Sau khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, các chương trình tạp kỹ đương nhiên sẽ phải ghi hình như bình thường. Trước đó hướng gió trên mạng biến hóa long trời lở đất, các phương tiện truyền thông càng ba hoa chích chòe khen Vạn Sơ Không hết lời. Trong lúc này còn xảy ra một ít nhạc đệm, đó là Vạn Linh đã tiến hành kiện một số tài khoản ẩn danh và một số doanh tiêu hào đã lan truyền tin đồn và phát tán thông tin sai lệch.
Vào đêm trước khi ghi hình chương trình, trailer của của tập sáu không có mặt Vạn Sơ Không cuối cùng cũng được phát sóng trên đài Hương Tiêu.
Hóa ra lý do chậm trễ chưa chiếu cũng là một trong những phân đoạn cần thiết. Dàn khách mời ăn mặc cải trang, cả tập thể kéo nhau ra rạp chiếu phim để ủng hộ phim đang chiếu của Vạn Sơ Không.
Bộ phim được quảng bá là một bộ phim hài nhẹ nhàng, ai xem qua cũng nói là lừa đảo, chẳng qua không ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé và chấm điểm. Nam phụ do Vạn Sơ Không thủ vai là một thần tượng nổi tiếng một thời, sau đó chuyển nghề sang làm diễn viên, kết cục cuối cùng làm người khác phải thổn thức đó là người duy nhất tự sát trong phim.
Kỳ Tích thì vừa khóc vừa ra khỏi rạp chiếu phim, lại còn liên tục nhấn mạnh với mọi người là hốc mắt của mình rất nông, dễ rơi nước mắt.
Nhậm Oánh Nguyệt còn không ngừng trêu chọc: “Vậy em cảm thấy anh của em diễn có hay không?”
Kỳ Tích gật đầu không ngừng, thấy Nhậm Oánh Nguyệt lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn quay phim vội vàng vươn tay chặn lại, hai mắt đẫm lệ nói: “Chị, chị đừng gửi cho anh ấy.”
Nhậm Oánh Nguyệt cười ha ha: “Chị thật sự mong chờ phản ứng của Vạn Sơ Không sau khi tập này được phát sóng.”
Lúc này, bão bình luận đều là: Tôi cũng mong chờ.
Kỳ Tích không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó, dù sao cậu cũng không phải là diễn viên, không có cách nào dùng góc độ chuyên nghiệp để nhận xét. Cậu chỉ là cảm thấy Vạn Sơ Không diễn rất tốt, nhất là ánh mắt phút cuối chợt bình tĩnh lại, lúc nhìn thấy trái tim như treo lên. Biết rõ đây chỉ là trong phim thôi, số mệnh của vai phụ này nhất định phải chết nhưng cậu vẫn bị rung động từ tận đáy lòng, như thể quay trở lại thời điểm rất lâu về trước, lúc bạn thân kéo cậu trốn học đi rạp chiếu phim xem “Kiếp Ve Sầu”. Những cảm xúc vào thời khắc ấy dường như tương thông với hiện tại.
Mặc kệ là Vạn Sơ Không của trước hay sau khi gặp cậu, thì Vạn Sơ Không vẫn là một diễn viên rất xuất sắc, vẫn tràn đầy tình yêu với diễn xuất.
Phòng Đông Húc ở bên cạnh cũng không ngại khen ngợi, đưa ra những đánh giá rất khách quan giống như bộ dáng vui mừng của một người cha già.
Sau khi đoạn trailer được phát sóng, lượt chia sẻ đã ngay lập tức phá vỡ con số hàng nghìn.
Bình luận đứng đầu vẫn là: Tôi không có lý do gì để tin những lời đồn đại. Tôi tin anh ấy.
Sau câu “Mọi người thật ra cũng rất tốt” thì Kỳ Tích lại sinh ra sợ hãi cực lớn với câu nói này.
Mọi người có gì muốn nói thì nói cho rõ ràng, không nên hơi tí là đăng câu nói này, cậu sẽ thật sự muốn chạy trốn!
Mà Vạn Sơ Không giống như vô cùng yêu thích câu nói này, liên tục gửi cho Kỳ Tích các video được chỉnh sửa thành những phiên bản khác nhau.
Sau đó Kỳ Tích thậm chí còn không thèm nhấp vào, thỉnh thoảng còn quên trả lời tin nhắn của Vạn Sơ Không. Những lúc đó Vạn Sơ Không sẽ tự ngẫm lại bản thân: [Lần sau không gửi cho em nữa, anh sẽ lén lút xem một mình.]
Kỳ Tích nhanh chóng trả lời: [Không cho anh xem!!!]
Trong buổi ghi hình chương trình tạp kỹ lần này, bầu không khí hiện trường đặc biệt kỳ lạ.
Bởi vì Thạch Hạ Nhị công khai nói tính cách của Vạn Sơ Không rất kỳ quái, tổ chương trình thế mà còn kì công tổ chức một buổi nói chuyện, chủ đề là phản hồi những bình luận tiêu cực trên mạng về bản thân. Kỳ này còn mời hai vị khách mời, vốn là diễn viên chính của một bộ phim truyền hình ăn khách, một trong hai người còn là nữ diễn viên trước đó bị đồn là gặp Vạn Sơ Không ở khách sạn.
Câu hỏi đầu tiên là dành cho Phòng Đông Húc, bạn nghĩ thế nào về việc nhiều người trên mạng dần dần không biết bạn là ai?
Phòng Đông Húc mỉm cười, dáng vẻ vô cùng rộng lượng: “Một thời đại đã qua, tự nhiên sẽ có một lớp người mới xuất hiện. Đây khong phải là đánh giá tiêu cực, đây là chuyện rất bình thường.”
“Tôi nghĩ những tác phẩm kinh điên sẽ không bị lãng quên, sẽ luôn có người nhớ đến những điều đó.” Nhậm Oánh Nguyệt nói, “Chỉ là những người này không lên mạng nhiều mà thôi.”
“Vậy thì đã già lắm rồi.”
Nhậm Oánh Nguyệt nhún vai. “Mọi người già đều phải đi qua tuổi trẻ mà.”
Hỏi đến Vạn Sơ Không quả nhiên là: Có khán giả nói, có sự tương phản nhất định giữa bạn trên màn ảnh và bạn trong chương trình tạp kỹ. Sự tương phản này có thể được định nghĩa là trong ngoài không giống nhau hay không? Đâu mới là con người thật của bạn?
“Vậy à? Tôi còn tưởng là giống nhau chứ.” Ngay khi mọi người ở đây ai cũng nghĩ Vạn Sơ Không sẽ khéo léo né tránh câu hỏi này thì anh còn nói thêm, “Nhưng quả thật đối với người quen thì những lúc bình thường tôi sẽ cởi mở hơn.”
Vạn Sơ Không nói xong nhìn về phía Kỳ Tích: “Em có cảm thấy anh trong ngoài không đồng nhất không?”
Kỳ Tích chỉ vào mình, xác nhận lại: “Anh hỏi em hả?”
Vạn Sơ Không gật đầu, ánh mắt luôn hướng về phía cậu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Trong ngoài không đồng nhất có phải là nghĩa xấu không?” Kỳ Tích hỏi, “Bởi vì anh ấy quả thật có một ít khác với những gì mọi người nhìn thấy nhưng có thể những điều không đồng nhất đó mới tạo nên sự mới mẻ, cái nào cũng là anh ấy cả mà.”
Kỳ Tích nói xong lại cảm thấy bản thân nói quá mơ hồ, có thể dễ khiến người khác hiểu lần nên nhanh chóng bổ sung: “Trong cuộc sống hằng ngày và trên sân khấu khẳng định sẽ không giống nhau rồi, nhưng mà…”
“Chị hiểu ý của em. Có nghĩa lầ trong ngoài không đồng nhất không có gì không tốt cả. Kỳ thật mỗi người chúng ta đều là như vậy. Mặt tối đương nhiên sẽ muốn cho mọi người thấy, mặt chân thật có thể không được hoàn mỹ nhưng cũng sẽ có chỗ thu hút người khác.” Nhậm Oánh Nguyệt hỏi trở về, “Vậy trong mắt Kỳ Tích, Vạn Sơ Không là người như thế nào?”
Kỳ Tích trầm mặc, tìm kiếm trong đầu một đống lời khen ngợi nhưng cảm thấy không có cái nào chính xác, cuối cùng nói một cách sâu xa: “Là người tốt ạ.”
Mọi người: “…”
Kỳ Tích nhìn vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi hết càng muốn tìm cách bổ sung thì Vạn Sơ Không đột nhiên hỏi: “Vậy có cảm thấy anh kỳ lạ không?”
Kỳ Tích lắc đầu.
Vạn Sơ Không lập tức nhìn về ống kính: “Tiểu Thất nói tôi không kỳ lạ.”
Mọi người lại: “…”
Một mình Kỳ Tích cảm thấy thì có ích gì, mọi người đều cảm thấy thì mới tính chứ!
Nhưng nhìn Vạn Sơ Không căn bản không hề có ý định bào chữa cho bản thân mà tâm trạng dường như còn rất tốt nữa.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có hai người bọn họ hiểu đó là một câu ám hiệu.
Sau đó, tổ chương trình đặt câu hỏi cho Kỳ Tích: Nhiều người cho rằng tính cách của bạn quá mềm yếu, dễ nói chuyện lại còn giả vờ. Điều này có thật không?
Kỳ Tích đương nhiên là phủ nhận.
“Tôi không biết tính cách của mình có mềm yếu hay không nhưng dễ nói chuyện thì tôi thừa nhận. Nhưng tôi cũng có sự cố chấp của riêng mình, cũng sẽ có điểm mấu chốt.” Kỳ Tích nói xong đoạn này, Vạn Sơ Không đột nhiên nghiêng người hỏi cậu, “Đây là thật à?”
Kỳ Tích chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy tại sao em vẫn bị bắt nạt?” Vạn Sơ Không hỏi.
Kỳ Tích cũng nhìn lại Vạn Sơ Không, ánh mắt như muốn tố cáo, chẳng phải người hay bắt nạt cậu đang ngồi ở đây sao!
“Một số người không hiểu được lòng tốt của người khác. Bọn họ dùng sự ác ý để suy đoán về người khác, bản thân mình thì không có ý tốt.” Nhậm Oánh Nguyệt đúng lúc cắt ngang ánh mắt giữa hai người, quay sang hỏi Vạn Sơ Không, “Cậu nghĩ thế nào?”
Lúc này Vạn Sơ Không mới thu tầm mắt lại, rũ mắt suy nghĩ một chút, “Em có chút tò mò không biết ‘rất nhiều người’ là những người nào? Dù sao cũng không phải người tốt lành gì.”
Bên ngoài máy quay, người đại diện sợ Vạn Sơ Không nói gì kinh ngạc không ngừng vỗ ngực, tầm này vẫn còn chịu được.
Nhậm Oánh cười tủm tỉm: “Vậy cậu nghĩ thế nào mới là người tốt?”
Vạn Sơ Không lập tức trả lời: “Tiểu Thất vừa mới nói em là người tốt.” Nói xong còn quay đầu nhìn Kỳ Tích, chỉ thiếu điều hỏi “anh nói có đúng không?” thôi.
Nhậm Oánh Nguyệt đầu tiên là bình tĩnh gật đầu, sau đó thì quay mặt đi chỗ khác để lén cười trộm, cười đủ rồi mới quay đầu lại nói với Phòng Đông Húc, “Hai cái đứa này vẫn trẻ con lắm.”
Bởi vì có hai vị khách mời khác ở đây, Thạch Hạ Nhị còn chưa có xấu hổ như vậy. Buổi nói chuyện này thật ra được chuẩn bị để bọn họ làm sáng tỏ các loại lời đồn. Khi được hỏi về sự cố khách sạn vào đếm hôm đó, nữ diễn viên tỏ ra đau khổ nói: “Em với anh Vạn căn bản không ở cùng tầng. Em có hỏi qua thì anh ấy với Kỳ Tích mới ở cùng một tâng.”
“Thật ra cũng là đi tìm em ấy.”
Vạn Sơ Không thình lình mở miệng, người đại điện chỉ biết ôm đầu ngồi ở nơi máy quay không quay đến được.
Sau đó Vạn Sơ Không nói tiếp: “Tôi có việc mới đi tim Kỳ Tích mà.”
Cả đám người tò mò hỏi: “Việc gì?”
Vạn Sơ Không: “Tìm em ấy nhờ dạy tôi hát.”
Nhậm Oánh Nguyệt: “Anh Vạn, anh có biết đôi khi những câu nói đùa của anh làm người khác không cười nổi không?’
Vạn Sơ Không hơi nghiêng đầu, cố ý hỏi: “Thật à chị?”
Buổi tối khách mời rời đi hết, trong nhà chỉ còn lại năm người. Thạch Hạ nhị vẫn đang chuẩn bị tinh thần nhưng ai biết Vạn Sơ Không hoàn toàn không để ý đến cô. Ngay lúc Thạch Hạ Nhị nhắm mắt hít sâu một hơi định mở miệng thì Vạn Sơ Không nói:
“Xin lỗi, nhường đường chút.”
Thạch Hạ Nhị xấu hổ tránh đường.
Vạn Sơ Không bước ra phòng khách. Thật ra anh cũng không có thù oán gì, cùng lắm với những người mà anh không thèm để ý thì căn bản sẽ không quan tâm đối phương muốn làm gì.
Tập sáu của chương trình chính thức lên sóng vào tối hôm đó. Nhậm Oánh Nguyệt còn đặc biệt bật tivi cho Vạn Sơ Không xem. Kỳ Tích co ro trong góc không muốn đối mặt. Mãi đến khi người đàn ông đưa tay chọc nhẹ xoáy tóc của cậu một cái, cậu mới thấy chết không sờn ngẩng đầu lên nhưng lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Vạn Sơ Không.
“Anh còn chưa nói lời cảm ơn với em. Thời gian này em vất vả rồi.” Anh sờ lên đầu Kỳ Tích.
–
Chủ đề bài đăng: [“Tôi không có lý do gì để tin những lời đồn đại. Tôi tin tưởng anh ấy.”]
Sơ Kỳ Bất Ý!!!! Đừng ép tôi phải khóc thành tiếng như thế!!! Tại sao bọn họ lại tốt như vậy chứ hu hu hu hu hu hu hu hu
Tôi khóc như một đoàn tàu hòa đang chạy luôn, mấy người trong phòng ngủ của tôi còn tưởng tôi sắp chạy luôn rồi.
Ban đầu lúc 7 bênh vực One tôi còn cảm thấy cậu ấy có hơi bốc đồng. Rồi sau đó xảy ra một đống chuyện tôi còn cảm thấy như một giấc mơ vậy, nhất là sau khi oan ức của One được rửa sạch. Lúc xem tập sáu của “Ngày Xuân”, xém chút nữa là tôi khóc theo Kỳ Tích luôn. Hôm nay xem tập bảy tôi với mọi người ai nấy đều choáng váng.
2L: Bộ não cằn cỗi của tôi bây giờ chỉ còn lại bốn chữ – ẻm thương ổng thật.
3L: Bây giờ chỉ muốn những người ban đầu đã mắng 7 bảo và Không quỳ xuống xin lỗi thôi. Thật sự, nếu không quỳ thì khó mà hóa giận nỗi hận trong lòng tôi.
4L: Lúc xem tập sáu tôi chỉ có một suy nghĩ: ẻm khóc rồi, khóc rồi, chỉ xem một bộ phim thôi mà khóc quá trời quá đất. Ông xã phải chịu nổi tủi thân lớn như vậy, 7 bảo khóc muốn chết luôn /nước mắt/ /nước mắt/
8L: Tung tin đồn nhảm chết không yên thân!!!
12L: Nhưng tôi vẫn muốn nói những câu đùa của Vạn Sơ Không đúng là thật cho nên mọi người không nghe ra đó là trò đùa. Nói chung bốn bỏ lên năm, hôm đó hai bọn họ đang ngủ chung giường chung gối trong khách sạn.
13L: Ủa cũng có thể là thật sự đi tìm Kỳ Tích để học hát mà.
14L: Im đi!!!
16L: “Là người tốt.”
17L: Lão Không, vì sao bị phát thẻ người tốt mà ông lại cười toe toét thế kia tôi không hiểu lắm?
18L: Lúc ổng nói “Tiểu Thất nói em không kỳ lạ, trong đầu tôi tự động phiên dịch “Tiểu Thất” thành “Vợ”. Có ai như tôi không?
19: Có tôi.
20L: Có ai đếm thử ổng gọi “Tiếu Thất” bao nhiêu lần trong kỳ này chưa?
24L: Có phải sợ người khác nghe không rõ rồi phụ đề sai hay không mà cứ treo Tiểu Thất Tiểu Thất bên miệng thế không biết.
25L: Đúng là cặp tình nhân thúi 555
26L: Không biết có phải ảo giác của tôi không, anh One trắng trợn đeo bám 77 hơn trước nữa, có chuyện gì cũng phải hỏi vợ.
27L: Lúc hỏi đáp ấy, đặc biệt ngoan ngoãn y như mặt chó chờ vợ khen vậy.
28L: Mặt chó có tâm cơ như vậy à? Rò ràng là ném hết câu hỏi cho 7 để nghe 7 khen ngợi.
30L: Vạn Sơ Không còn nói Kỳ Tích rất dễ bị bắt nạt. Cụ thể bắt nạt thế nào, có thể tâm sự cụ thể với tui tí không?
31: He he bắt nạt he he
32L: Trước giờ tôi luôn nghĩ One cưng chiều 77 hơn một chút, bất kể là giúp cậu ấy mắng fan tư sinh hay là trước máy quay cố ý nghe điện thoại của fan tư sinh, thậm chí có rất nhiều lần chủ động nhắc 77, rồi lúc 77 té xỉu đi bệnh viện, cũng là anh ấy không nói hai lời bay cả đêm chỉ để gặp 77.
Nhưng mà hình như tôi quên mất, cái ôm bên ngoài bệnh viên là do 77 chủ động, lúc ghi hình tập sáu là khi One còn chưa xảy ra chuyện. Phim tôi cũng xem rồi, không thể không nói kết cục quả thật khiến người khác lo lắng, bản thân cậu ấy nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa khóc vừa nói anh của cậu ấy diễn rất tốt, trông vừa buồn cười vừa chua xót trong lòng.
Nhất là sau này xảy ra chuyện như vậy, phải chịu đủ áp lực nhưng vẫn ra mặt tỏ thái độ còn trước khi sự việc được giải quyết.
Trước giờ tôi đã nghĩ sai rồi.
Cậu ấy thật ra luôn luôn vô cùng dũng cảm.
33L: Cái này là cưng chiều lẫn nhau!! Là người một nhà!! Là cưng chiều lẫn nhau!!
36L: Mẹ nó lầu 32 nói hay quá, hốc mắt của tôi nóng luôn rồi. Bọn họ đều đối xử với nhau rất tốt.
39L: Cho dù là bạn bè, cho dù chỉ là bạn bè, thì có một người như vậy bên cạnh cũng đủ rồi.
40L: Lúc Nhậm Oánh Nguyệt kéo bọn học đi xem tập sáu, tôi cứ nghĩ Vạn Sơ Không sẽ như trước đây lại trêu chọc Kỳ Tích một chút, tôi còn tràn đầy phấn khởi chờ được cười nhưng sự thật chứng minh bản thân thô thiển nông cạn như thế nào.
Vạn Sơ Không hoàn toàn không làm vậy, anh ấy nói với Kỳ Tích, “Cảm ơn, em vất vả rồi” nước mắt tôi cũng lập tức tuôn rơi.
41L: Một cái sờ đầu như vậy đã hại chết bao nhiêu người rồi.
42L: Nếu bạn không tin đây là tình yêu xin mời cút ra ngoài!! Sơ Kỳ Bất Ý của chúng tôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt!! Bọn họ yêu nhau, chúng tôi yêu bọn họ. /khóc lớn/