "Đừng nói chồng tôi, tôi không thích."
"Thấy ghê quá." Trịnh Nhiễm gần như muốn nổi hết da gà lên: "Tôi đây vừa mới bị tổn thương tình yêu, vì vậy đừng có mà diễn trò ân ái ở trước mặt tôi."
Tô Dĩnh bĩu môi, không cãi lại.
Hai người đi ăn ở quán Thái lần trước, có lẽ do rất đói bụng, họ gọi cả một bàn đồ ăn.
Mạnh ai nấy ăn, lấp đầy bụng trước rồi mới tiếp tục chủ đề trước đó.
Trịnh Nhiễm nói: "Đây không phải là một quyết định xúc động nhất thời. Nó không liên quan gì đến việc ly hôn. Thật ra thì tôi đã suy nghĩ về nó suốt một thời gian dài. Cô nói đúng. Nếu đã thích công việc này, thật đáng tiếc khi không làm gì cả."
Tô Dĩnh gật đầu trong khi đang uống canh: "Đúng vậy, đúng vậy."
Trịnh Nhiễm: "Trước đây tôi suy nghĩ có hơi cực đoan một chút. Bây giờ thay đổi góc nhìn, chia sẻ những thứ mình yêu thích có lẽ cũng là một điều rất hạnh phúc."
Tô Dĩnh lại gật đầu: "Đúng vậy."
"Hơn nữa, trong tương lai, các khoản thế chấp, bữa ăn và các chi phí sinh hoạt khác đều do tôi tự gánh vác. Điều kiện thực tế không cho phép tôi tiếp tục an nhàn nữa." Trịnh Nhiễm nghĩ đến điều gì đó, chị mỉm cười nói: "Cũng coi như cho mình cơ hội bắt đầu lại."
"Chị nghĩ được như vậy là tốt rồi."
"Cô còn do dự?"
Tô Dĩnh im lặng một lúc, cô ngả người ra sau và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng hôm nay có vẻ dịu dàng lạ thường. Cho đến lúc này, niềm vui trong tim cô đã hoàn toàn được giải phóng.
Tô Dĩnh xoa xoa hai bàn tay, ngẩng mặt cười: "Vậy, nên đặt tên cho studio là gì?"
Trịnh Nhiễm mất phản ứng trong vài giây, liếc nhìn cô, rồi bỗng dưng bật cười.
Cuối cùng, họ đặt tên cho studio là "Ánh Nhiễm", đơn giản dễ nghe, đồng âm với tên của họ.
Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm đều là người thuộc phái hành động, dứt khoát và rõ ràng. Sau nhiều ngày đêm thảo luận và lên kế hoạch, họ chia nhau ra làm.
Chọn địa điểm cửa hàng, theo dõi cách trang trí và bố trí nội thất của studio, đăng ký nhãn hiệu và các thủ tục khác, hợp tác với A Trạch để chụp ảnh mẫu và liên hệ tuyên truyền... Những điều này về cơ bản đều được Tô Dĩnh xử lý, Trịnh Nhiễm thì tập trung vào việc cải thiện bản gốc của sườn xám và thiết kế sườn xám mới, nhanh chóng tạo ta sản phẩm mẫu.
Cả hai đều lấy thái độ được ăn cả ngã về không, nghiêm túc làm việc này.
Tô Dĩnh đã đầu tư gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, cô có một cuốn sổ tiết kiệm trong tay, là của Cố Uy để lại cho cô khi anh còn sống. Sau này có Niệm Niệm, Tô Dĩnh đã tiết kiệm tất cả số tiền đó, muốn làm quỹ trưởng thành cho con. Tô Dĩnh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã từ bỏ ý định dùng đến sổ tiết kiệm đó. Chuyện tương lai không thể nào biết trước được, cô nhờ anh Quách nhà mình giúp đỡ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Sau nửa năm trôi qua, Tô Dĩnh lại trở nên bận rộn bù đầu, thậm chí còn không thể gặp được mặt cô. Không còn cách nào khác, hai đứa nhỏ lại quay trở về tình trạng giao cho chị Đặng tiếp quản. Quách Úy biết đây là việc mà cô rất thích, mặc dù trong lòng anh có ý kiến nhưng vẫn rộng lượng thông cảm.
Tô Dĩnh rất áp lực, mọi việc bên ngoài thì cô làm rất trôi chảy, nhưng về mặc kỹ thuật thì cô không đủ giỏi, lo sau này mình sẽ là gánh nặng của Trịnh Nhiễm. Cô chỉ có thể sử dụng tất cả thời gian của mình để học tập và chăm chỉ luyện tập.
Đoạn thời gian vừa mới bắt đầu đó, Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm gần như sống trong studio. Mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện vụn vặt nhưng lại không kém phần quan trọng. Một ngày họ chỉ ngủ ba hoặc bốn tiếng, đôi khi nhìn vào khuôn mặt nhếch nhác của nhau mà bất giác bật cười. May mắn là công việc ban đầu tiến triển rất suôn sẻ, Tô Dĩnh cũng có những tiến bộ đáng kinh ngạc. Ngoài phần thiết kế, về cơ bản, cô có thể tự mình hoàn thành việc chế tác một bộ sườn xám, tay nghề cũng khá tốt.
Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng 6, một ngày nọ, Tô Dĩnh đến nhà Trịnh Nhiễm để gửi một số mẫu phụ kiện quần áo.
Khi bước vào cửa, việc đầu tiên cô làm là cởi chiếc váy ướt đẫm mồ hôi ra, lấy một quả táo từ đĩa trái cây, cắn một miếng lớn, rồi thong thả đi đến trước gương xoay trái xoay phải đánh giá mình: "Có phải tôi quá gầy rồi không? Ngực cũng nhỏ lại rồi."
Trịnh Nhiễm đang cố định vải bằng kim hạt, quay đầu lại nhìn cô: "Quá lớn cũng là một gánh nặng." Nói xong không khỏi nhìn vào nó thêm hai lần. Lúc này là buổi trưa, trong phòng khách có rất nhiều ánh sáng, người phụ nữ kia đứng trong một chùm sáng ấm áp, chỉ mặc đồ lót, "Eo nhỏ" trên người rất chuẩn, ngực nở mông cong, đường cong đùi và bắp chân của cô cũng rất chuẩn, nó không thô, cũng không gầy. Cô vẫn luôn không cắt tóc, tùy tiện búi ở trên đầu, những sợi tóc rơi sau cổ trông giống như tóc của một đứa trẻ dưới ánh mặt trời.
Cuộc sống hối hả và bận rộn không khiến cô chật vật. Cô vẫn rất sung sức, tràn đầy năng lượng, như một cô gái trẻ đầy sức sống. Trịnh Nhiễm bắt đầu tin rằng sự quyến rũ của một người có thể toát ra từ trong lẫn ngoài.
Chị nói: "Trông cô bây giờ rất xinh đẹp."
Miệng Tô Dĩnh đầy táo, cô nói không rõ ràng lắm: "Tại sao chị lại khen tôi?"
Giọng của Trịnh Nhiễm hơi cao lên: "Cô không muốn nghe?"
"Muốn chứ." Tô Dĩnh cười toe toét, nháy mắt với chị: "Cô giáo Trịnh của tôi cũng không tệ."
Cô ở lại nhà của Trịnh Nhiễm cho đến chiều, sau đó nhận được điện thoại của Quách Úy, lúc này mới vội vàng chuẩn bị rời đi.
Vừa mới mở cửa ra cô đã va phải một người, sợ đến mức tim đập thình thịch, chiếc túi rơi xuống hành lang ngoài cửa. Tô Dĩnh ngẩng đầu lên, người kia đang nhìn cô, với một vài ánh mắt tìm tòi và đánh giá.
Trong vài giây, cả hai người đều đứng yên ở đó.
Người phụ nữ ấy mặc áo sơ mi cổ chữ V và quần đen, tóc dài thẳng không nhuộm, phần đuôi tóc cong rất tự nhiên, trông không đẹp đến mức kinh diễm, nhưng mặt mày rất tinh xảo, thắng ở chỗ tự nhiên và dễ nhìn.
Sau một lúc, đối phương ngồi xổm xuống trước, tay trái cô ấy đang cầm túi nên đã dùng tay phải nhặt những thứ rải rác trên mặt đất giúp cô. Hầu hết những thứ trong túi của Tô Dĩnh là những tài liệu cồng kềnh như sách và mẫu vải. Người phụ nữ ấy dừng lại một lúc, đặt túi xách xuống đất và dùng cả hai tay để nhặt.
Lúc này Tô Dĩnh mới phản ứng lại, cô cũng vội ngồi xuống: "Để tôi tự làm, cảm ơn cô."
Cô ấy không nói gì, chỉ đứng dậy cong môi mỉm cười.
Trịnh Nhiễm nghe thấy động tĩnh ở cửa, chị bước nhanh ra, sững người lại.
"... Đến sớm vậy? Vào nhanh đi." Chị mỉm cười, không gọi tên đối phương, cũng không giới thiệu lẫn nhau, đón người vào cửa, sau đó quay lại nói với Tô Dĩnh: "Lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi."
Tô Dĩnh trả lời, một lần nữa nhìn vào lưng của người phụ nữ ấy, rồi xoay người xuống lầu. Cảm giác kỳ lạ trong lòng cô chỉ còn lại cho đến khi bước ra khỏi tòa nhà, Quách Úy lại gọi đến, cô mới vội đi lấy xe.
Quách Úy có tiệc xã giao, muốn cô đi cùng.
Tô Dĩnh nhanh chóng chạy về nhà, đơn giản tắm rửa trang điểm thay quần áo. Khi ra ngoài, xe của Quách Úy đã đợi sẵn ở cổng tầng hầm.
Cô mở cửa ghế sau, người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở phía bên kia, hai chân anh bắt chéo, sống lưng thẳng tấp, ánh mắt sâu kín nhìn đâm đâm về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc, cả người mang theo hơi thở cấm dục.
Tô Dĩnh ngây ngất trong lòng, cô kéo váy ngồi vào xe, trước tiên hôn vào má anh một cái.
Quách Úy không dao động, liếc nhìn cô: "Cô là ai?"
Tô Dĩnh cười khúc khích: "Lãng tử lưu manh."
Quách Úy cười khỉnh một cái, ra hiệu cho Lão Trần lái xe, trầm mặc một lúc mới quay đầu lại đánh giá cô: "Mới vài ngày không gặp, bà Quách vậy mà lại có một danh tính khác."
"Em vẫn luôn say mê vẻ đẹp của ông Quách." Giọng cô nịnh nọt, vừa nói vừa áp sát lại gần Quách Úy. Trong bóng tối nắm lấy tay anh, anh không phối hợp, cô lại chen ngón tay vào giữa những ngón tay của anh, cưỡng chế mười ngón tay đan vào nhau.
Dần dần, xương tay của Quách Úy thả lỏng, anh nắm ngược trở lại, khẽ siết chặt xem như trừng phạt.
Tô Dĩnh nhỏ giọng bao biện: "Mới có mấy ngày chứ mấy, rõ ràng là hôm qua em còn ăn tối ở nhà, nhưng... khi đến studio thì anh vẫn còn đang ở công ty." Có bận cách mấy thì gần tối cô cũng sẽ chạy về ngó qua Niệm Niệm và Thần Thần. Mấy ngày liền Quách Úy đi làm về muộn, cô mới đi ra ngoài gặp Trịnh Nhiễm.
Một lúc sau, thái độ của Quách Úy mới dịu xuống, anh khẽ hỏi: "Em cũng biết?"
"Em nhớ anh lắm."
Chỉ với bốn chữ, đem toàn bộ ý định lớn nhỏ muốn nói trong lòng Quách Úy kéo trở về, người phụ nữ này càng ngày càng có năng lực, luôn có cách để khiến anh mềm lòng và thỏa hiệp.
Chiếc xe vững vàng chạy trên cầu vượt, Lão Trần bật radio lên, âm thanh vừa phải, sẽ không làm phiền hai người ở phía sau nói chuyện, và anh ấy cũng sẽ không nghe thấy những tiếng thì thầm mơ hồ giữa hai vợ chồng.
Tô Dĩnh dựa vào vai anh: "Chờ studio đi vào quỹ đạo, em hứa mỗi ngày sẽ đưa đón con và về nhà đúng giờ, làm bữa tối, sửa lỗi chính tả cho con, em đấm lưng bóp vai, sưởi ấm giường cho anh. Có được không? "
Quách Úy liếc cô: "Nói giống như là đang ngược đãi em vậy."
"Em sợ bị bạo lực gia đình."
Tô Dĩnh ngước mắt lên quan sát vẻ mặt của anh. Lần này Quách Úy không nhịn được nữa, khóe miệng anh cong lên, để lộ ra vài chiếc răng trắng. Anh lắc đầu bất lực, lồng ngực cũng vô thức run lên.
Thấy anh vui vẻ, Tô Dĩnh cũng nở nụ cười.
Quách Úy gõ vào trán cô, chỉ nói một câu: "Không có gì sai khi đầu tư thời gian và sức lực, nhưng anh hy vọng em làm mọi thứ từng bước một, đừng vội vàng hấp tấp, cũng nên biết cách tự chăm sóc bản thân mình."
Tô Dĩnh gật đầu thật mạnh, vội vàng nói với anh: "Em gầy hơn rồi."
Quách Úy hơi xoay người lại, cẩn thận nhìn cô một lúc: "Có vẻ như cằm có hơi nhọn."
"Ngực cũng nhỏ", "Không tin anh sờ thử đi." Cả hai câu cô đều nói bằng khẩu hình.
Đôi môi mỏng của Quách Úy mím lại, anh hạ giọng cảnh báo: "Đừng giỡn mặt, một cuộc điện thoại là có thể hủy cuộc hẹn xã giao ngay."
Tô Dĩnh rốt cuộc ngoan ngoãn im lặng.
Trong một khách sạn hạng sang, những người bạn này của Quách Úy có vẻ đều là doanh nhân nghiêm túc, có vợ ở bên, không có Oanh Oanh Yến Yến lộn xộn. Trong những dịp như thế này, Quách Úy sẵn sàng đưa Tô Dĩnh theo, cùng ăn một bữa cơm, đơn giản trò chuyện, không nhất thiết liên quan đến công việc, nhưng lại thúc đẩy sự hợp tác lâu dài.
Ăn xong bữa tối thì lại lên lầu chơi vài vòng mạc chược, gần mười hai giờ họ mới ra về.
Trên đường về, Tô Dĩnh bắt đầu ngủ gục, cảm giác chỉ vừa mới nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã về đến nhà. Quách Úy cởi áo vest ra, ôm cô vào lòng, siết chặt, để cô nhẹ nhàng dựa vào mình.
Hai người đã có nửa tháng không gần nhau. Lần trước gặp cô cũng đã là ba ngày trước, lý trí nói với anh rằng cô cần nghỉ ngơi, nhưng lại muốn xác nhận xem cô có thực sự gầy hay không. Quá trình tìm kiếm đáp án này có hơi tốn sức, rốt cuộc cũng dỗ được cô để cho anh làm những gì anh muốn, ai nghĩ đến mới giữa chừng cô lại lăn ra ngủ mất.
Quách Úy gần như choáng váng tại hiện trường.
Khi hai người tách ra, Tô Dĩnh vẫn còn sự tỉnh táo cuối cùng trong đầu, miễn cưỡng mở mắt ra: "Nếu không anh cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến em."
Quách Úy cười gằng: "Anh cũng có sĩ diện của mình."
"Ngày mai được không?" Tô Dĩnh vùi vào lòng anh: "Em mệt lắm."
Quách Úy nằm nghiêng, cánh tay anh bất lực dũi ra, người phụ nữ trên tay anh bám lấy anh như một con gấu túi, mềm mại, dịu dàng, thực sự quá tra tấn người.
Một lúc lâu sau, ngón tay anh chầm chậm chải tóc cho Tô Dĩnh, nói vào tai cô: "Còn nó thì sao?"
Tô Dĩnh lầm bầm vô trách nhiệm: "Cố bình tĩnh một chút là được mà." Sau đó lại yêu cầu: "Vỗ vỗ em."
"Hát một bài hát ru nhé?"
Cô nhắm mắt lại mỉm cười dịu dàng, không lên tiếng nữa.
Quách Úy nằm xuống gối, chầm chậm vỗ nhẹ vào lưng cô. Một lúc lâu sau, cơ thể anh cũng hồi phục như bình thường, lại cúi xuống nhìn cô, hơi thở cô đều đều, đã ngủ say.
Quách Úy kéo chăn lên, chỉnh điều hòa và tắt đèn phía trên đầu đi.
Trong bóng tối, điện thoại ở trên tủ đầu giường rung lên, Quách Úy cầm nó lên, nhìn vào, trong hộp thoại có một tin nhắn: Sau vài năm, cuối cùng thì em cũng đã hiểu lý do tại sao sống là nên hướng về phía trước.
Quách Úy trả lời lại: Vậy thì tốt rồi.
Anh ấn tắt màn hình và đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Không lâu sau bên kia lại gửi đến một tin nhắn khác, trong đầu Quách Úy đã ngừng suy nghĩ về vấn đề này, anh theo quán tính vỗ nhẹ vào người nằm trong lòng, nhắm mắt lại, không quan tâm đến.