Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 52




Bài đăng chủ đề: 【Thuỵ 6 đang yêu đương à? 】

Trước đó là bức ảnh bị trạm tỷ chụp được, nhiều bức đã cho filter vào nhưng vẫn không làm mờ được vết đỏ trên cổ cậu ấy. Lần này vừa sau hôm sinh nhật đã đeo một cái khuyên tai mới, fan tìm kiếm khắp mạng không ra hãng nào. Một phú bà còn nhảy ra nói là hàng đặt làm, đến từ một nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành…… Cậu ấy chỉ đeo một lần sau đó thì không đeo nữa? Sau này tham gia các chương trình cũng bắt đầu né tránh tiếp xúc da thịt với người khác, vợ quản chặt như vậy sao?

2L: Gan chủ thớt to thật đấy.

3L: Sao lại rảnh như vậy? Sinh nhật chủ thớt không được bạn bè tặng quà à?

6L: Chủ thớt cố lên, fan Thuỵ 6 còn 3 giây nữa là đến, tôi rút trước đây!

7L: Kỳ Tích không còn yếu thế như năm đó nữa rồi, chỉ đích danh như vậy cẩn thận không là bị fan xét nhà đấy.

11L: Cái gì mà khuyên tai, đúng là khó hiểu. Tôi nhớ hôm đó thảo luận một lúc lâu cũng không đưa ra được kết luận, còn cái ngại không muốn tiếp xúc da thịt có chút khiên cưỡng. Tôi nhớ Thuỵ 6 vẫn luôn là người luôn cẩn thận, không muốn gây chuyện mà.

19L: Không phải nói khuyên tai là Vạn Sơ Không tặng sao?

20L: Thực sự có người tin sao?? Tại vì không tìm được hãng nào bán, fan cp nói bừa đó! Đừng tin!!

21L: Ôi trời, thực sự có người tin đấy à?

25L: Vết hôn trên cổ Sơ Kỳ Bất Ý cũng nhận, đúng là có gan thật. Cái này cũng ghép được á, cẩn thận ghép sập nhà.

34L: Không phải hôm sinh nhật của Kỳ Tích Vạn Sơ Không đã đến Vạn Quy tìm cậu ấy sao?

35L: Không có chuyện đó đâu. Đúng là có người nói vậy, nhưng không có ảnh, không ai dám chụp. Vạn Quy rất nghiêm về vấn đề này, cứ coi như là chuyện đùa nghe để đấy đi. Nhưng truyền thuyết kì quái về Sơ Kỳ Bất Ý nhiều lắm, không thể tin hết được.

36L: Truyền thuyết kì quái là?

37L: Có thể mọi người đã biết bọn họ có một đứa con trai riêng, đó là em trai của Vạn Sơ Không.

39L: Vai vế gì kì vậy?

40L: Vô lí như vậy đấy, vậy nên nghe nhưng đừng tin, đám người đó còn nói con mèo Vạn Sơ Không đang nuôi là thế thân của Kỳ Tích.

41L: Đúng là ghép cp từ hồi họ không quen biết nhau, cái gì cũng nghĩ ra được.

87L: Độ hot của Sơ Kỳ Bất Ý lớn như vậy à? Ở đây không phải đang thảo luận có phải Thuỵ 6 đang yêu đương hay không sao?

89L: Bởi vì chứng cứ không rõ ràng, ngoài khuyên tai thì chẳng có gì, dấu trên cổ cũng là fan cp tự phát hiện ra.

91L: Cậu ấy mấy năm nay không có chuyện gì quá lớn, hai việc lớn nhất thì cũng xảy ra gần thời điểm nhau, sau chuyện tặng quà thì nghỉ nửa tháng, sau đó thì không còn gì nữa.

92L: Cũng coi như êm đềm hơn những thành viên khác trong nhóm, đặc biệt là sau chuyện yêu đương của Thụy 5.

93L: Muốn nói nhạc của nhóm “ru ngủ” ngày càng khó nghe, trước kia còn có mấy bài hay, giờ trong album không có một bài nào là dễ nhớ tên, còn cái gì đáng để nhắc đến không?

94L: Đoạn quay cận cảnh Thuỵ 6 hot kìa, có được tính không?

97L: Có chút nhàm chán, năm nào cũng cái vũ đạo tập thể, với nhạc chậm chậm, không có chút mới mẻ nào hết.

99L: Hạ Ngũ yêu đương xong não cũng mất luôn đúng không? Động tác không tập hẳn hoi, dù thế nào thì cũng phải nhảy cho dứt khoát chứ. Kỳ Tích cho dù yêu đương thì ít nhất là trên sân khấu cậu ấy chưa từng có vấn đề gì.

100L: Nhất thời không phân biệt được 99 là fan hay là anti??

109L: Quan hệ tốt cũng đáng để đăng bài thảo luận? Đến sinh nhật được tặng quà thì có gì đáng để bất ngờ, là vì chưa từng được đón sinh nhật hay vì chưa từng được tặng quà, đúng là đau lòng mà.

110L: Chị ơi, bọn em ở dưới quê mới lên thực sự chưa từng được nhận món quà nào đắt tiền như vậy. Tiền của cái khuyên tai đó chắc là bằng cả tiền trả góp kì đầu của một căn nhà đó.

111L: Chảy nước miếng.



Đêm sinh nhật Kỳ Tích, Vạn Sơ Không không thể thành công rời đi. Anh thậm chí còn không buồn thay đôi dép lê đã chuẩn bị sẵn cho mình cứ thể bước vào phòng. Giường của Kỳ Tích rất rộng. Lúc bị đè xuống, Kỳ Tích vô tình đè lên chiếc gối ôm Kousaka Honoka đã lật đật xoay người nói một cách chân thành: “Xin lỗi em.”

Vạn Sơ Không trầm mặc một chút, hỏi: “Em ngày nào cũng ôm nó ngủ à?”

Kỳ Tích quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao có thể được, vợ là không thể xâm phạm.”

Vạn Sơ Không nhướng mày, Kỳ Tích nuốt nước miếng yếu ớt bổ sung thêm: “…..Vợ nhỏ.”

Tô Miễn Siêu không thể hiểu nổi sở thích của trạch nam Kỳ Tích, cũng như không nghĩ rằng có người sẽ chấp nhận Kỳ Tích khi nhìn thấy những chiếc gối ôm được đặt trong nhà cậu. Trước khi có Vạn Sơ Không, Kỳ Tích không nghĩ rằng mình sẽ thiết lập một mối quan hệ thân mật với bất kì ai cả. Kỳ Tích cực kì nhút nhát, cảm giác có chuyện không ổn là đã muốn bỏ chạy nhưng Vạn Sơ Không lần nào cũng luôn bắt cậu lại không cho cậu trốn đi.

Đêm đó cũng vậy, Vạn Sơ Không không có cảm thấy cậu kỳ lạ, chỉ cong cong khóe miệng trìu mến nói: “Vậy tôi xâm phạm em.”

Kỳ Tích: “????”

Bởi vì ngày hôm sau hai người đều có việc nên Vạn Sơ Không cũng không làm quá nhiều. Trong lúc đó, Kỳ Tích bị dụ dỗ gọi ra mấy cái xưng hô xấu hổ, còn bị đè xuống giường hỏi: “Thất Thất dám lén lút nuôi vợ nhỏ sau lưng tôi đúng không?”

Kỳ Tích chỉ biết cầu xin tha thứ: “Hức… Em sai rồi.”

“Sai ở đâu?” Vạn Sơ Không đè xuống, lồng ngực rắn chắc của anh áp vào lưng Kỳ Tích. Hơi nóng trực tiếp truyền đến trong cơ thể khiến Kỳ Tích nhịn không được há miệng thở dốc sau đó nhỏ giọng nức nở.

“Em không có vợ.” Kỳ Tích vừa nói vừa lấy tay che cổ. Vạn Sơ Không gặm lên mu bàn tay liếc mắt nhìn Kỳ Tích.

“Đừng cắn.” Đôi mắt Kỳ Tích ươn ướt, đôi mắt trong veo đẫm nước mắt nhìn thẳng vào Vạn Sơ Không, “Anh đừng để lại dấu, sẽ bị nhìn thấy.”

Vạn Sơ Không chẳng ừ hử gì ngược lại ôm lấy eo Kỳ Tích in dấu tay lên da thịt trắng nõn. Anh xem Kỳ Tích như một miếng vải trắng tinh, lấp đầy nó bằng màu sắc của riêng mình. Màu trắng của làn da hòa quyện với màu trắng của sơn. Hai thứ hoàn toàn khác nhau không thể hòa hợp cho nên cuối cùng chỉ có thể lau đi toàn bộ.

Kỳ Tích buồn ngủ không nhấc mí mắt lên nổi. Dọn dẹp cũng là Vạn Sơ Không làm hết cho cậu. Kỳ Tích ngoan ngoãn như một con mèo, bị xoa hết chỗ này đến chỗ khác cũng không phản kháng. Lúc Vạn Sơ Không sấy tóc, Kỳ Tích còn cố ý ngẩng mặt lên khiến động tác của Vạn Sơ Không càng thêm nhẹ nhàng, hạ mức gió xuống thấp một nấc để Kỳ Tích dựa vào mình ngủ thiếp đi.

Kỳ Tích không biết Vạn Sơ Không đi lúc nào nhưng cậu mơ màng nhớ những gì người đàn ông nói với mình trước khi rời đi.

“Tôi để quà sinh nhật cho em vào túi, lúc nào dậy nhớ lấy xem.” Vạn Sơ Không xoa đầu Kỳ Tích. Kỳ Tích ngủ rất ngoan, tay còn áp một bên má nghiêng người ngủ say sưa.

Một giấc này kéo dài mãi cho đến khi chuông báo thức vang lên. Khi Kỳ Tích tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của cậu là: Tại sao lại làm rồi!!!

Phản ứng thứ hai là: Hình như mình là người chủ động!!

Sau đó lại nghĩ: Mình quá không rụt rè rồi!

Đợi đến lúc thay xong quần áo để ra ngoài thì Kỳ Tích mới nhớ tới lời Vạn Sơ Không dặn. Cậu sờ lên bộ quần áo ngày hôm qua thì thấy có một cái hộp vuông nhỏ nhưng không kịp lấy ra nhìn cho nên đành phải bỏ vào túi áo mang theo.

Sau buổi chụp hình buổi sáng, Kỳ Tích nhận được tin nhắn của Vạn Sơ Không: [Em nhìn thấy quà chưa? Sao không thấy em đeo?]

Kỳ Tích lấy chiếc hộp vuông nhỏ ra, mở ra bên trong là một đôi bông tai nhỏ nhắn tinh xảo, kiểu dáng không quá rườm rà rất thích hợp để đeo hằng ngày. Bởi vì trong hộp không có nhãn mác nên Kỳ Tích chỉ xem đây là món đồ thủ công nho nhỏ. Nhưng cho dù là vậy, Kỳ Tích vẫn rất vui khi nhận được quà.

Kỳ Tích: [Em thấy rồi!! Siêu thích luôn!!]

Sau khi kết thúc công việc buổi chiều, Kỳ Tích đeo bông tai lên. Lâm Sam vừa thuận miệng khen đẹp nhưng lại giống như phát hiện ra điều gì đó, có mấy lần muốn nói lại thôi. Mãi đến tối, Phó Sương nói với Kỳ Tích trên mạng đang bàn tán xôn xao về đôi bông tai của cậu. Lúc này Kỳ Tích nghĩ lại những gì Vạn Sơ Không nói sáng nay, làm sao anh ấy biết cậu không đeo đôi bông tai mình tặng?

Kỳ Tích nhắn tin hỏi, Vạn Sơ Không trả lời: [Fansite của em đăng ảnh.]

Kỳ Tích vừa muốn nói gì đó, Lâm Sâm giống như cười mà không cười đi qua nói với cậu: “Kỳ Tích, không thì anh gỡ bông tai xuống đi, để như thế này lộ liễu quá đó.”

Kỳ Tích bối rối nhìn Lâm Sam, Lâm Sam cũng sửng sốt không đùa giỡn nữa, nói chuyện bình thường trở lại: “Biết là anh với Vạn Sơ Không quan hệ tốt, nhà anh ta cũng không thiếu chút tiền đó, chi tiêu kiểu này em với anh cũng có khả năng nhưng mà…”

Kỳ Tích vô thức sờ lên lỗ tai: “Đắt lắm hả?”

“Anh ta không nói với anh à?” Lần này thì Lâm Sam thực sự kinh ngạc, che miệng suy nghĩ một chút, “Vấn đề không phải là đắt hay không, vấn đề là nhà thiết kế ra đôi bông tai đó có tiền cũng không mời được…”

Kỳ Tích nghe vậy lập tức tháo bông tai xuống nhân tiện báo cáo với Vạn Sơ Không: [Bông tai!!!! Không thể đeo!!!! Quá đắt!!!!]

Vạn Sơ Không: [Nhưng em nói rất thích mà.]

Kỳ Tích: [Có dịp thì em lại đeo.]



“Vạn Sơ Không mày có bệnh à?” Sau khi Trần Thắng Hàng biết chuyện, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Vạn Sơ Không, “Có phải là mày sợ bác gái không biết không? Đưa cái gì không đưa lại đưa bông tai được thiết kế riêng?”

Vạn Sơ Không ở bên kia điện thoại: “Sao mày biết?”

“Lên mạng tìm một chút là thấy liền. Ba tao thường xuyên ghé cửa hàng đó, ba dượng mày cũng là khách quen còn gì. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết là mày tặng!”

“À.”

“À??”

“Mày đừng có chú ý tới em ấy nhiều như vậy.” Vạn Sơ Không nói.

Trần Thắng Hàng lập tức cau mày: “Tao cảnh cáo mày đừng có mà phát bệnh nữa. Tao là thẳng nam, không giống loại người muốn chơi nát thần tượng nhỏ như mày.”

Vạn Sơ Không không nói gì.

Trần Thắng Hàng gõ gõ mặt bàn, nghĩ thầm “đúng là nghiệp chướng”. Sớm biết có ngày hôm nay thì nửa năm rồi không cần mang cái tên Kỳ Tích ra để trêu chọc Vạn Sơ Không. Lúc đó Trần Thắng Hàng cho rằng hai người này sẽ không bao giờ gặp nhau, tính cách Vạn Sơ Không lập dị như vậy không kiếm được đối tượng cũng không có gì ngạc nhiên, ai mà biết được hiện tại lại nhảy ra cục diện thế này.

“Mày nghĩ gì mà tặng bông tai vậy?”

“Hôm qua là sinh nhật của em ấy.”

Trần Thắng Hàng bất lực: “Mày muốn tuyên bố chủ quyền? Tuyên bố với ai? Mày đừng có ngây thơ như vậy nữa được không? Bây giờ mày muốn bảo vệ người ta được hay không còn chưa nói tới, mày có từng hỏi qua Kỳ Tích chưa?”

Đầu dây bên kia im lặng. Qua một hồi, Trần Thắng Hàng còn tưởng là Vạn Sơ Không chết rồi thì Vạn Sơ Không lên tiếng: “Em ấy rất ngốc, sẽ không phát hiện ra.”

Trần Thắng Hàng cạn lời. Nếu không phải anh ta không có wechat của Kỳ Tích thì bây giờ Trần Thắng Hàng rất muốn nhắn tin cho Kỳ Tích bảo cậu ta mau chạy đi.

“Vậy nếu sau khi bị người khác phát hiện ra, mày có nghĩ cho Kỳ Tích không?”

“Tao sẽ không để người khác nhìn ra.”

“Hành động của mày bây giờ không giống lời mày nói chút nào.”

“Thật à?” Vạn Sơ Không cụp mắt xuống, lông mí đen nhánh. Nốt ruồi nơi sống mũi càng giống như vẽ rồng thêm mắt làm cho vẻ mặt hỡ hững kia có thêm mấy phần làm người khác thương hại, “Nhưng tao đã kiềm chế lắm rồi.”

Anh muốn khoe cho người khác thấy nhưng lại không muốn người khác chú ý đến Kỳ Tích.

Mèo con là do anh nuôi.

Mèo là của anh.