Sau khi xuống máy bay, đoàn chương trình đã sắp xếp cho hai người về khách sạn nghỉ ngơi, nói là các vị khách khác vẫn chưa đến, hôm sau mới thống nhất địa điểm quay.
Nhìn cách bài trí của căn phòng, Kỳ Tích biết đêm nay có lẽ mình sẽ ngủ không ngon rồi, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ gì đấy. Nhân viên công tác bàn giao công việc xong rời đi chưa được bao lâu, có người gõ cửa phòng Kỳ Tích.
Cậu mở cửa, thấy Vạn Sơ Không đang đứng bên ngoài.
Vạn Sơ Không: “Xin chào.”
Kỳ Tích: “Xin chào.”
“Em không mời anh vào ngồi một chút à?” Nửa người Vạn Sơ Không dựa vào khung cửa.
Kỳ Tích đã có kinh nghiệm về chuyện này: “Nhưng chúng ta mới gặp nhau chưa được bao lâu, làm vậy hình như không tốt lắm nhỉ?”
Vạn Sơ Không bật cười, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đây là đang quay à?”
Kỳ Tích gật đầu: “Đang quay.”
Cân nhắc đây là chương trình tạp kỹ đầu tiên của Vạn Sơ Không nên tối hôm trước Kỳ Tích đã liệt kê cho anh rất nhiều hạng mục cần chú ý. Lúc đó Vạn Sơ Không đang ở trên máy bay vừa trả lời tin nhắn của Kỳ Tích vừa nghe người đại diện ngồi bên cạnh lải nhải không ngừng, xem như nghe gấp đôi lời dặn.
Vạn Sơ Không nghiêng người nhìn vào bên trong phòng Kỳ Tích.
Nhìn thấy vai hai người sắp chạm vào nhau, Kỳ Tích lùi lại một bước nhường chỗ, “Phòng nào cũng giống nhau, chẳng qua là có camera… Phòng anh không có à?”
“Có.” Vạn Sơ Không trả lời.
“Anh vẫn muốn vào à?” Kỳ Tích hỏi.
Vạn Sơ Không nói: “Nếu em mời anh.”
Kỳ Tích vội vàng xua tay: “Muộn lắm rồi, anh nên về ngủ sớm thì hơn. Em đoán là sẽ không được ngủ…” Cậu còn chưa nói xong thì có tiếng người khác vang lên trong hành lang.
“Hello, có phải là Vạn Sơ Không không? Từ xa đã thấy cậu rồi.” Một giọng nữ cởi mở vang lên từ xa, cố ý nói giọng đông bắc.
Kỳ Tích thò đầu ra, người phụ nữ ngạc nhiên nói: “Ai nha, Kỳ Tích cũng ở đây!”
“Em chào chị Nguyệt.” Kỳ Tích lên tiếng chào hỏi. Cậu đã từng tiếp xúc với Nhậm Oánh Nguyệt trong một số chương trình trước đây.
Người phụ nữ này có ngoại hình không đặc biệt xinh đẹp, tóc màu nâu đậm xõa ngang vai. Khuôn mặt có chút gợi cảm, lông mày và đôi mắt cùng cong lên trông vô cùng phấn khởi: “Có tận hai anh chàng đẹp trai ở đây luôn này.”
Vạn Sơ Không khẽ gật đầu gọi “Chị Nguyệt”, Nhậm Oánh Nguyệt cười nói: “Hai đứa có thấy mấy người khác không?”
Kỳ Tích lắc đầu: “Bọn em vừa mới tới…”
“Hai đứa tới cùng nhau hả?” Nhậm Oánh Nguyệt không quá ngạc nhiên, mỉm cười nhìn hai người họ.
Kỳ Tích đã quá quen thuộc với ánh mắt này cho nên chỉ có thể coi như không thấy: “Là do tổ chương trình sắp xếp đấy ạ. Không báo trước với em làm em giật cả mình.”
“À, cứ vậy mà làm luôn hả?” Nhậm Oánh Nguyệt hiểu rõ nói, “Chị thì ở Thương Đô lái xe đến đây. Chắc là Tiểu Hạ với mấy người Phòng ảnh đế sẽ đến cùng nhau rồi.”
Cả ba trò chuyện thêm mấy câu nữa thì ai về phòng nấy. Trong phòng có camera, Kỳ Tích không gửi được tin nhắn cho Vạn Sơ Không cho nên cậu tắm rửa xong thì đi ngủ. Đến nửa đêm có tiếng gõ cửa thì lập tức mở mắt. Vì hiệu quả của chương trình cậu còn giả vờ nửa tỉnh nửa mê ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Vạn Sơ Không.
Kỳ Tích: “…”
Lần này thì cậu thật sự mờ mịt, “Sao vậy?”
Vạn Sơ Không nghiêng đầu liếc về phòng của mình, “Phòng của anh có người, đến phòng của em trốn một lát.”
Đầu Kỳ Tích đầy dấu chấm hỏi, thầm nghĩ người này chơi lớn như vậy luôn hả?
Nhưng khi nhìn thấy máy quay đằng sau Vạn Sơ Không thì cậu biết là đang ghi hình, nhịn không được hỏi Vạn Sơ Không: “…Có ma hả?”
Vạn Sơ Không nhíu mày.
“Ý em là… Đây có phải là chơi trốn khỏi mật thất không? Sao tự nhiên lại trốn tránh mọi người? Chương trình của chúng ta là chương trình nông thôn đúng không nhỉ?” Kỳ Tích hỏi một cách không chắc chắn.
Vạn Sơ Không nói: “Thạch Hạ Nhị đang ở phòng anh.”
Trên đầu Kỳ Tích càng thêm nhiều dấu hỏi nhưng cơ thể cậu vẫn thành thật lùi về sau để cho Vạn Sơ Không đi vào.
Mười phút trước.
Cửa phòng Vạn Sơ Không bị gõ, anh còn chưa kịp mở cửa đã nghe được âm thanh: “Có ai ở bên trong không?”
Vạn Sơ Không: “Có.”
Người ngoài cửa: “…”
Vẻ mặt của Thạch Hạ Nhị vô cùng phức tạp. Nếu muốn nói đến người mà cô không muốn gặp nhất trong làng giải trí thì đó chắc chắn là Vạn Sơ Không. Đây chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người mà thôi. Lúc trước cô theo đuổi người đàn ông này một khoảng thời gian nhưng lại bị từ chối không thương tiếc, hơn nữa còn dùng lí do vô cùng hoang đường. Cô không phải không hận nhưng tài nguyên chương trình này không dễ có được cho nên không cách nào từ bỏ
Cánh cửa mở ra. Sau một năm mới gặp lại Vạn Sơ Không, mặt và dáng người đều là kiểu cô thích nhưng tính cách thì thật sự là không dám lấy lòng. Thạch Hạ Nhị cắn răng hỏi: “Chuyện là, tiền bối, em có thể vào phòng anh trốn được không?” Cô nói xong còn cố ý giơ thẻ nhiệm vụ trong tay lên.
“Được.” Vạn Sơ Không không chút suy nghĩ nói.
Thạch Hạ Nhị hơi ngạc nhiên nhưng lập tức nhận ra đây là đang quay hình, Vạn Sơ Không đương nhiên không thể để lộ bản chất của mình. Trong nháy mắt cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng Thạch Hạ Nhị vừa mới bước vào phòng thì Vạn Sơ Không bước ra, trước khi đóng cửa còn rất thân thiết nói một câu: “Vậy tôi cũng đi trốn một chút.”
Thạch Hạ Nhị: “…”
“Có nhiệm vụ cần phải hoàn thành à?” Kỳ Tích quay đầu hỏi Vạn Sơ Không vừa mới bước vào phòng. Ngay sau khi cậu hỏi xong thì đội ngũ chương trình thông báo nhiệm vụ của cậu đã thất bại.
Kỳ Tích: “Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?”
“Không thể để cậu ta vào phòng cậu. Hôm qua hai người đã gặp nhau rồi.” Đạo diễn tổ nói.
Vẻ mặt Kỳ Tích vô cùng khó hiểu: “Hả?”
Đạo diễn tổ tỏ vẻ vô tội: “Tôi muốn mọi người làm quen với nhau, dựa theo lời thoại trên thẻ nhiệm vụ đi đánh thức người khác. Những người hôm qua đã gặp mặt thì không tính. Chúng tôi không ngờ là thầy Vạn thậm chí còn chưa cầm thẻ nhiệm vụ đã chạy tới tìm cậu.”
“Sáng sớm năm giờ gọi người khác dậy để chào hỏi?” Kỳ Tích thì hiểu rõ mấy chương trình tạp kỹ này, mặc dù có hơi thái quá nhưng chỉ cần có người thích xem là được, “Vậy nhiệm vụ của tôi thất bại thì sao?”
“Cậu gõ cửa hai phòng còn lại.”
Kỳ Tích: “…”
Vạn Sơ Không lên tiếng: “Muốn anh đi với em không?”
Kỳ Tích xụ mặt, Vạn Sơ Không tưởng cậu sẽ cự tuyệt.
“Đương nhiên, tại anh gõ cửa phòng em cho nên em mới thất bại…” Kỳ Tích lầm bầm.
Vạn Sơ Không bật cười, đến bên cạnh cậu nói: “Được.”
Tính tình Nhậm Oánh Nguyệt rất tốt, bị đánh thức còn cho hai người một nụ hôn gió, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi luôn hả? Chị còn phải trang điểm.”
“Chị đừng vội, để em nói lời thoại đã.” Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Tích tham gia chương trình tống nghệ một mình. Tham gia với nhóm thì có nhiều người, cậu cũng không dễ làm người khác chú ý.
Lúc đến phòng của Phòng Đông Húc thì cậu có chút căng thẳng. Bên trong là tiền bối lão làng, tính tình thì tạm thời gạt sang một ben, chỉ riêng những dòng trên thẻ nhiệm vụ thôi cũng đủ khiến người ta phải chần chừ không biết phải nói sao.
Vạn Sơ Không giơ tay vỗ vỗ lưng của cậu, Kỳ Tích quay đầu thì người đã gõ cửa giúp cậu.
Kỳ Tích trừng mắt nhìn Vạn Sơ Không, Vạn Sơ Không thấp giọng: “Anh nói cho.”
“Không được, đây là nhiệm vụ thất bại của em.” Kỳ Tích vừa nói xong thì cửa đã mở ra. Không ngờ Phòng Đông Húc đã ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn thấy hai người đã mỉm cười chào hỏi.
“Sơn Nhi.” Phòng Đông Húc gọi Vạn Sơ Không, nhìn qua có vẻ rất cao hứng, sau đó quay đàu nhìn bên cạnh Vạn Sơ Không, “Em là Kỳ Tích phải không?”
Kỳ Tích há hốc mồm, mở miệng nói câu đầu tiên lại là: “Thầy ơi, em vào phòng thầy nghỉ ngơi một chút được không?”
Phòng Đông Húc hơi sửng sốt sau đó lập tức nở nụ cười: “Được chứ. Tôi đang muốn đi chạy bộ, hai đứa có thể vào tâm sự.”
Lúc này tổ chương trình mới bước ra nói nhiệm vụ đã hoàn thành.
Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm, trên đầu đột nhiên bị người ấn xuống. Cậu ngẩng đầy nhìn là Vạn Sơ Không.
Chờ một lúc thừa dịp không có ai chú ý, Kỳ Tích nhỏ giọng: “Đang quay mà.”
Vạn Sơ Không trả lời: “Cổ vũ em một chút cũng không được à?”
Bởi vì Phòng Đông Húc có già vị lớn nhất, hai người tạm thời cách xa máy quay.
Kỳ Tích sờ tóc mình, “Em không cần loại cổ vũ này.”
“Vậy em muốn loại nào?” Vạn Sơ Không toan tính.
Kỳ Tích nghiêm túc suy nghĩ, không cách nào tránh khỏi gương mặt biến sắc.
Tập đầu tiên của chương trình được quay trong hai ngày ba đêm. Bọn họ không ở lâu trong khách sạn, lái xe hơn hai tiếng đồng hồ để đến một ngôi làng rất xa. Trời tháng Ba vẫn còn rất lạnh, lúc ra ngoài phải quấn một đống quần áo dày. Hầu hết cánh đàn ông đều đi mua sắm. Kỳ Tích và Vạn Sơ Không là chân chặt vặt tiêu chuẩn.
Nhậm Oánh Nguyệt còn trêu chọc hai người: “Tại sao hai đứa làm chuyện gì cũng phải cùng nhau thế?”
Lúc đó Kỳ Tích đang ăn bánh mochi lập tức nghẹn không nói ra lời, Vạn Sơ Không đưa cho cậu một cốc nước, sau đó quay đầu lại hỏi: “Chị Nguyệt có muốn đi ra ngoài với em không?”
“Thôi thôi quên đi. Trời lạnh lắm, hai đứa đi đi.” Nhậm Oánh Nguyệt mỉm cười, chuyện này coi như cho qua.
Sau đó trong lúc nói chuyện mọi người còn biết được Vạn Sơ Không và Phòng Đông Húc vẫn luôn liên hệ, cách đây ít lâu hai người còn gặp mặt. Phòng Đông Húc nói: “Em trai cháu với cháu ngoại của chú chơi với nhau vui lắm.”
Vạn Sơ Không nói: “Nó chưa bao giờ kể với cháu.”
“Thật sao?” Phòng Đông Húc nghi ngờ, “Cháu không nhớ à, cháu trai của chú với gia đình nó sống trong khu chung cư của cháu mà.”
Vạn Sơ Không nhắc nhở: “Chú, cẩn thận đừng để lộ địa chỉ.”
Phòng Đông Húc xua tay: “Không có, không có.”
Qua mấy ngày ở chung với nhau, Kỳ Tích phát hiện Phòng Đông Húc rất tốt bụng, rất dễ nói chuyện, không khác gì người lớn trong nhà, chỉ có lúc thảo luận về kịch bản thì mới trở nên nghiêm túc, lôi kéo Vạn Sơ Không nói chuyện tận hai, ba tiếng đồng hồ.
Kỳ Tích và Thạch Hạ Nhị tuổi tác tương đương nhau lại đã từng cùng tham gia các chương trình tạp kỹ khác cho nên cô gái gặp vấn đề gì cũng sẽ tìm cậu. Ngoại trừ buổi đầu tiên ở khách sạn, Thạch Hạ Nhị không tiếp xúc nhiều với Vạn Sơ Không. Tổ chương trình còn cố tình tạo cơ hội cho hai người nói chuyện nhưng đều bị Vạn Sơ Không hời hợt bỏ qua.
Cuối cùng, mấy đạo diễn không nhịn được hỏi thăm giữa hai người có mâu thuẫn gì không thì Vạn Sơ Không trả lời không có.
Mà sự thật cũng chính là như thế, mấy lần hai người đơn độc nói chuyện với nhau, Vạn Sơ Không đều dùng giọng điệu nhàn nhạt bình thường, không cố ý cay nghiệt, là Thạch Hạ Nhị không quá nguyện ý tiếp xúc với anh.
Khách mời kì này là một vị ca sĩ có chút danh tiếng, đêm hôm đó đã hợp tác hát và nhảy với Kỳ Tích. Sau bài hát thì trở thành buổi biểu diễn dành cho mọi người. Có người nói Vạn Sơ Không cũng biểu diễn đi, Kỳ Tích ngồi gần đầy nói một câu: “Anh hát đi.”
Vạn Sơ Không yên lặng nhìn cậu, “Em chắc không?”
Kỳ Tích chớp mắt, líu lưỡi: “Em chắc không? Em không chắc…”
Vạn Sơ Không trực tiếp lên sân khấu: “Hát một bài. Kỳ Tích yêu cầu tôi hát.”
Kỳ Tích ngồi dưới xua tay: “Quên đi, quên đi.”
“Không được, em nói chuyện phải giữ lời.” Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhậm Oánh Nguyệt cười nói: “Kỳ Tích giữ lời, tại sao cậu phải đi lên hát?”
Sau bài hát của Vạn Sơ Không, Nhậm Nguyệt Oánh sửa lời: “Kỳ Tích, lần sau em không được nói lung tung nữa. Em nói chuyện chắc chắc là đang trừng phạt mọi người rồi.”
Sau khi ghi hình, hai người đều bận việc riêng, hiếm có thời gian gặp nhau, chỉ có thể chờ ngày ghi hình chương trình tạp kỹ.
Trailer của “Hoa Viên Ngày Xuân” được tung ra vào cuối tháng Năm. Trong clip, Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích: “Bọn họ đều gọi anh là tiền bối, tại sao em không gọi?”
Kỳ Tích không thể phản bác, một hồi lâu mới gọi một tiếng: “Tiền bối…”
Hình ảnh chuyển tiếp sang cảnh đi mua sắm, Kỳ Tích đi phía sau Vạn Sơ Không: “Anh ơi.”
Sau một vài cảnh, logo của “Hoa Viên Ngày Xuân” hiện lên với âm thanh nền là câu “Xin chào” của Vạn Sơ Không.
“…Xin chào.”
Tối hôm đó trên diễn đàn có một bài đăng cả trăm tầng lầu, chỉ có mỗi một câu.
Sơ Kỳ Bất Ý, yêu đương miễn phí có sướng không?