Sau khi chương trình tạp kỹ chính thức lên sóng, nhiệt độ của hai người lại nhân lên gấp bội. Trùng hợp là trúng dịp bộ phim Vạn Sơ Không đóng năm ngoái cũng được phát sóng, rõ ràng là vai phụ nhưng còn được yêu thích hơn cả vai chính. Trong thời gian quảng bá, Vạn Sơ Không thường được hỏi những câu liên quan đến Kỳ Tích, trong đó câu được hỏi nhiều nhất chính là hai người đã gặp nhau như thế nào.
“Tôi được ai đó giới thiệu trong một buổi tụ tập bạn bè.”
Câu trả lời của Vạn Sơ Không thường thường như vậy không thể thỏa mãn được mong muốn buôn chuyện của các phương tiện truyền thông, với lại khi tần suất tăng lên còn bị các nhân viên công tác lấy lí do “tập trung vào bộ phim” để từ chối trả lời.
Đám người này dĩ nhiên không dễ dàng buông tha, ngược lại tập trung trên người Kỳ Tích nhưng nói một nghìn lần cũng chỉ có một đáp án, hai người bọn họ đúng là gặp nhau trong buổi tụ tập bạn bè.
Mặc dù không thể tiết lộ nội dung chi tiết hơn nhưng cậu không có nói dối mà!
Không biết mình đã phải trả lời câu hỏi này bao nhiều lần, nụ cười trên mặt Kỳ Tích cứng đờ.
“Vậy Kỳ Tích đã từng nhìn thấy mèo trong nhà Vạn Sơ Không chưa?” Một phóng viên trong góc đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?”
Kỳ Tích bỗng chốc như đang bị thẩm vấn.
Nữ phóng viên kia hiển nhiên đã có chuẩn bị, vội vàng chen lên phía trước: “Lúc trước cậu nói thích mèo, trong nhà Vạn Sơ Không có nuôi mèo chắc cậu cũng biết đúng không?’
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Kỳ Tích đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nếu nói ra sự thật có thể gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền trên mạng. Nhưng nếu không nói sự thật lỡ như sau này trả lời không giống nhau thì lại lúng túng…
Cuối cùng Kỳ Tích gật đầu, giơ một ngón tay lên, “Tôi có thấy một con.”
Mắt phóng viên sáng lên: “Con nào?”
“Ừm… Con mèo bò sữa.” Kỳ Tích nói.
“Cậu đã đến nhà của anh ấy rồi sao? Sao không thấy hai con kia?” Phóng viên tiếp tục hỏi.
“Chẳng phải anh ấy đăng ảnh mèo lên weibo à?” Kỳ Tích khéo léo trả lời.
Thật ra cậu cũng muốn hỏi, Vạn Sơ Không rõ ràng không nuôi mèo ở nhà nhưng tại sao lúc phỏng vấn lại nói là mình nuôi mèo?
Sau đó khi cả hai gặp nhau, Kỳ Tích nhớ ra thì hỏi Vạn Sơ Không chuyện đó.
“Phỏng vấn hôm nay có phóng viên hỏi em là đã nhìn thấy con mèo của anh…’
Ngay khi vừa bắt đầu Vạn Sơ Không đã trả lời: “Anh có xem rồi.”
Kỳ Tích đối với chuyện này không biết nên biểu hiện ngạc nhiên hay tập mãi thành quen nữa, Vạn Sơ Không tiếp tục: “Fan của em nói dang vẻ em gọi ‘mèo mèo’ vô cùng đáng yêu.”
Kỳ Tích nói rất lý trí: “Trong mắt họ, em làm gì cũng đáng yêu.”
Vạn Sơ Không nâng mặt của Kỳ Tích lên nhìn vô cùng chăm chú, trước khi Kỳ Tích kịp đỏ mặt đã nhẹ nhàng vuốt mũi cậu một cái, “Đúng là vô cùng đáng yêu.”
Mặt Kỳ Tích không khỏi đỏ ửng, cúi đầu lẩm bẩm: “Tình yêu mù quáng!”
Vạn Sơ Không bật cười, xoa xoa lỗ tai của cậu.
Kỳ Tích hỏi lại, “Không phải tất cả mèo được nuôi trong nhà của mẹ anh sao? Tại sao lúc phỏng vấn anh vẫn nói là trong nhà nuôi mèo?”
“Vì anh không muốn để mọi người biết anh sống một mình.”
Kỳ Tích không hiểu: “Nhưng cho dù nuôi mèo, anh vẫn sống một mình mà.”
Vạn Sơ Không nắm lấy cổ tay cậu, ôm người vào lòng, “Bây giờ không phải nữa rồi.”
Giọng nói của Vạn Sơ Không trầm thấp, lại cộng thêm đóng phim quanh năm cho nên anh biết phải làm gì để nét mặt càng thêm thâm tình, giọng nói càng thêm quyến rũ.
Kỳ Tích nhanh chóng chìm trong mơ hồ, chủ động cúi đầu quấn quýt hôn môi.
So với nhà của Kỳ Tích thì nơi ở của Vạn Sơ Không quả thật bí mật hơn một ít. Nếu có thời gian, hai người sẽ hẹn gặp nhau, làm một ít vận động giặt quần áo, còn nếu như lịch trình dày đặc chỉ có thể gọi điện trò chuyện wechat.
Kỳ Tích gọi điện thường xuyên như vậy, nhân viên công tác bên người đều biết cậu đang liên lạc với ai nhưng chưa bao giờ nghi ngờ mối quan hệ của họ. Có lẽ ấn tượng về cp nổi tiếng trước khi hai người biết nhau đã đi sâu vào lòng người cho nên bọn họ không cảm thấy sau khi hai người biết nhau mỗi ngày gọi điện thoại thì có cái gì không đúng.
Dù sao thì trước khi quen biết nhau đã thành vợ chồng nhưng không gặp được nhau.
Cho nên sau khi quen biết nhau rồi làm chút chuyện người yêu nên làm thì có gì mà không thể?
Hai tháng nay cả nhóm rất ít gặp nhau. Trong một lần tham gia một sự kiện thảm đỏ, Kỳ Tích gặp được Khâu Diệc. Hai người trò chuyện đơn giản mấy câu, dù sao cũng là đồng đội cho nên nói chuyện cũng không kiêng kị quá nhiều. Khâu Diệc nói: “Anh vẫn cứ như trước nhỉ.”
“Đang khen hay đang chửi anh vậy?” Kỳ Tích hỏi.
Khâu Diệc làm bộ suy nghĩ, “Cả hai.”
Kỳ Tích: “….Anh cảm ơn em.”
“Đừng khách khí, anh cứ như vậy là được rồi.” Khâu Diệc cười với Kỳ Tích một tiếng sau đó vẫy tay tạm biệt.
Nhìn bóng lưng của đồng đội, Kỳ Tích đột nhiên cảm thấy Khâu Diệc trở nên có chút kỳ là. Nhưng sau đó cậu nghĩ lại, đối phương vừa mới hai mươi tuổi, có thay đổi là bình thường, không thay đổi mới là chuyện lạ.
Ngày tháng trôi đi, chớp mắt đã đến lúc ghi hình chương trình tạp kỹ.
Chương trình đã ghi hình đến tập bốn, tất cả mọi người đã vô cùng quen thuộc. Kỳ Tích vào phòng, Nhậm Oánh Nguyệt hất hàm về phía cậu, “Đến rồi hả? Anh của cậu cũng vừa mới đến, vừa mới lên lầu nghe điện thoại ròi.”
Kỳ Tích gật đầu, chương trình còn chưa bắt đầu quay, anh quay phim cũng không đi theo. Một mình Kỳ Tích lên lầu, vừa tới góc rẽ thì đụng phải Vạn Sơ Không đang đi xuống.
Kỳ Tích chưa kịp nói thì Vạn Sơ Không đã nắm chặt cổ tay cậu, đứng trên bậc thềm cúi đầu hôn xuống. Vạn Sơ Không hôn lên chóp mũi Kỳ Tích, vừa chạm vào đã tách ra ngay.
Kỳ Tích ngay lập tức mở to hai mắt. Vạn Sơ Không rũ mắt nhìn cậu, lông mi đen nhanh che khuất cảm xúc dưới mắt. Đồng tử màu nâu sẫm càng thêm nồng đậm.
“Có camera đó.” Kỳ Tích thì thào.
Vạn Sơ Không đưa tay lên xoa má cậu, “Anh cố ý nhìn rồi, không quay tới.”
Kỳ Tích vẫn lắc đầu.
Bọn họ như vậy đúng là coi trời bằng vung.
“Quay không tới thật mà.” Vạn Sơ Không chưa buông cậu ra, ngược lại muốn kéo người vào trong lồng ngực mình.
“Kỳ Tích.” Giọng một cô gái vang lên từ dưới lầu.
Kỳ Tích giật mình, cổ tay trống rỗng. Cậu quay đầu thì nhìn thấy Thạch Hạ Nhị đang đứng ở cầu thang.
Vạn Sơ Không đã buông cậu ra rồi. Kỳ Tích không biết cô gái này có nhìn thấy hay không.
“Anh đây, có chuyện gì vậy?” Trái tim Kỳ Tích vẫn còn đang đập thình thịch, cố gắng giữ cho mặt mình trông vẫn bình thường.
Thạch Hạ Nhị nhìn qua nhìn lại giữa hai người, “Anh Vạn cũng ở đây ạ…”
Vạn Sơ Không ngẩng đầu nhìn cô gái, vẻ mặt nhàn nhạt: “Ừ, có chuyện gì không?”
Thạch Hạ Nhị gượng cười một tiếng, “Không có gì, em không tìm thấy nhân viên công tác cho nên muốn Kỳ Tích giúp chuyển hành lý một chút.”
Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm cô gái vài giây sau đó vòng qua Kỳ Tích bước xuống lầu, “Hành lý đâu? Tôi chuyển giúp cô.”
Thạch Hạ Nhị sửng sốt một chút, vội vàng tránh sáng một bên, “Hay là thôi…”
“Không cần thật không?” Vạn Sơ Không lập tức dừng lại, nhìn cô với vẻ mặt bình thường. Trong hầu hết các trường hợp Vạn Sơ Không cũng không phải vô cảm, ngược lại rất dễ nói chuyện.
Nhưng Thạch Hạ nhị cảm thấy chỉ cần cô gật đầu thì người bên kia sẽ thật sự xoay người rời đi nên chỉ có thể đổi giọng, “Vậy thì phiền anh.”
“Không phiền.”
Vạn Sơ Không cầm hành lý lên lầy, Kỳ Tích tránh sang một bên.
Lúc này cậu mới phát hiện có anh quay phim đang quay, nhịn không được ngẩng đầu nhìn cấu tạo trong phòng một chút. Khi chắc chắn chỗ hai người đứng vừa nãy máy quay không chiếu đến được mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn tối là tiết mục trò chuyện, Nhậm Oánh Nguyệt đột nhiên hỏi: “Kỳ Tích, cậu với Vạn Sơ Không rốt cuộc là gặp nhau như thế nào vậy?”
Hai người đều không muốn lại phải trả lời vấn đề này, liếc nhanh đối phương một cái, Kỳ Tích nói: “Chị, chị đừng có giả vờ nữa. Chắc chị đọc hết trên mạng rồi còn gì.”
Nhậm Oánh Nguyệt bật cười: “Ai nha, người ta muốn nghe câu trả lời khác mà.”
Vạn Sơ Không trả lời: “Bọn em gặp nhau hồi cấp Hai.”
Kỳ Tích đã quá quen thuộc với câu mở đầu này.
Nhậm Oánh Nguyệt ngạc nhiên: “Thật à?”
Kỳ Tích: “Giả đó chị! Đương nhiên là giả!”
Nhậm Oánh Nguyệt cười khanh khách: “Chị đã nói là không thể nào rồi, nếu không thì hai đứa giấu cũng kĩ quá đó.”
“Bọn em giấu gì cơ?” Cả người Vạn Sơ Không hơi có vẻ lười biếng dựa vào ghế ngồi, hai chân dài hơi cong dưới gầm bàn.
Nhậm Oánh Nguyệt nhún vai, “Làm sao chị biết được. Hai đứa thường xuyên thì thầm sau lưng mọi người như thế khán giả còn thấy được, hậu kỳ còn cố ý nhiều lần phóng to. Trước đây không che mic còn có thể nghe được âm thanh, Vạn Sơ Không cậu xảo trá lắm rồi đấy, còn dạy Kỳ Tích làm sao để tránh mic nói chuyện nữa.”
“Chị quá khen rồi.” Vạn Sơ Không khiêm tốn, quay đầu nhìn Kỳ Tích, “Em không nói cho chị Nguyệt hai ta gặp nhau như thế nào à?”
“Em nói nhiều lần lắm rồi.”
Vạn Sơ Không gật đầu, sau đó quay lại nói, “Thật ra bọn em là bạn quen trên mạng.”
Mọi người liếc nhau, ngoài trừ Phòng Đông Húc lớn tuổi nhất ra thì tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt ngầm hiểu, mấy khách mời còn trực tiếp cười thành tiếng.
Nếu như không phải có máy quay thì Kỳ Tích cực kỳ muốn lắc vai Vạn Sơ Không hỏi, anh thích bắt nạt người ta lắm hả, lúc ở một mình bắt nạt người ta còn chưa đủ sao!
Sáng sớm hôm sau, mọi người được tổ chương trình giao nhiêm vụ hai người một nhóm cầm một số tiền có hạn đi siêu thị mua sắm.
Kỳ Tích và Thạch Hạ Nhị được xếp vào một nhóm, Thạch Hạ Nhị đột nhiên nói: “Tối hôm qua nửa đêm em đi vệ sinh bắt gặp anh Vạn ngồi một mình bên ngoài làm em giật cả mình.”
Kỳ Tích lập tức ngẩng đầu lên, Vạn Sơ Không chỉ nói: “Trong phòng nóng quá nên tôi ra phòng khách cho thoáng thôi.”
“Máy lạnh trong phòng anh bị hỏng à?”
“Không có.”
Ngoài miệng Vạn Sơ Không trả lời câu hỏi của Thạch Hạ Nhị nhưng ánh mắt lại rơi trên người Kỳ Tích.
“Vậy sao anh không mở máy lạnh?” Kỳ Tích hỏi.
Giọng nói Vạn Sơ Không nhẹ hẳn đi: “Quên mất.”
“Chuyện này mà anh cũng quên được hả?” Kỳ Tích nhìn anh.
Vạn Sơ Không còn chưa trả lời thì Phòng Đông húc nói với Nhậm Oánh Nguyệt bên cạnh: “Chị Phòng của mấy đứa bình thường cũng giáo huấn anh như vậy.”
Kỳ Tích không dám hỏi gì nữa.
Chờ cho mọi người chuẩn bị xuất phát, Vạn Sơ Không thành thạo tắt tai nghe, ghé sát bên tai Kỳ Tích: “Chờ chút nữa quay về anh kể với em.”
Kỳ Tích gật đầu: “Được.”
Nhậm Oánh Nguyệt quay đầu lại gọi hai người bọn họ: “Hai cái đứa kia! Cấm nói thì thầm, muốn nói thì nói cho chị nghe với!”