Không biết người trước mặt đang nghĩ cái gì, Vạn Sơ Không nhướng mày: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Đứa nhỏ lúc này mới gọi: “Anh ơi.”
Kỳ Tích: “…”
Alo, các hãng hàng không phải không? Tôi muốn mua một vé đến sao Hỏa, có thể đăng kí ngay lập tức không? Việc rất gấp!
Cậu không thể ở lại Trái Đất được nữa.
May mắn là Vạn Sơ Không cũng không hỏi tiếp bởi vì có một người phụ nữ đang chạy lên từ hàng kệ phía sau: “Nhuệ Nhuệ, đừng chạy lung tung. Đợi dì với.” Vừa ngẩng đầu thấy Vạn Sơ Không lập tức mỉm cười: “Hóa ra là đi tìm anh trai.”
Đứa bé chủ động buông Vạn Sơ Không ra, dùng cặp mắt giống Vạn Sơ Không như đúc nhìn về phía Kỳ Tích: “Anh ơi, bạn của anh hả?”
“Ừ.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa đẩy xe sang cho em trai, “Tự đẩy đi. Đừng chạy lung tung.”
Cậu nhóc nhìn Kỳ Tích thêm hai lần nữa rồi mới ngoan ngoãn đẩy xe đi.
Anh trai của nhóc không có nhiều bạn bè lắm, đây là một gương mặt mới toanh. Nhuệ Nhuệ thậm chí còn không nhìn thấy rõ bộ dáng của anh trai đội mũ.
Khi người giúp việc kéo đứa nhóc đi, Kỳ Tích nhìn lên kệ hàng, tập trung nhìn vào bức tường khoai tây chiên trước mặt, cố gắng để sự cố vừa rồi theo gió bay đi.
Nghĩ gì thì được đó, Vạn Sơ Không lại hỏi: “Vừa rồi cậu nghĩ gì thế? Sẽ không nói ra là sao?”
Động tác giơ tay lên lấy bịch khoai tây chiên của Kỳ Tích trở nên cứng ngắc, Vạn Sơ Không không biết từ khi nào đã đi tới phía sau cậu, đưa tay ra giúp Kỳ Tích lấy bì khoai tây chiên ra.
Vị mù tạt.
Kỳ Tích mím miệng, nhận lấy và nói: “Cảm ơn.”
Vạn Sơ Không nói: “Không có gì, vậy vừa rồi cậu mới…”
“Là hiểu lầm thôi.” Kỳ Tích phát hiện nếu mình không trả lời thì Vạn Sơ Không nhất định sẽ tiếp tục truy hỏi, cho nên nhanh chóng trả lời: “Tôi hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“…”
Kỳ Tích run rẩy: “Anh nhất định phải hỏi sao?”
Lúc này Vạn Sơ Không mới buông tha cho cậu: “Xin lỗi. Tôi chỉ tò mò thôi.”
Giống như khi tò mò lí do vì sao những cư dân mạng đó lại gán ghép mình và Kỳ Tích với nhau. Anh đã đọc từ đầu đến cuối những bài đăng trong siêu thoại và gần như nhớ hết những thông tin về Kỳ Tích. Mấy tuổi tập nhảy, mấy tuổi trở thành thực tập sinh, đã tham gia những chương trình giải trí nào,…
Nhưng Kỳ Tích hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng ban đầu.
Thậm chí cậu ta còn không biết rõ về bản thân mình.
Ánh mắt Kỳ Tích có hơi mơ hồ: “Tôi còn tưởng là cháu trai của anh.”
Vạn Sơ Không nói: “Tôi chỉ có một cô cháu gái, năm nay mười bảy tuổi.”
Kỳ Tích gật đầu. Bọn họ đang ở quá gần, nhất là khi nãy Vạn Sơ Không quay sang bên cạnh cậu sau khi lấy bịch khoai tây chiên, cho nên không gian càng chật hẹp hơn.
“Đó là em trai tôi. Hai tháng nữa sẽ tròn bảy tuổi, cũng đến lúc học lớp 1.” Vạn Sơ Không tiếp tục nói.
Bây giờ Kỳ Tích mới cảm thấy có gì đó sai sai.
“Những thứ này có thể tìm thấy trên mạng.” Vạn Sơ Không cúi đầu, lấy một bịch khoai tây chiên trên kệ, là một túi màu xanh đậm, có vị mù tạt. “Cậu không biết đúng không?”
Kỳ Tích: “…”
Cậu đúng là không biết thật.
Vạn Sơ Không không muốn làm cậu xấu hổ, nhanh chóng lùi lại, lắc lắc bịch khoai tay chiên trong tay, âm thanh lạo xạo trong bì rất giống với tiếng lòng nhỏ bé yếu ớt của Kỳ Tích lúc này.
“Cậu thích món này à? Ăn ngon không?”
Nếu nói “tôi không thích” thì Kỳ Tích phải giải thích lí do tại sao vừa rồi mình cứ đứng ở đây mãi không đi. Kỳ Tích kiên quyết chọn cách trợn mắt nói dối: “Thích… Hương vị lạ lạ ăn cũng được.”
Vạn Sơ Không gật đầu, cầm bịch khoai tây chiên đi phía sau Kỳ Tích.
Cả người Kỳ Tích chết lặng.
Đi được nửa đường lại gặp người giúp việc và em trai, em trai vẫy vẫy tay chào Vạn Sơ Không rồi đi theo dì theo hướng ngược lại.
Kỳ Tích: “…”
Tình anh em nhà này cậu không thể hiểu được.
“Anh không đi theo em trai sao?” Kỳ Tích ngẩng đầu hỏi Vạn Sơ Không. Thật ra điều cậu muốn hỏi đó lại tại sao anh cứ đi theo tôi?
“Không cần, có dì giúp việc rồi. Tôi không biết cách chăm sóc trẻ em.” Vạn Sơ Không cụp mắt xuống, tay vân vê cằm giống như đang suy nghĩ: “Tôi không biết tại sao nó lại dính tôi như vậy.”
Kỳ Tích cho rằng lí do mèo thích dính người chắc cũng như người dính người nên không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Bởi vì thằng bé rất thích anh trai của mình.”
Vạn Sơ Không ngước lên nhìn Kỳ Tích, bỗng nhiên cười rộ lên. Lời nói và cách làm việc của Vạn Sơ Không đều rất thành thục, nụ cười tựa như gió xuân khiến người ta động lòng: “Cậu nói đúng. Tôi cũng không ghét nó lắm.”
Câu trả lời hơi là lạ.
Kỳ Tích là con một. Cậu từng sống trong thị trấn với hai đứa con của một người bác. Chúng đều lớn hơn cậu, đều rất thích bắt nạt Kỳ Tích.
Khi còn là một đứa trẻ, Kỳ Tích đã luôn hi vọng rằng mình có thể có một người anh trai hoặc là chị gái.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp tiểu học thì Kỳ Tích mới thôi không ước ao nữa.
Vạn Sơ Không nhìn cậu như thể anh ta đang nhìn một sinh vật lạ. Anh nhớ đến bài đăng trên diễn đàn, xem ra đúng là không cao đến 182m thật. Thể trạng cũng rất đơn bạc, nhìn sao cũng thấy tinh tế chứ không nữ tính. Thân thể vừa lúc là xu hướng hiện giờ của thiếu niên, trắng trẻo khỏe mạnh.
Kỳ Tích không cảm thấy khó chịu chút nào trước tầm mắt của Vạn Sơ Không. Để trở thành một thần tượng, cậu phải có khả năng chịu đựng ánh đèn của máy ảnh. Cho dù nhắm mắt Kỳ Tích cũng có thể điều chỉnh nụ cười và góc nghiêng của mình sao cho đẹp nhất. Vạn Sơ Không chỉ nhìn cậu thôi cho nên Kỳ Tích vẫn có thể chịu được.
Chưa kể vô tình chiếc xe đẩy của cậu lại rơi vào tay Vạn Sơ Không.
Kỳ Tích muốn lấy lại, Vạn Sơ Không nói: “Không phải cậu muốn chọn đồ sao. Quay đầu qua lại phiền lắm, tay tôi trống có thể đẩy giúp cậu.”
Kỳ Tích: “… Cảm ơn.”
Cảm giác xa cách của Vạn Sơ Không với mọi người rất tinh tế, nó dường như đi kèm với tâm trạng của anh ta.
Nếu anh ta thích, thậm chí có thể đẩy xe hàng cho người chỉ mới gặp mặt hai lần.
Trong lúc thanh toán, cả hai đã đợi em trai Nhuệ Nhuệ một lúc. Cậu bé trông rất giống Vạn Sơ Không, Kỳ Tích không khỏi nhìn thêm vài lần.
Vạn Sơ Không lập tức chú ý tới: “Cậu muốn nói là hai người bọn tôi giống nhau lắm đúng không?”
Kỳ Tích gật đầu.
“Nhưng nó mang họ Kiều.” Vạn Sơ Không nói, “Chúng tôi là anh em cùng mẹ khác cha.”
Kỳ Tích sững sờ.
Chuyện này không được viết trên diễn đàn.
Vạn Sơ Không mỉm cười: “Cậu có vẻ ngạc nhiên.”
Kỳ Tích lại gật đầu, lần này có chút trì độn.
“Trên Baidu[1] có viết rất rõ ràng.” Vạn Sơ Không tiếc nuối nói, chống tay lên tay cầm xe đẩy, xoay người ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tích: “Chúng ta không phải là cp sao?”
Kỳ Tích: “…”
Kỳ Tích: “Tất cả đều do cư dân mạng bịa ra thôi.”
Vạn Sơ Không gật đầu, không có ý định trêu chọc cậu nữa. Bịch khoai tay chiên trong tay anh đột nhiên bị Kỳ Tích cầm đi.
“Của tôi mà.” Vạn Sơ Không nhìn cậu đặt bịch khoai tây chiên lên quầy tính tiền.
Kỳ Tích mờ mịt quay đầu lại: “Ừm, tôi biết. Chúng ta tính chung đi.”
Vạn Sơ Không nhìn cậu vài giây: “Bao nhiêu tiền tôi chuyển cho cậu.”
“Không cần đâu. Chỉ một gói khoai tây chiên thôi mà.” Kỳ Tích thấy Vạn Sơ Không còn nghiêm túc mở phần mềm chuyển tiền ra, vội vàng xua tay.
Vạn Sơ Không dừng động tác, chạm vào vết nứt ở góc điện thoại: “Vậy cảm ơn cậu.”
Cảm giác không hài hòa lắm.
Có một loại xa cách ở Vạn Sơ Không mà Kỳ Tích không thể nói ra được.
“Tôi đã gửi cho cậu mấy bức ảnh mèo con. Cậu đã nhận được chưa?” Vạn Sơ Không đột ngột hỏi.
Kỳ Tích gật đầu: “Tôi nhận được rồi. Đáng yêu lắm. Tôi có trả lời tin nhắn rồi.”
Vạn Sơ Không cầm điện thoại trước mặt, hơi úp xuống: “Vậy sao? Xin lỗi, hình như tôi không nhìn thấy.”
Ở phía bên kia, dì giúp việc dẫn em trai từ quầy thu ngân đi qua, Vạn Sơ Không cầm lấy túi đồ lớn trong tay dì một cách rất tự nhiên.
Thằng nhóc cứ nhìn Kỳ Tích, ánh mắt đầy khát khao muốn nói.
Kỳ Tích chủ động cởi mũ ra, cúi xuống nói: “Chào nhóc, anh là Kỳ Tích. Anh là… bạn của anh trai em.” Mấy chữ cuối đột nhiên nhỏ đi.
Hai người không tính là bạn bè.
Vậy thì là gì? Cũng không thể nói với đứa nhỏ là “Xin chào, anh trai của em và anh đã kết hôn trên mạng xã hội nhưng thật ra bọn anh không hề quen nhau” được.
Cậu nhóc nói: “Em đã nhìn thấy anh trên ti vi. Anh có phải là một ngôi sao giống như anh của em không?”
Kỳ Tích gật đầu, mấy đứa nhỏ bây giờ cũng sẽ xem thần tượng bọn họ hả?
Kỳ Tích đứng thẳng dậy, Vạn Sơ Không giải thích giúp cậu: “Cháu gái của tôi thích nhóm của cậu. Mỗi lần tổ chức tiệc, nó bắt bọn trẻ con ngồi im xem cùng với nó.”
Kỳ Tích há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói cái gì, nghe sao mà thảm quá.
“Vậy… có muốn kí tên không?”
Vạn Sơ Không nhìn cậu: “Không cần.”
Kỳ Tích khắc sâu bốn chữ “tự mình đa tình” vào trái tim đang bị xé nát của mình.
“Tại sao tôi phải xin chữ kí cho nó? Nó có xin tôi đâu.” Vạn Sơ Không vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng và khiêm tốn, như thế đó chỉ là một câu nói đùa.
Kỳ Tích chớp mắt: “Ừm… Vậy, tạm biệt.”
Cậu vẫy tay với Vạn Sơ Không, thằng bé cũng vẫy tay với cậu: “Tạm biệt.”
Lần đầu tiên Kỳ Tích cảm thấy trẻ con cũng rất đáng yêu.
Khi bước ra ngoài, đối mặt với cái nắng như thiêu như đốt, Kỳ Tích nhìn thấy Vạn Sơ Không để túi đồ vào bên ghế phụ của chiếc xe Land Rover, cậu lại im lặng.
Bảo sao từ trước đến giờ chẳng thấy anh ta.
Đối với giới nhà giàu ở khu biệt thự, cách cửa Nam mười phút đi xe là có một cái trung tâm mua sắm nữa.
–
Trong xe, Kiều Khải Nhuệ hỏi người đàn ông: “Anh ơi, hôm nay anh có ở nhà không?”
“Không.” Vạn Sơ Không nghiêng đầu về một phía xe, một bên trả lời.
Kiều Khải Nhuệ vừa mới há mồm, Vạn Sơ Không đã ngắt lời thằng bé: “Đừng có mang mẹ ra đây. Anh đã đi mua đồ với em rồi.”
“Nhưng mẹ đã nói là phải ăn tối với nhau…” Cậu bé tủi thân, hai hốc mắt đỏ bừng.
Vạn Sơ Không bớt thời gian nhìn em trai một cái: “Muốn khóc thật không?”
Không có ai trả lời.
Vạn Sơ Không nhìn thấy Kỳ Tích ở bên ngoài mang theo hai túi đồ lớn đang từ từ di chuyển lên tầng.
“Tối nay anh có việc rồi, buổi chiều có thể xem spongebob với em.” Vạn Sơ Không nói, “Ngoan nào.”
Thằng bé ngay lập tức trở nên vui vẻ: “Được ạ! Vậy thì em sẽ nói với mẹ là buổi tối anh bận…”
“Không cần nói.” Vạn Sơ Không không có lập tức quay đầu đi, nhìn thấy Kỳ Tích bước xuống bậc thang, cuối cùng chỉ còn lại một bóng người mơ hồ.
“Anh ơi, đó là bạn mới của anh hả?”
Vạn Sơ Không suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không phải, cậu ta quá ngốc.”
“Ồ, em hiểu rồi. Vậy là không thể làm bạn với những kẻ ngốc.”
Dì giúp việc muốn nói lại thôi, sao có thể nói những lời này với trẻ con được chứ.
–
Tối đó, Kỳ Tích nhận được một bức ảnh về con mèo thứ ba từ Vạn Sơ Không.
Không giống như hai con mèo trước, con này không phải là Ragdoll cũng không phải mèo Xiêm, mà mà một con mèo bò sữa.
Nhưng con mèo lại nhìn chằm chằm đề phòng vào ống kính.
Kỳ Tích: [Trông nó hơi sợ anh.]
Lần này Vạn Sơ Không nhanh chóng trả lời lại.
[Phải không?]
Sau đó là một bức ảnh khác, chú mèo bò sữa đang được Vạn Sơ Không bế bằng một tay.
Kỳ Tích: “…”
Vạn Sơ Không: [Không sợ tôi.]