Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 84: Phiên Ngoại 2




Ngày 14 tháng 2 năm 2028

Bài đăng chủ đề: [Nhặt đường của Sơ Kỳ Bất Ý trong “Ngày Xuân” (Phần 2)]

Hướng dẫn nhặt đường [Liên kết web]

Đường trong bảy tập đầu tương đối dày đặc, từ tập tám trở đi chủ yếu là một số động tác nho nhỏ. Thì ra Sơ Kỳ Bất Ý mấy người cũng biết thu liễm cơ đấy. Nhưng mà ngại quá, tất cả đều không thể trốn được hỏa nhãn kim tinh của tôi!

Bài đăng này chủ yếu ôn lại cách thể hiện tình cảm khó hiểu của cặp tình nhân – tôi nghĩ cái này còn ngon hơn đường nữa.

Trước hết, mỗi sáng sớm One đều uống một ly sữa bò. Mấy tập sau đã bắt đầu vào mùa đông, sữa bò lấy từ trong tủ lạnh ra đương nhiên sẽ càng thêm lạnh. Kỳ Tích hẳn là cũng chú ý đến điều này, mấy tập sau sẽ chủ động đun nóng giúp One (đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị cho những người khác nữa, 77 của chúng ta vô cùng tri kỷ).

Ở tập mười một Kỳ Tích dậy trễ, khả năng là đã quên chuyện này. Chú ý ở đây chú ý ở đây! One lấy sữa bò từ tủ lạnh ra nhưng không uống! Ổng đặt ở trên bàn. [Hình ảnh]

7 nhìn thấy thì ngẩng đầu nhìn ổng một cái, sau đó cầm ly sữa bò lên, do dự hai giây rồi mới đi hâm nóng. Vẻ mặt ngơ ngơ của ẻm đáng yêu dễ sợ. Cuối cùng hâm nóng rồi thì One đi lấy. [Ảnh động]

Điều tôi không hiểu ở đây là, chẳng lẽ sữa bò do vợ hâm nóng mới uống à? Chẳng lẽ uống ngon hơn gấp trăm lần à? Sao có thể dính người như thế cơ chứ! Duy trì hiết lập hình tượng dịu dàng nội liễm chẳng lẽ khó lắm à? One à ông phải kiêm trì một chút chứ! Thích làm nũng với vợ như vậy à? Rõ ràng đối với người khác không phải như thế này, cứ phải là Kỳ Tích mới là như vậy à?

Ở tập chín, hai người được phân vào một đội làm nhiệm vụ. Vì tấm thể nhiệm vụ chỉ có thể nhìn một lần cho nên Kỳ Tích nỗ lực để nhớ thông tin, còn lão Không thì âm thầm quan sắt từ phía sau.

Kỳ Tích bẻ ngón tay lẩm bẩm muốn đi đâu, muốn mua cái gì. Sau khi thời gian quy định kết thúc thì ẻm quên luôn nhiệm vụ đầu tiên, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn Vạn Sơ Không.

[Ảnh động] Vẻ mặt đầy sự ỷ lại và tín nhiệm đúng không hu hu hu hu Sơ Kỳ Bất Ý đúng là cặp đôi trời sinh.

Lão Không cũng rất tích cực chỉ ra vị trí chính xác. Toàn bộ hành trình phía sau của hai người đều là Kỳ Tích nhớ lầm, Vạn Sơ Không sửa đúng, Kỳ Tích nỗ lực nhớ lại thất bại thì có Vạn Sơ Không đền bù. Cũng không thể nói là Kỳ Tích ngốc nghếch được, ít nhất thì đoạn giữa còn nhớ được vô cùng rõ ràng. Nhưng mà điều tôi sợ hãi ở đây là trí nhớ của anh One. Liệu người bình thường có thể đạt được tới trình độ như thế này không? Toàn bộ thông tin không hề nói sai một chút nào. Tổ chương trình liệt kê nội dung dài như vậy khẳng định là muốn tạo hiệu ứng kết quả Vạn Sơ Không nhớ không sai một chữ!

Cả hai người họ cũng là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, sau đó muốn đập tay cổ vũ đối phương. Tôi để hình ở đây nè, đáng yêu thật sự. 77 giơ một tay ra trước, Vạn Sơ Không nhìn ẻm một cái rồi cũng giơ tay ra. Nếu quay chậm ở đây còn có thể nhìn thấy lúc đập tay anh One còn câu lấy ngón tay của Kỳ Tích nữa. [Ảnh động][Ảnh động]

Trong tập mười, One tự mình xuống bếp nấu cơm, hoàn toàn là bộ dáng trai nội trợ mà. Nhưng tôi không biết có ai để ý không nhưng chén mì hoành thánh của Kỳ Tích ban đầu thì có rau thơm. Đương nhiên cái này không giải thích gì nhiều nhưng sau đó chị Nguyệt cố ý hỏi một câu có rau thơm không, One đặt đĩa rau thơm lên bàn nói: “Em sợ có người không ăn được cho nên không bỏ.”

Ồ.

Ồ?

Vậy tại sao ông lại biết Kỳ Tích ăn được rau thơm? Tôi cố ý xem lại nhiều lần rồi, đúng là chưa hỏi Kỳ Tích đã trực tiếp thả rau thơm vào. Đương nhiên cũng có thể nói là Kỳ Tích không kén chọn nhưng trong chén những người khác cũng không có thả. Cho nên, ý vị sâu xa.

Sau đó thì đã khoảnh khắc kinh điển rồi. One không có mặt ở đó, nhân viên bảo đến giờ ra về rồi, Kỳ Tích thốt lên “Vậy anh của em thì sao?”, Nhậm Oánh Nguyệt ở bên cạnh nói “Không lạc được đâu.” Câu đảo ngược của người Đông Bắc luôn luôn buồn cười như vậy.

Lúc tôi xem đoạn này cười lăn ra ghế sô pha luôn. 77 có vẻ quan tâm đến anh của mình quá nhỉ. Có thể lúc giáp mặt gọi một tiếng anh không, lão Không muốn nghe hay không tôi không biết, chủ yếu là tôi muốn nghe / đáng thương/

Sau đó lúc trở về, Nhậm Oánh Nguyệt lập tức nói với Vạn Sơ Không: “Em cậu tìm cậu kìa.”

Thành thật mà nói thì dưa mà mấy doanh tiêu hào lên bài trước hôm “Ngày Xuân” phát sóng nói hai người bọn họ sẽ đóng vai anh em khoa chỉnh hình, có thể có đấy.

Chẳng qua Kỳ Tích hẳn là sẽ không đóng phim đâu. Tiếc thật đấy. Hia người bọn họ vo cùng thích hợp để làm anh em, theo nhiều nghĩa khác nhau.

Sau khi Nhậm Oánh Nguyệt nói xong, nhìn kỹ phía sau thì sẽ phát hiện có một cái bóng đen đang chạy trốn với tốc độ tên lửa. [Link video]

Ở 1 phút 32 giây, người chạy quá nhanh tôi không cắt được.

Đúng vậy, đó là Kỳ Tích.

Ẻm đúng là dễ xấu hổ thật mà. Một khi xấu hổ là sẽ đỏ mặt. Đúng là thích hợp để chọc ghẹo. Thảo nào mọi người lại thích trêu ẻm như vậy. /chảy nước miếng/

Lúc quay xong hai người cúi đầu chào nhân viên rồi cùng ngẩng đầu nhìn nhau. Nói như thế nào nhỉ, rất giống với bái đường thành thân khiến tôi cũng muốn quỳ trước hai người bọn họ, khấu đàu nói cảm ơn cảm ơn tôi gặm đủ rồi.

Tôi đã xem “Ngày Xuân” hơn năm lần rồi, cảm thấy hai người này thật thần kỳ. Từ lúc ban đầu ghép cp, mọi người thiết lập nhân vật cho hai người bọn họ, sau đó bọn họ gặp nhau rồi đến khi nhìn thấy hai con người hoạt bát trong chương trình tạp kỹ, mỗi lần như vậy đều mang đến cho mọi người một cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nhưng có một điểm chung không đổi đó là rất có không khí. Tôi cực kỳ thích bầu không khí lúc hai người ở cạnh nhau, có thể thu hút mọi người ngay cả khi bọn họ không làm bất cứ điều gì đặc biệt.

2L: Giật tem.

3L: Chủ thớt nghiêm túc quá, mỗi lần lên bài đều dài như thế này.

4L: Sơ Kỳ Bất Ý là thật!!

5L: Lúc trước rốt cuộc là ai ép duyên đấy, sao có thể trâu bò như vậy chứ? Cái này thuộc về tiên tri cmn rồi.

6L: Cái bài viết đó vẫn còn tồn tại đấy, muốn thì có thể ghé qua xem, đầy 50 trang bình luận.

7L: Mỗi lần nhìn thấy 7 hâm sữa bò, One ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế là trái tim tôi lại muốn tan chảy. Thích hình ảnh ngày thường ấm áp như vậy quá đi.

12L: Hai người họ có thể lại cùng quay một chương trình tạp kỹ khác không? Tui van xin đó.

13L: Bọn họ ở chung trong chương trình tạp kỹ cực kỳ tự nhiên, không hề đột ngột một chút nào, khiến người khác vô cùng dễ chịu.

16L: Tui thích 77 ngốc nghếch quá, lúc mơ mơ hồ hồ sao mà đáng yêu quá trời, muốn rua[1].

17: Lão Không đã rua giúp cô rồi, ở tập bảy sờ đầu quá trời dịu dàng.

21L: Ăn đường ngon quá, khát chết tôi.

23L: Để tôi xem ai không ăn được rau mùi nào. Ồ, hóa ra là tôi. Hèn gì tôi không có người yêu để lén lút khoe khoang.

29L: Anh ơi, anh ơi, tôi nghe lại trăm lần rồi đấy.

41L: Gần đây hai người đều không có hoạt động gì, cảm giác như đã lâu không gặp nhau rồi ấy /khóc lóc/

42L: Lầu trên nói đùa à? Không phải có người nói đã nhìn thấy hai người họ đi ăn với nhau hôm sinh nhật của Không à? Mới được một tháng chứ nhiêu.

45L: Không ảnh, không bằng chứng, không ăn kẹo giả. Chúng tôi cũng có tôn nghiêm của bản thân!

46L:? Lúc ghép cp mấy người có nói thế đâu??

47L: Hôm này là ngày lễ Tình Nhân đó – Sơ Kỳ Bất Ý cho chút kẹo để gặm cũng không quá phận đúng không!

48L: Đang doi rồi, đừng có quấy rầy.

49L:?

50L:?

59L: Cũng không phải không dược.

60L: Tôi phát hiện ra, chỉ có lúc Sơ Kỳ Bất Ý không có kẹo thì mấy người mới to gan lớn mật. Lúc phát đường rồi thì rắm cũng không dám thả, hận không thể phát bài hát bọn họ là anh em tốt cho người qua đường nghe.

61L: Anh em tốt, đều là anh em tốt, anh em có thể hôn nhau, anh em có thể doi.

62L: Cảnh cáo! Từ “anh em” bị kỳ thị nghiêm trọng!

65L: Không vừa mới đăng một bức ảnh của Thất Thất, tôi có thể nghĩ nhiều.

66L: Nghĩ nhiều cái gì? Người x thú à?

67L: Mấy người là cầm thú à?

69L: Thay mặt là được rồi.

70L: Không cần thay mặt không cần thay mặt, muốn 77 thật muốn 77 thật.

71L: Nghĩ thoáng một chút, vợ chồng người ta không chừng đang anh anh em em cùng nhau mừng lễ Tình Nhân, chỉ có chúng ta ngồi đây thở dài thôi.

72L: Suy nghĩ hay đó, hay suy nghĩ thêm đi.

73L: Tư thế gì gì cũng đã nghĩ xong rồi.

74L: Đừng có nghĩ không, viết/ vẽ ra cho tôi xemmm.



Bầu không khí của lễ Tình Nhân tràn ngập cả nước, đáng tiếc là hai người lại ở hai nơi khác nhau.

“Lễ Tình Nhân vui vẻ.” Vạn Sơ Không gọi video nói.

Kỳ Tích ngồi trên giường xoa xoa mái tóc đã gần khô của mình, “Lễ Tình Nhân vui vẻ nhé, anh đang làm gì thế?”

“Đang gọi video với em.” Vạn Sơ Không trả lời, có thể nhìn thấy ánh đèn mờ ấm ấp ở bên canh anh.

Kỳ Tích chớp mắt: “Ý em không phải vậy. Trước khi gọi cho em thì anh làm gì?”

“Muốn gọi video cho em.”

Kỳ Tích bật cười, nghe được Vạn Sơ Không nói: “Thất Thất nhớ em.”

“Thật sao?” Kỳ Tích lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, “Ngày mai em mới về được.”

Vạn Sơ Không “ừm” một tiếng, nhìn Kỳ Tích đang cố gắng giơ cao giữ điện thoại.

“Thất Thất đâu anh?” Kỳ Tích hỏi.

Vạn Sơ Không quay đầu nhìn một lượt: “Chắc là đang ngủ trong phòng khách. Đóng cửa rồi, em muốn nhìn nó chút không?”

“Vậy sao anh biết là nó nhớ em?”

“Anh đoán.”

Kỳ Tích tập mãi thành quen gật đầu, “Em cũng đoán vậy.”

Đúng lúc này ống kính xoay lại, mèo bò sữa đang cuộn tròn ngủ ngon trong phòng khách hiện lên trên màn hình. Mấy giây sau màn hình lại quay về mặt Vạn Sơ Không.

Kỳ Tích nói: “Lễ Tình Nhân vui vẻ anh nhé.”

“Em vừa nói rồi mà.” Đáy mắt Vạn Sơ Không mang theo ý cười.

“Em muốn nói thêm một lần nữa.” Kỳ Tích đắp chăn, dựa vào đầu giường, bộ đồ ngủ rộng thùng thình không che được xương quai xanh.

Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Em mặc gì bên trong vậy?”

Kỳ Tích ngẩn người, cúi đầu giật giật cổ áo, thành thật trả lời: “Không mặc gì hết.”

Vạn Sơ Không về phòng ngủ đóng cửa lại. Kỳ Tích ngầm hiểu, còn hơi thẳng người dậy, “Anh muốn cái kia à?”

“Cái nào?” Vạn Sơ Không hỏi lại.

Kỳ Tích bị hỏi ngược cứng họng, đành phải cúi đầu che đi lỗ tai ửng hồng.

“Chờ ngày mai em về.”

“Ò.”

“’Ò’ là gì?” Vạn Sơ Không cười.

“Không có nghĩa gì hết.” Kỳ Tích hắng giọng, lén lút dời tay xuống.

Vạn Sơ Không nói: “Đừng có thừa dịp không có anh mà làm này làm kia.”

“Anh không thấy nên không tính.” Trên mặt Kỳ Tích cũng nhiễm một lớp đỏ ửng.

Vạn Sơ Không nhìn Kỳ Tích, thưởng thức ánh mắt của cậu, đáy mắt cũng dần dần tối sầm lại, “Bé cưng gọi một tiếng anh đi, anh muốn nghe.”

Kỳ Tích do dự, lại cảm thấy bầu không khí lúc này vừa vặn, kêu một tiếng hẳn là sẽ không xấu hổ mấy. Cậu còn tự an ủi đây còn là lễ Tình Nhân, phải có bầu không khí!

“…Anh ơi….”

“Bé cưng ngoan quá.” Giọng nói Vạn Sơ Không khàn khàn, “Bé cưng muốn gì, anh sẽ cho em.”

Đêm nay không có hoa hồng, chỉ có đôi tình nhân cách xa vạn dặm. Hoang đường biến thành lãng mạn, chỉ chờ hừng đông sẽ lại gặp nhau.



Chú thích:

[1] Rua: Tiếng địa phương Bắc Kinh có nghĩa là “mềm yếu”. Tiếng địa phương Tứ Xuyên Quý Châu thì có nghĩ là “sờ, nhéo, vò, chà sát.” Ngữ cảnh ở đây là muốn nhéo, muốn xoa xoa Kỳ Tích.

– Hoàn Phiên Ngoại –