Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 70




Vạn Sơ Không đến quá đột ngột, căn bản không cho Kỳ Tích thời gian phản ứng. Bộ dáng phong trần mệt mỏi bị Kỳ Tích đẩy vào phòng tắm còn chưa chịu buông tay, nói: “Tắm với anh.”

Kỳ Tích nói: “Em tắm rồi.”

Vạn Sơ Không vẫn lôi kéo cậu, “Tắm lại cũng được mà…”

Kỳ Tích nhắc nhở: “Ngày mai còn làm việc nữa…”

Vạn Sơ Không nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, “Vậy em nói gì dễ nghe đi.”

Kỳ Tích cảm thấy Vạn Sơ Không nói chuyện yêu đương giống y như trẻ con. Lúc trên màn ảnh thì vô cùng trưởng thành chững chạc nhưng sau lưng thì ngây thơ không chịu được. Nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của anh, Kỳ Tích đành phải ghé tai đối phương gọi một tiếng vô cùng mập mờ.

Vạn Sơ Không lúc này mới thỏa mãn buông tay Kỳ Tích. Trước khi vào phòng tắm anh còn ngoành cổ hỏi một câu: “Sau khi anh ra ngoài em vẫn còn ở đây chứ?”

“Em có thể đi đâu nữa? Đây là phòng em mà.”

Vạn Sơ Không tiến thêm một bước, chống tay lên khung cửa cúi đầu: “Hôn anh một cái nữa đi.”

Kỳ Tích vội vàng che miệng: “Chờ anh tắm xong rồi hôn.”

Lông mi Vạn Sơ Không rũ xuống tạo thành một bóng đen dày đặc dưới mí mắt làm cho nốt ruồi trên sống mũi càng thêm động lòng người, “Bé cưng chê anh bẩn.”

Kỳ Tích không biết trong này có mấy phần diễn xuất, hoặc là trăm phần trăm Vạn Sơ Không đang diễn trò, “Em không có mà… Hôn một cái thôi đấy, anh hứa đi.”

“Không hứa được.” Vạn Sơ Không đưa tay cọ cọ đôi môi Kỳ Tích, “Vậy thì cho em nợ.”

Kỳ Tích do dự níu lấy ngón tay của Vạn Sơ Không rồi siết chặt trong lòng bàn tay, “Vậy thì hôn một chút. Anh không được chơi xấu.”

Vạn Sơ Không nhẹ giọng hỏi: “Nếu anh chơi xấu thì sao?”

Kỳ Tích mím môi. Không phải là cậu không hiểu chuyện này. Lúc trên sân khấu muốn thu hút ánh nhìn của mọi người, bất cứ biểu cảm nhỏ bé nào cũng phải luyện tập hàng nghìn lần. Đóng vai đáng thương cậu cũng biết, chỉ là đa số trường hợp cậu đúng là thật sự đáng thương: “Không thể không chơi xấu sao?”

Vạn Sơ Không bóp cằm ép Kỳ Tích ngẩng đầu lên, nhàn nhạt ngậm lấy đôi môi cậu, “Em còn như vậy anh không nhịn được đâu.”

Kỳ Tích giả vờ “chẳng hiểu anh đang nói gì” hỏi: “Nhịn cái gì cơ…”

“Em còn hỏi à?” Vạn Sơ Không cong cong khóe môi. Rõ ràng là bộ dáng rất bình thản nhưng Kỳ Tích lại lập tức sợ hãi, vội vàng lắc đầu đẩy người đàn ông vào phòng tắm, “Anh mau tắm đi. Em sẽ không đi, vẫn còn chuyện muốn hỏi anh đây này.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Kỳ Tích ngồi trở lại bên giường, chiếc chăn bông mỏng mềm áp vào da thịt làm cậu dù ngồi thế nào cũng cảm thấy không được thoải mái.

Vốn dĩ muốn tức giận với Vạn Sơ Không nhưng mà khi nhìn thấy người rồi thì không thể giận nổi. Vạn Sơ Không làm việc giống như chưa bao giờ để ý đến hậu quả. Kỳ Tích thì phải kiểm tra lo lắng liên tục mới có thể quyết định còn Vạn Sơ Không giống như chỉ cần nghĩ ra là sẽ lập tức làm ngay. Những bình luận tiêu cực trên mạng kia Kỳ Tích tin là Vạn Sơ Không cũng không quan tâm lắm, nhưng cậu vẫn muốn một lời giải thích.

Kỳ Tích nằm ngửa trên giường, điện thoại đột nhiên rung lên không ngừng. Mãi đến khi nó không rung nữa, Kỳ Tích mới chậm rãi cầm điện thoại lên.

Tô Miễn Siêu: [Có phải Vạn Sơ Không đi tìm mày không?]

[Anh ta đến khách sạn Hồng Sênh bị chụp lại. Đó là chỗ mày ở hôm nay đúng không?]

[Hôm nay có ai quay ở đó?]

Kỳ Tích nhìn thấy tin thứ hai đã nhanh chóng trả lời: [Chỉ mình tao thôi à.]

Tô Miễn Siêu: [Trùng hợp vậy, Tô Xảo Xảo nói với tao nữ chính trong bộ phim của cô ấy cũng đang ở Hồng Sênh.]

Kỳ Tích: [Cho nên?]

Tô Miễn Siêu: [Cho người người đàn ông của mày bây giờ đang bị nghi ngờ đi gặp riêng vị minh tinh nữ đó.]

Kỳ Tích: [……]

Tô Miễn Siêu cũng rất bất đắc dĩ: [Bây giờ anh ta đang ở với mày à?]

Cùng lúc đó cửa phòng tắm mở ra, Vạn Sơ Không mặc áo tắm đứng ngoài cửa.

Kỳ Tích chưa kịp trả lời, Vạn Sơ Không hỏi: “Em đang nói chuyện với ai vậy?’’

Kỳ Tích cảm thấy hai người phải nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, dứt khoát úp điện thoại xuống, mạnh dạn nói: “Em không nói.”

Vạn Sơ Không đi về phía cậu. Dây thắt lưng không được thắt chặt, một mảng da thịt thoáng hiện giữa những bước chân, ngay lúc áo tắm muốn rơi ra thì Vạn Sơ Không đã đứng ở trước mặt Kỳ Tích, những giọt nước rơi xuống bắn lên đùi cậu.

Kỳ Tích có chút sợ hãi nhưng vẫn thu hết can đảm: “Trừ khi anh nói cho em biết gần đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có nhiều tin tức liên quan đến anh như vậy? Anh đã làm ra cái gì à?” Cậu hỏi vô cùng nghiêm túc nhưng từng câu hỏi hỏi ra lại có chút buồn cười.

Vạn Sơ Không tùy tiện lau tóc bằng chiếc khăn đang vắt trên vai. Bộ áo tắm cuối cùng cũng được mở ra để lộ một thân hình cường tráng. Mặc dù cả hai đã thẳng thắn thành khẩn nhìn qua rất nhiều lần nhưng Kỳ Tích vẫn không có cách nào đối mặt. Cậu dời tắm mắt, không còn dáng vẻ hùng hổ như vừa nãy, Vạn Sơ Không ngược lại vô cùng bình tình.

“Thật sự không có chuyện gì mà. Những chuyện trên mạng kia anh sẽ giải quyết. Cho nên em đang nói chuyện với ai?”

Kỳ Tích cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vạn Sơ Không, muốn nhìn ra chút manh mối. Nhưng câu hỏi của Tô Xảo Xảo quả thật linh nghiệm, đám diễn viên này đều vô cùng biết diễn kịch, nhất là những người như Vạn Sơ Không, cậu căn bản đọc không được suy nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng của đối phương.

Cuối cùng Kỳ Tích cũng chịu thua, mở miệng nói: “Anh đến đây bị paparazzi chụp được, nói anh đi gặp riêng minh tinh nữ.”

Vạn Sơ Không dường như không thèm quan tâm, thậm chí còn hỏi: “Em là minh tinh nữ à?”

“Dĩ nhiên không phải!” Kỳ Tích lập tức phủ nhận. Trên mạng bị gọi là đồ ngốc đã xấu hổ lắm rồi, cậu không muốn lại phải nhớ lại.

“Nhưng anh chỉ gặp riêng em thôi.” Vạn Sơ Không nói.

Kỳ Tích còn muốn giải thích Vạn Sơ Không lại nói: “Không sao, em đừng quan tâm. Chuyện này anh sẽ xử lí. Cho nên em đang nói chuyện với ai?”

“Chuyện này không quan trọng!”

“Nhưng với anh chuyện này rất quan trọng.”

Kỳ Tích hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì anh để ý, anh sẽ ghen, sẽ luôn luôn nghĩ em đang nói chuyện với ai.” Vạn Sơ Không bước đến, nước lạnh từ trên tóc không ngừng nhỏ xuống.

Kỳ Tích muốn né tránh đánh phải thẳng thắn: “Là bạn thân của em.”

“Tên.”

Kỳ Tích: “….Em nói với anh anh phải nhớ kỹ, là Tô Miễn Siêu.”

“Anh biết cậu ta, chỉ là muốn chính miệng em nói.” Vạn Sơ Không siết chặt cổ tay Kỳ Tích, làm bộ muốn hôn một cái.

Kỳ Tích nghiêng đầu né tránh đồng thời đưa tay đẩy Vạn Sơ Không ra. Lòng bàn tay tiếp xúc đến da thịt ấm áp có chút run rẩy, “Anh sấy tóc đi.”

Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm Kỳ Tích: “Không muốn.”

Kỳ Tích ngẩn người: “Chẳng lẽ anh muốn cứ thể mà nằm ngủ à?”

“Em đang mời anh ngủ chung à?” Vạn Sơ Không cong cong khóe miệng nhưng ý cười trong mắt lại rất mỏng, luôn chú ý đến động tác của Kỳ Tích.

Mãi đến khi Kỳ Tích nhìn qua, Vạn Sơ Không mới nói: “Anh đặt phòng riêng rồi.”

Kỳ Tích nhận ra mình không có cách nào tức giận với đối phương cho nên cả giận nói: “Vậy anh về ngủ đi.”

“Không muốn”

“Sao anh cái gì cũng không muốn?”

“Muốn em.” Vạn Sơ Không thừa dịp kéo Kỳ Tích vào trong ngực, thổi vào lỗ tai cậu, nói: “Muốn em sấy tóc cho anh.”

Kỳ Tích nghĩ một chút cũng không phải không được. Dù sao trước kia Vạn Sơ Không cũng giúp cậu sấy tóc coi như có qua có lại.

Sấy tóc xong thì lại tức giận.

Trong phòng tắm, người đàn ông cúi đầu xuống mặc cho Kỳ Tích loay hoay trên đầu mình.

Sau khi sấy một hồi, Kỳ Tích dừng lại nói: “Em không có kỹ năng diễn xuất tốt như anh. Nếu anh không muốn nói, em thật sự không biết làm thế nào để anh mở miệng.”

Vạn Sơ Không trầm mặc ôm lấy eo cậu.

Khi mái tóc đã khô hoàn toàn, Kỳ Tích đột nhiên nói: “Quên đi vậy.”

Vạn Sơ Không đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thoáng thoáng biến sắc, trong phút chốc có thể nhìn ra cảm xúc chân thực.

Đáng tiếc là Kỳ Tích không nhìn thấy, dứt khoát buông máy sấy, xoa xoa mái tóc của người đàn ông, “Khô rồi. Anh về ngủ đi.”

“Đừng mà.” Vạn Sơ Không nửa ôm lấy cậu, kéo người vào trong ngực mình.

Kỳ Tích: “Lần này lại đừng gì nữa?”

“Đừng buông anh ra.” Vạn Sơ Không nhẹ nhàng hôn lên một bên cổ Kỳ Tích, dùng môi vuốt ve từng chút từng chút một.

“Anh không thể cứ ôm em thế này mãi được.” Kỳ Tích thở dài, “Em nói thật. Anh không muốn nói vậy cũng không cần nói.”

“Anh có thể gọi em bằng tên khác được không?”

“Gọi cái gì?” Kỳ Tích thật sự quên mất.

Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu.

“Anh đang nói nhũ danh của em à?” Kỳ Tích nhớ lại, “Tùy anh vậy.”

Cậu thật sự không nổi giận, chỉ là có chút bất lực. Ngay cả khi hai người ở bên nhau nhưng không phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ được. Trước đây cậu có thói quen nói dối rất nhiều, có mấy lời thật sự không thể nói ra được. Có lẽ qua một đoạn thời gian thì sẽ tốt hơn, bọn họ dù sao cũng có giai đoạn khó khăn.

“À đúng rồi, thật ra em không thích ăn khoai tây chiên vị mù tạt.” Kỳ Tích đột nhiên nhớ ra, “Muốn nói rõ chuyện này với anh.”

Cậu chỉ là thuận miệng nói ra lại không biết từ ngữ nào chạm đến dây thần kinh của Vạn Sơ Không.

Cửa phòng tắm không có ai đi ra. Có người đang đứng trước gương khóc một hồi, khóc đến thân thể của cậu phiếm một màu hồng nhạt, hai tay nắm thành quyền hung hắng đấm vào vai người đàn ông, trong miệng tràn ra lời nói không có chút uy hiếp nào.

“Đồ xấu xa…”

“Bé cưng đừng giận anh.” Vạn Sơ Không lấp đầy Kỳ Tích bằng những nụ hôn vụn vặn nhưng vẫn không ngừng cố gắng.

“Anh còn như vậy… Hức… Em thật sự sẽ tức giận…”

“Đừng tức giận. Cho vợ sờ sờ bụng của anh.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa cầm tay Kỳ Tích đặt trên người mình. Kỳ Tích cảm nhận được cơ bắp săn chắc phần bụng của người đàn ông, nức nở rụt tay lại.

Cách một lớp quần áo, Vạn Sơ Không vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của Kỳ Tích. Chiếc bụng vốn dĩ bằng phẳng của Kỳ Tích bị xoa nắn không ngừng. Cậu nhịn không được đá vào cẳng chân Vạn Sơ Không. “Đủ rồi… Hức… Đầy quá…”

“Đầy ở đâu? Bé cưng ăn quá no sao?”

Kỳ Tích gật đầu lung tung.

“Xin lỗi bé cưng.” Vạn Sơ Không nói nhưng không có ý dừng lại.

Kỳ Tích nửa ngồi trên bồn rửa tay, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vừa nhanh vừa mạnh.

Cuối cùng, Kỳ Tích mệt mỏi được Vạn Sơ Không ôm ra phòng tắm. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu cảm giác có người nhẹ nhàng hôn lên trán mình.

Kỳ Tích ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh lại. Cậu vươn tay đụng phải một cái điện thoại trên ngăn tủ, cầm lên xem trông rất lạ mắt.

Vạn Sơ Không luôn ở bên cạnh cậu không rời, thấy vậy bèn hỏi “Sao vậy em?”

“Anh đổi điện thoại à?” Kỳ Tích hỏi.

Vạn Sơ Không trầm mặt một chút, “Ừm, cái trước hư rồi.”

Kỳ Tích không có tiếp tục hỏi, bò dậy toàn thân đau nhức: “Điện thoại của em đâu?”

“Anh đang cầm.”

“Anh nhìn trộm à?” Kỳ Tích dùng mắt lên án.

“Ừm, nhìn tin nhắn của em với Tô Miễn Siêu.” Vạn Sơ Không thản nhiên thừa nhận, đưa điện thoại cho cậu.

Kỳ Tích buồn bực thu mình vào trong chăn.

“Bé cưng tức giận à.”

“Ừ.” Kỳ Tích có chút mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tâm lý.

Lần này Vạn Sơ Không không nói đừng tức giận nữa, ngược lại xoa xoa mái tóc Kỳ Tích qua lớp chăn bông, “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh trở về phòng.”

“…Ừm.”

“Em ngủ ngon nhé.”

Vạn Sơ Không nói xong cũng chưa rời đi, Kỳ Tích đợi một lúc thấy người vẫn chưa đi đành phải lộ ra nửa gương mặt, “Còn chuyện gì nữa?” Cậu bây giờ thật sự rất tức giận!

Vạn Sơ Không nói: “Bởi vì anh làm sai cho nên lời chúc ngủ ngon cũng không có à?”

Một câu này của Vạn Sơ Không dập tắt một nửa cơn giận của Kỳ Tích, chủ yế là vì vẻ mặt của người đàn ông trông quá ảm đảm, Kỳ Tích lại mềm lòng, “….Anh ngủ ngon.”

Vạn Sơ Không tựa như thỏa mãn, mỉm cười với Kỳ Tích.

Chờ Vạn Sơ Không đi rồi, Kỳ Tích mở điện thoại thấy sau đó Tô Miễn Siêu gửi cho mình thêm mấy tin nhắn.

Tô Miễn Siêu: [Mày đâu rồi? Sao không trả lời?]

[Anh ta sẽ không phải ở cùng mày đấy chứ?]

[Mày mở to mắt ra mà nhìn người đi có được không? Đừng có bị lừa còn giúp người ta đếm tiền!!]

Sáng hôm sau Kỳ Tích thức dậy, phong ba bão táp trên mạng đã lắng xuống. Nguyên nhân là studio của Vạn Sơ Không dã đưa ra một lịch trình, giải thích sự xuất hiện của Vạn Sơ Không ở khách sạn Hồng Sênh là do sắp xếp công việc.

Đáng tiếc là cư dân mạng không tin, nhao nhao bình luận.

[Ba cái lí do này ai mà tin được chứ. Không tẩy trắng được thì bắt đầu vò mẻ không sợ rơi à?]

[Fan cp của anh ta ngược lại đang rất nỗ lực, nói là đi tìm Thụy 6. Kính nhờ đấy, nếu Thụy 6 biết đột nhiên cái nồi này vứt cho cậu ta cõng có khi chạy trốn trong đêm luôn ấy chứ.]

[Thật sự coi cp là kim bài miễn tử đấy à? Ở đâu cần là chuyển chỗ đó. Cười chết tôi.]