Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 57




Kỳ Tích hơi có chút để ý.

Đêm đó ở hậu trường, cậu rõ ràng nghe được có người gọi tên trước kia của Vạn Sơ Không nhưng Vạn Sơ Không không giải thích gì về chuyện này, sau đó cũng không đi tìm người kia.

Đồng hồ vừa điểm qua 0 giờ, pháo hóa bắn đầy trên sân khấu. Kỳ Tích và các thành viên đứng một bên, cách Vạn Sơ Không rất xa. Không dễ dàng gì giữa những khe hở có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương, hai người nhìn nhau mấy giây rồi cùng nhau đón năm mới trong tiếng reo hò của mọi người.

Bọn họ không có thời gian để nghỉ ngơi, vừa mới gặp nhau lại lập tức tách ra. Đã hơn nửa năm rồi Kỳ Tích chưa về quê, cậu đã sớm nói với gia đình Tết Nguyên Đán này sẽ về một chuyến. Gia đình Vạn Sơ Không thì hơi phức tạp nhưng Kỳ Tích đoán hắn là anh ấy cũng sẽ về nhà đón Tết.

Sau khi kết thúc chương trình Kỳ Tích muốn tìm Vạn Sơ Không nói mấy câu nhưng đối phương không ở trong phòng nghỉ. Cậu hỏi Trần Thắng Hàng thì anh ta cũng không biết Vạn Sơ Không đi đâu đành phải vội vội vàng vàng chạy ra sân bay. Trên đường đi cậu nhắn mấy tin cho Vạn Sơ Không nhưng không nhận được tin nhắn trả lời.



Dòng họ của Kỳ Tích rất nổi tiếng trong thị trấn. Trước kia là dòng họ lớn, đến đời của ông nội Kỳ Tích thì ngày một suy tàn, chỉ còn lại một tứ hợp viện [1]cho gia đình sinh sống. Kỳ Tích khi còn bé cũng sống ở đây, coi như được ông bà nội nuôi lớn, sau đó năm sáu tuổi mới được cha mẹ đưa đi sống trong thành phố.

Bây giờ ông nội đã không còn nữa, bà nội thì đau ốm, bệnh tình lúc thì tốt lúc thì xấu, thậm chí có lúc không nhớ ra con mình. Trong nhà có dì và mẹ Kỳ chăm nom, bác lớn thì ngày lễ, Tết cũng về cho nên quan hệ gia đình coi như hòa hoãn.

Sau khi Kỳ Tích xuống máy bay thì nhìn thấy tin nhắn của Vạn Sơ Không, nói đại khái mình cũng về nhà, dặn dò cậu đi đường cẩn thận còn hỏi khi nào cậu quay lại. Kỳ Tích gọi một chiếc xe taxi, sau khi báo địa chỉ thì cúi đầu trả lời: [Ngày mùng Năm em về. Anh thì sao? Nghỉ ngơi đến khi nào?]

Thị trấn của Kỳ Tích không quá lớn. Hiện nay ngành du lịch phát triển, thị trấn cũng treo đầy biểu ngữ xây dựng thị trấn văn minh các kiểu. Kết quả, căn bản không có mấy khách du lịch đến đây. Giá trị của Kỳ Tích bây giờ khác hẳn những năm trước. Cậu vừa xuống xe đã nhìn thấy tấm băng rôn mới treo ở lối vào thị trấn. Chỉ mới nhìn thoáng qua nội dung trên đó thôi mà Kỳ Tích đã bị sốc đứng hình, hai chân ghim chặt trên mặt đất.

Nội dung trên tấm băng rôn: Chào mừng Lullaby Kỳ Tích về quê ăn tết, bạn là niềm tự hào của cả thị trấn!

Không biết ai đã nghĩ ra ý tưởng này, đằng sau Lullaby còn thiếu số 6, da đầu Kỳ Tích tê dại. Cậu hận không thể lập tức nhào tới giật tấm băng rôn nền đỏ chữ vàng vô cùng bắt mắt kia xuống nhưng lại sợ bị bảo vệ chấp pháp trước mặt mọi người rồi lại lên hotsearch ngay đầu năm mới.

Kỳ Tích quấn mình chặt hơn, kéo mũ xuống càng thấp, suy nghĩ một lúc mới lén lút chụp một bức ảnh định gửi cho Vạn Sơ Không. Kết quả, Kỳ Tích run tay gửi vào trong nhóm chat.

Kỳ Tích vừa muốn dùng bàn tay đã lạnh cứng của mình thu hồi tin nhắn thì Phó Sương đã trả lời: [Anh Tiểu Lục, anh không chỉ là niềm kiêu ngạo của thị trấn, anh cũng là sự kiêu ngạo của nhóm chúng ta!]

Tay Kỳ Tích lại càng cứng đờ, nhấn nhầm mấy lần đều không được bực mình không thôi.

Nhậm Tư: [Ngón tay cái.jpg]

Lâm Sam: [Ngón tay cái.jpg]

Hạ Ngũ: [Ngón tay cái.jpg]

Kỳ Tích dứt khoát không thu hồi tin nhắn nữa, nhắn vào trong nhóm: [Mấy người rảnh quá ha?]

Khâu Diệc: [Ngón tay cái.jpg]

Kỳ Tích: “……”

Nhậm Tư: [Tớ về nhà rồi, không có chuyện gì làm, ngủ cả buổi sáng, vừa mới bị mẹ đuổi ra khỏi bếp.]

Phó Sương: [Em đang chơi game nhưng anh vừa gửi tin nhắn là em lập tức thoát ra nhắn lại liền, em ngoan lắm đúng không?]

Kỳ Tích nghiến răng nghiến lợi trẩ lời: [Anh vô cùng cảm ơn em!]



Cuối cùng cũng về đến nhà, thấy cửa chính bị khóa, Kỳ Tích phải gõ cửa hai lần thì mới có người tới hỏi: “Tới đây tới đây. Ai vậy?”

Kỳ Tích nhận ra âm thanh này, “Là chị Hoài ạ? Em là Kỳ Tích.”

Tiếng động bên trong dừng lại, cửa chính vừa mở ra Kỳ Tích đã nghe người phụ nữ hét vào trong: “Mợ ơi! Kỳ Tích về rồi!”

Kỳ Tích nhanh chóng lách qua khe cửa, chỉ sợ hàng xóm thò đầu qua nhìn, “Chị, cái tấm băng rôn bên ngoài là sao vậy…”

Người phụ nữ chớp chớp mắt hai lần mới nhớ ra, “Là ý của Trưởng trấn, nói là muốn chào đón em về! Em về cũng không báo trước một tiếng, mọi người đã chuẩn bị cẩn thận hết rồi.”

“Đừng đừng chị ơi, tuyệt đối đừng.” Kỳ Tích vội vàng ngăn cản câu chuyện của người phụ nữ, đồng thời không ngừng cảm tạ bản thân không nói lời nào đã về, nếu không đã phải trải qua một trận chào đón vô cùng lúng túng, “Bác gái đâu chị?”

Chị họ lớn hơn Kỳ Tích hai tuổi, hiện tại đã kết hôn, bộ dáng chững chạc hơn Kỳ Tích rất nhiều. Dung mạo của hai người có mấy phần giống nhau, đều là mắt hoa đào tiêu chuẩn.

“Mẹ chị đang chơi mạt chược. Mợ đang nói chuyện với bà nội trong phòng. Em mau vào đi, bên ngoài lạnh quá đi mất.”

Kỳ Tích gật đầu, đi vào phòng chào bà nội. Bà nội dường như nhận ra cậu rồi lại dường như không. Mẹ Kỳ nhường chỗ cho cậu, để cậu ngồi bên bà.

“Cha con với bác cả ra ngoài mua đồ rồi, chắc tối muộn mới về. Con ăn trưa chưa?” Mẹ Kỳ hỏi.

“Con ăn rồi.” Kỳ Tích nói. Thật ra cậu chưa ăn, chỉ là vừa mới xuống máy bay, trên đường về ngủ chập chờn cho nên không có cảm giác thèm ăn.

Mẹ Kỳ gật đầu, bỗng đưa tay nhéo mặt Kỳ Tích: “Lại gầy nữa rồi.”

Kỳ Tích cười một tiếng, mẹ Kỳ nhíu mày nhìn cậu: “Suốt ngày chỉ biết cười thôi. Lớn chừng này rồi mà không biết chăm sóc bản thân gì cả, sinh bệnh phát ốm cũng không biết.”

“Con biết rồi mà.” Kỳ Tích nhịn không được dùng từ phương ngữ, làm nũng ôm lấy vai mẹ Kỳ lắc qua lắc lại.

Chuyện cậu phát sốt té xỉu huyên náo rất lớn, mẹ Kỳ không yên lòng muốn tới chăm cậu nhưng Kỳ Tích đã ngăn lại, phải liên tục hứa hẹn sẽ chăm sóc bản thân thì mẹ Kỳ mới thôi. Lần nào cậu cũng nói như vậy, nhưng lúc nào cũng cậy mạnh, mẹ Kỳ cũng không còn cách nào.

Mẹ Kỳ vẫn không khỏi trách móc. Cũng may bà không nói được nhiều vì bà nội bỗng nhiên kéo Kỳ Tích ngồi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: “Sao chắn ti vi rồi…”

Kỳ Tích vội vàng tránh ra nhưng bà nội vẫn nói: “Ngồi xuống, mau ngồi xuống”

Mẹ Kỳ nói: “Con ngồi xem ti vi với bà đi. Mẹ đi tìm mợ con.”

Kỳ Tích vừa nhìn đã biết: “Mẹ cũng đi chơi mạt chược à?”

Mẹ Kỳ trừng mắt liếc cậu một cái, thầm thì trong miệng: “Mẹ đi nhìn một chút.”

Kỳ Tích bật cười: “Rồi rồi, mẹ mau đi đi.”

Chờ mẹ Kỳ đi rồi, bà nội bỗng nhiên quay đầu nhìn Kỳ Tích, “Đừng trách mẹ con dài dòng, mẹ con cũng muốn tốt cho con thôi.”

Kỳ Tích sửng sốt, “Bà nội?”

Bà cụ lại quay đầu nghiêm túc xem ti vi. Kỳ Tích đợi một lát nhưng bà không nói gì nữa. Điện thoại trong túi cậu rung lên, Kỳ Tích lấy ra thì thấy Vạn Sơ Không trả lời lại tấm hình vừa nãy: [Không có tiền tố thì tốt hơn.]

Kỳ Tích ngớ người một chút mới nhận ra đối phương đang nói tên nhóm trên tấm băng rôn.

Kỳ Tích: [Trọng điểm không phải cái đó!]

Vạn Sơ Không: [Vậy thì là gì?]

Kỳ Tích nghẹn lời, đành phải quay lại vấn đề trước đó: [Anh còn chưa nói mình nghỉ tới khi nào.]

Vạn Sơ Không: [Không chắc nữa.]

Kỳ Tích thầm nghĩ được thôi, tay cũng đánh ra chữ: [Được thôi.]

Trong lòng cậu ít nhiều cũng có chút để ý nhưng lại không biết mình để ý điều gì. Chẳng lẽ nói chuyện yêu đương là vậy à? Tâm trạng của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi mọi động thái của đối phương sao?

Cậu còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng thì bà nội bỗng nói chuyện: “Tiểu Thất lại bị bắt nạt rồi à?”

Kỳ Tích ngẩng đầu thấy bà nội nhìn cậu hiền từ.

“Con đó, tính tình mềm yếu quá. Anh chị bắt nạt con thì con cứ bắt nạt lại, đừng có sợ bị người lớn mắng.” Bà nội vươn tay xoa đầu Kỳ Tích. Ánh nắng chiều vừa vặn chiếu qua cửa sổ làm mái tóc bạc phơ của bà cụ ánh lên một tầng vàng óng, “Ông nội con bênh bọn nó có bà nội bênh con rồi.”

Kỳ Tích nhớ lúc nhỏ quả thật có một khoảng thời gian như vậy. Cậu lúc đó luôn bị bắt nạt, lúc nào cũng mong muốn có một người làm chỗ dựa. Lúc đó ông nội còn sống thích các anh chị lớn hơn, bà nội thường lén mọi người nhét kẹo cho Kỳ Tích. Trong cái nhà này, bà không có tiếng nói cho nên chỉ có thể dùng cách thức như vậy an ủi Kỳ Tích.

Về sau gia đình Kỳ Tích chuyển ra ngoài sống, Kỳ Tích đi học trong thành phố. Cậu là người trầm tĩnh nhất trong đám bạn cùng trang lứa. Cha mẹ thì bận rộn công việc, từ lúc tiểu học Kỳ Tích đã học trường nội trú cho nên cậu vô cùng khát vọng được người lớn quan tâm yêu thương. Mãi đến khi lên cấp Hai thì ý nghĩ này mới dần dần mai một, biến thành tính cách có thể tự mình làm tất cả mọi việc nhưng cậu còn chút hơi ngốc, luôn làm mọi thứ trở nên vô cùng xấu hổ.

Bà nội nói: “Năm sau Tiểu Thất đã vào lớp Một rồi đấy.”

Kỳ Tích lúc này mới nhận ra, bà nội thật sự không nhận ra mình.

Một lát sau chị Hoài vào phòng, cười với Kỳ Tích: “Bà nội rất nhớ em, lúc nào cũng kể Tiểu Thất, Tiểu Thất.”

Kỳ Tích biết đây chỉ là lời khách sáo. Mấy năm gần đây người thân họ hàng đối xử với cậu rất tốt. Có đôi khi Kỳ Tích không phân biệt được trong đó trộn lẫn mấy phần thật giả nhưng mà sao cũng được, cậu cũng không phải vô cùng quan tâm đến những thứ này cho nên nghe lời của chị Hoài cậu cũng cười theo. Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu đến một bên sườn mặt Kỳ Tích, phảng phất có vầng sáng rơi trên đỉnh đầu của cậu.

Chị Hoài hơi sửng sốt, lập tức nói: “Người ta nói làm minh tinh nâng tầm con người đúng là không sai mà.”

Cô vừa dứt lời thì điện thoại của Kỳ Tích vang lên, thấy là Vạn Sơ Không gọi đến cậu vô thức đứng dậy.

Chị Hoài nói: “Em nghe điện thoại đi, chị trông bà nội cho.”

Kỳ Tích gật đầu ra ngoài phòng, vừa bắt máy thì đối phương đã nói trước: “Sao em không trả lời tin nhắn?”

Kỳ Tích nói: “Em đang nói chuyện với người nhà nên không thấy tin nhắn.”

Vạn Sơ Không không lên tiếng.

Kỳ Tích nói tiếp: “Thật mà. Em nói chuyện với bà nội. Một năm rồi sức khỏe của bà không tốt lắm, em thì lâu rồi không về, bà còn không nhận ra em….” Nói đến đây Kỳ Tích bỗng có chút tủi thân.

“Anh biết rồi.” Âm thanh của Vạn Sơ Không rất nhẹ, “Anh tưởng em giận anh.”

Kỳ Tích nói: “Giận gì cơ?”

“Không biết, nhưng em không để ý đến anh, anh cảm giác em đang giận.”

Âm thanh của Kỳ Tích không tự giác cũng nhẹ đi, “Nhưng trước đó không phải anh cũng không để ý đến em à. Hôm qua em tìm anh thì không có ai, nhắn tin cho anh anh cũng không nhắn lại.”

“Có chút việc….”

“Lúc nào em hỏi anh cũng nói có việc. Rốt cuộc là có gì mà không thể nói chứ?” Giọng điệu của Kỳ Tích thoáng nặng nề hơn một chút nhưng cũng không phải tức giận. Từ trước đến giờ tính tình của Kỳ Tích rất tốt.

Vạn Sơ Không bên kia trầm mặc một chút: “Chương trình lần này là do bạn bè của mẹ anh tổ chức, ông ấy tìm anh nói chuyện một chút. Lúc anh quay về tìm em thì em đã đi rồi.”

Kỳ Tích cũng học Vạn Sơ Không không lên tiếng.

“Thất Thất tức giận rồi.” Âm thanh Vạn Sơ Không trầm thấp êm tai, lúc dỗ người tràn ngập mê hoặc, “Không giận anh nữa nhé, được không?”

Kỳ Tích nói: “Em không hề tức giận.”

Vạn Sơ Không nói: “Chú Hàn tìm anh vì mẹ anh có chuyện muốn nói với anh. Bà bảo anh đêm đó phải về nhà. Trước đó anh còn định đón giao thừa với em.”

Kỳ Tích há hốc mồm, Vạn Sơ Không tiếp tục: “Trách anh vì đã không nói trước với em. Anh tưởng bọn mình sẽ có thời gian ở một mình với nhau.”

Đột nhiên Kỳ Tích không còn hùng hùng hổ hổ được nữa, lúng ta lúng túng noi: “Là vậy sao.”

Vạn Sơ Không học theo giọng điệu của cậu: “Là vậy đó.”

Kỳ Tích nói: “Nhưng mà hôm nay em nhắn tin cho anh, anh không có trả lời em.”

Vạn Sơ Không vẫn kiên nhẫn: “Hôm nay trong nhà có khách cho nên anh phải tiếp khách. Điện thoại anh để trong phòng, lúc nhìn thấy đã lập tức nhắn cho em rồi.”

Kỳ Tích: “Ừa.”

Cậu hết giận rồi.

Không đúng, cậu vốn không hề tức giận!!

“Tức giận cũng không sao, nhưng phải luôn nói chuyện với anh nhé.” Đầu dây bên kia Vạn Sơ Không nói, “Được không em?”

Kỳ Tích còn chưa trả lời, Vạn Sơ Không đã nói: “Được.”

Kỳ Tích dở khóc dở cười: “Đây không phải em hứa đâu đó.”

“Anh hứa giúp em.”

Hai người trò chuyện thêm vài câu. Sau khi cúp máy Kỳ Tích mới nhìn thấy mấy tin nhắn Vạn Sơ Không gửi cho mình.

Vạn Sơ Không: [Trước mùng Bảy thì anh không có việc gì nhưng tạm thời không thể quay về. Chờ em quay lại, anh lén đi tìm em.]

[Được thôi là sao?]

[[Hình ảnh][Hình ảnh][Con mèo mập]

[Được thôi nghĩa là không muốn nói chuyện với anh nữa à?]

[Bé cưng]

[Thất Thất]

[Được thôi, không để ý anh nữa chứ gì.]

[Vợ ơi]

Kỳ Tích kéo đến tin nhắn cuối cùng, giống như có thể cảm nhận được sự tủi thân nồng đậm của đối phương thông qua hai chữ ngắn gọn đó. Khóe miệng của cậu không nhịn được khẽ cong lên, nhắn lại: [Nó không phải tên là Thất Thất à?]

Vạn Sơ Không trả lời lại rất nhanh: [Chỉ có một Thất Thất thôi.]