Nghiêm Tổng Em Yêu Anh

Chương 14: Chương 14





“Tôi nói cho bà biết, chỉ cần Hàn Uyển Đình này còn sống ngày nào, màn kịch đạo đức giả của bà sẽ sớm phải hạ màn thôi, bà cứ đợi đấy”
“Biến.

Biến khỏi Hàn gia cho tao, Hàn gia không có loại con cháu hỗn xược như mày”
“Không cần bà đuổi.

Nhưng một ngày nào đó, Hàn Uyển Đình này sẽ cho bà nếm trải cảm giác ngày hôm đó của tôi, bà Nhàn à”
Nói xong, Hàn Uyển Đình rời khỏi Hàn gia, cô không lái xe trở về tập đoàn mà lái xe về thẳng chung cư của mình.
Cô trở về nhà, lơ tấm thân không còn một chút sức lực nào vào nhà, cô nhốt mình trong phòng, cô không khóc, cô không cho phép bản thân yếu đuối, cứ như vậy nhốt mình trong căn phòng ấy.
[...]
Nghiêm Trình đi ngang qua phòng làm việc của Hàn Uyển Đình thì không thấy cô đâu, chỉ thấy trợ lý của cô là Mặc Chi.
“Giám đốc Hàn không có ở đây à?”
Mặc Chi thấy chủ tịch xuất hiện liền hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh vốn có của một trợ lý.
“Chủ tịch tìm giám đốc Hàn ạ, hình như chị ấy ra ngoài rồi ạ”
“Cô ấy ra ngoài lúc nào?”
“Sau khi họp với phòng tài chính xong, chị ấy xem điện thoại được một lúc liền cầm lấy túi xác ra ngoài.


Vẻ mặt lúc ấy trông có vẻ rất giận dữ” Mặc Chi tường thuật lại một cách chi tiết nhất có thể.
Mặc Chi vừa nói dứt câu đã thấy bóng dáng chủ tịch của cô khuất dần sau cánh cửa.

Có lẽ, chỉ cần nghe đến đoạn cô xem điện thoại anh đã có thể lường trước chuyện mọi chuyện.

Dù cho anh có dùng tất cả quyền lực của mình để gỡ bỏ nhưng những kẻ tiểu nhân chắc chắn sẽ có những nước đi khiến con người ta không thể ngờ tới.
Nghiêm Trình lái xe khắp các nẻo đường tìm cô, anh cũng sang tận nhà họ Hàn tìm người nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Cuối cùng, anh lái xe về chung cư của cô.

Nhìn thấy xe của cô trong hầm, anh cuối cùng cũng có thể an tâm rằng cô đã an toàn trở về nhà.
Nghiêm Trình đỗ xe, tiến vào thang máy, bấm lên tầng nơi cô đang ở.

Anh đứng trước cửa hồi lâu vẫn không đưa tay bấm chuông.

Anh không biết việc mình xuất hiện ở đây là đúng hay không.
Anh vẫn đứng đó, không hề bấm chuông cửa cũng không rời đi, cứ như vậy đến khi trời sập tối.

Căn phòng vẫn chìm ngập trong bóng tối, người trên trong hay người bên ngoài đều vẫn im lặng, không hề có bất cứ động tĩnh gì.
Đến bảy giờ tối, Nghiêm Trình vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì liền bấm điện thoại gọi vào số cô.
Tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi nhưng Hàn Uyển Đình dường như không hề nghe thấy, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Nghiêm Trình gọi đến lần thứ ba vẫn không ai nghe máy liền cảm thấy sốt ruột.

Không hề nghĩ ngợi gì nữa, anh quyết định phá cửa chung cư của cô.

Cánh cửa mở ra, căn phòng chìm trong bóng tối, một chút ánh sáng le lói từ cửa sổ cũng chẳng có.

Anh với tay bật điện trên phòng khách lên, không có cô ở đó.

Anh vào phòng ngủ để tìm cô thì thấy cô đang trùm chăn kín cả người.

Nghiêm Trình đưa tay kéo chăn ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Cả người cô nóng hổi, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Uyển Đình.

Em nghe anh nói không, Uyển Đình” Anh đưa tay lay lay người cô nhưng một chút phản ứng dành cho anh cũng không có.
Nghiêm Trình đưa tay sờ lên trán cô, cô sốt rồi.

Anh vội vàng ra ngoài lấy một chậu nước ấm cùng một chiếc khăn nhỏ để lau mồ hôi trên người cho cô sau cùng là đắp một miếng hạ sốt.
Xong xuôi, Nghiêm Trình trở ra ngoài, anh vào bếp nấu cho Hàn Uyển Đình một ít cháo để khi cô tỉnh dậy có thể ăn rồi uống thuốc.
Nhìn anh lăng xăng chạy tới chạy lui, hết vào bếp nấu cháo cho cô lại chạy đến xem cô đã hạ sốt chưa ai nghĩ anh là chủ tịch của một tập đoàn tài chính vững mạnh, cao cao tại thượng khiến nhiều người khiếp sợ.
Nấu cháo xong, Hàn Uyển Đình vẫn chưa tỉnh, Nghiêm Trình cầm máy tính ra phòng khách làm việc.

Đến hơn chín tối, Hàn Uyển Đình mới lề mề tỉnh giấc, cả người cô không còn một chút sức lực.
Hàn Uyển Đình cảm thấy khan cả cổ, rất khó chịu, cô chầm chạp rời khỏi giường để tìm nước uống.


Cô vừa bước ra phòng ngủ đã thấy chủ tịch của cô ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sofa làm việc.
“Nghiêm tổng, sao anh lại ở đây giờ này?”
“Giám đốc Hàn thấy trong người sao rồi?” Nhìn thấy cô đã tỉnh, anh cũng yên tâm hơn.
“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Nghiêm tổng đã quan tâm”
“Trong bếp có cháo, đợi một chút tôi hâm lại cho nóng.

Cô ăn rồi uống thuốc đi”
Hàn Uyển Đình chưa kịp nói cảm ơn thì anh đã vào trong bếp hâm cháo lại cho cô.

Xong lại múc ra một bát riêng cho cô.
“Cảm ơn Nghiêm tổng”
Vì sợ cô ngại khi anh ngồi nhìn cô ăn nên Nghiêm Trình chủ động rời khỏi phòng bếp, nhưng anh vừa quay lưng đi thì Hàn Uyển Đình đã cất giọng hỏi.
“Nghiêm tổng, anh vẫn chưa trả lời tôi.

Sao anh lại có mặt ở nhà tôi vào giờ này?”