Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 36




Kỳ Tích nghi ngờ bản thân gặp ảo giác, bằng không làm sao có thể nghe được Vạn Sơ Không nói lời thô tục chứ!

Nhưng vẻ mặt của người đàn ông không giống như giả vờ cho nên Kỳ Tích đành phải thận trọng tiếp tục: “Công ty sẽ yêu cầu bọn tôi khai gian vài cm để làm dữ liệu chính thức…”

Vạn Sơ Không không biết phải nói gì nữa. Như để trừng phạt, anh dùng lòng bàn tay ấn đầu Kỳ Tích rồi xoa mạnh làm rối tung mái tóc đã được bảo dưỡng kĩ càng.

Kỳ Tích biết mình nói sai cho nên không ngăn cản, mặc cho đối phương xoa đầu mình như đang xoa mèo.

“Cậu cố ý à?” Vạn Sơ Không thậm chí còn thay đổi giọng điệu, cố ý gằn giọng.

Kỳ Tích ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh, chân thành nói: “Thật ra tôi không cố ý che giấu chiều cao của mình đâu, là công ty bắt thôi.”

Kỳ Tích đang nói dối.

Cậu biết vừa rồi mình muốn nói gì với Vạn Sơ Không nhưng rồi lại quay xe đúng lúc. Tim cậu đập dữ dội không ngừng, chỉ mong không bị người trước mặt nhìn thấu.

Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm vào Kỳ Tích trong vài giây sau đó nói: “Thôi quên đi.”

Kỳ Tích rất muốn hỏi lại quên cái gì nhưng mặt ngoài chỉ có thể giả ngu.

Cậu cố gì nghiêng đầu: “Hả?’

Vạn Sơ Không nhìn Kỳ Tích, đột nhiên mỉm cười, biểu cảm hoàn toàn trái với giây trước: “Ý tôi là không có gì đâu, chiều cao là chuyện nhỏ, ai mà để ý đến 0.1 cm…”

Kỳ Tích sửa lại: “Là 0.3…”

Cậu thấy khóe miệng cong cong của Vạn Sơ Không lại lập tức xị xuống nhưng đối phương nhanh chóng điều chỉnh trở lại trạng thái bình thường, “Dù sao cũng không ai để ý, cậu không cần phải suy nghĩ lung tung…”

Nhìn thấy đề tài đã được đánh lạc hướng thành công, Kỳ Tích gật đầu lia lịa: “Ừa.”

Cả hai đến khách sạn, cùng bước vào thang máy dưới cái nhìn lén lút của lễ tân.

Kỳ Tích và Vạn Sơ Không ở hai tầng khác nhau nhưng Vạn Sơ Không không cho cậu cơ hội, nói thẳng: “Bây giờ vẫn còn sớm, lên phòng của tôi ngồi không?” Nói xong bình tĩnh ngăn Kỳ Tích không cho cậu bấm nút thang máy.

Bàn tay Kỳ Tích đang vươn ra chỉ có thể dừng giữa không trung, nhìn thang máy đi lên.

Cậu nghĩ hình phạt đã kết thúc rồi, hóa ra chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao?

Vạn Sơ Không nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Kỳ Tích, đột nhiên sửa lời: “Tôi đùa thôi, không còn sớm nữa. Về phòng nhớ ngủ sớm một chút.” Vừa nói vừa xoa đầu Kỳ Tích rồi bước ra thang máy một mình, quay người nhìn Kỳ Tích.

Cửa thang máy đóng lại trước mặt hai người. Kỳ Tích mất mấy giây mới nhớ ra bấm thang máy.

Khi trở lại phòng, Phó Sương bật dậy ngay khi nghe tiếng cửa mở, hét lên thật to: “Anh!”

Kỳ Tích vẫn còn chìm đắm trong những gì vừa xảy ra cho nên bị tiếng hét của Phó Sương làm cho giật mình.

Phó Sương sợ hãi nói: “Anh, sao quần áo của anh nhăn nhúm thế này? Anh thật sự bị bắt nạt à?”

Kỳ Tích tỉnh táo trong nháy mắt: “Em đừng có nói bậy!”

Phó Sương liên tục lùi về sau rồi ngã ở trên giường, lo lắng cắn móng tay lầm bẩm: “Xong rồi xong rồi, loạn hết cả rồi.”

Kỳ Tích bất lực: “Em đừng có mà não bổ…”

Phó Sương ngẩng đầu lên nói: “Anh, nếu không thì anh vào nhà vệ sinh nhìn bộ dáng bây giờ của mình một chút đi.”

Kỳ Tích giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía phòng tắm đang mở. Bên trong tối đen, trong gương chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ mờ ảo ảo. Kỳ Tích với tay bật công tắc, “tách” một tiếng bóng đèn sáng lên, hình ảnh trong gương cũng trở nên rõ ràng.

Ngoại trừ đầu tóc hơi rối một chút, mặt hơi đỏ, son hơi lem… thì cũng không có gì!

Kỳ Tích cố gắng hết sức để tẩy não bản thân nhưng nghĩ đến việc bắt gặp ánh mắt của lễ tân sau khi vào khách sạn, Vạn Sơ Không tự động chắn trước mặt mình thì Kỳ Tích cảm thấy cả người không khỏe chút nào.

Đặc biệt là đôi mắt kia khác hẳn với mọi khi. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ như bao phủ bởi một tầng hơi nước cùng với viền mắt đỏ ửng hoàn toàn không giống như không có chuyện gì xảy ra.

Phó Sương bỗng nhiên nắm lấy cửa phòng tắm, ló nửa cái đầu vào: “Anh Tiểu Lục, không cần nhớ lại đâu. Chúng ta về phòng nói chuyện đi.”

Kỳ Tích nhanh chóng lấy ngón tay đang đặt trên môi xuống, cố gắng thanh minh: “Anh không có nhớ lại!”

Trong phòng, Phó Sương lấy chăn làm gối ôm, ôm vào trong ngực, “Anh, em không ngờ anh còn chơi lớn hơn anh Hạ Ngũ nữa.”

Kỳ Tích im lặng một lúc: “Nghe này, không phải như em nghĩ…”

Mà Phó Sương cũng đồng thời nói tiếp: “Em sẽ giữ bí mật.”

Kỳ Tích ngạc nhiên nhìn Phó Sương, giữ bí mật gì cơ? Có cái gì mà giữ bí mật? Rõ ràng cái gì cũng chưa xảy ra!

Phó Sương ôm chặt chăn bông trên người, “Anh, anh có để ý thấy bây giờ anh vui vẻ hơn trước rất nhiều không?”

Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Kỳ Tích.

Phó Sương vùi mình vào trong chăn bông: “Em ăn nói vụng về, nói năng không khéo, bằng không sẽ không luôn bị mắng, đội trưởng mắng em, Lâm Sam cũng mắng, còn hại anh nhiều lúc cũng bị fan mắng…”

Kỳ Tích sợ nhất có người nhận sai với mìnnh. Cậu hoàn toàn không biết đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ có thể bất lực cười khổ.

“Không cần nghĩ anh bị mắng là lỗi của em, không cần ôm hết trách nhiệm lên người mình như vậy.” Kỳ Tích đành phải nói, “Anh với em không ai có lỗi cả.”

Phó Sương nhìn cậu, “Anh xem, chính là như vậy. Những lời này nếu là anh của trước đây sẽ không nói em.”

Kỳ Tích suy nghĩ một chút: “Có à? Anh đã từng nói qua, hơn nữa còn nói rất nhiều lần nhưng chẳng lần nào em chịu bỏ vào tai cả.”

Phó Sương không quan tâm: “Dù sao bây giờ cũng không giống.”

Từ khi gặp được Vạn Sơ Không, Kỳ Tích gần như luôn cảm thấy bối rối, mà càng ngày càng ngượng ngùng thì cậu càng bớt xẩu hổ.

Phó Sương nói vậy cũng không sai.

Kỳ Tích gật đầu phối hợp, Phó Sương thở ra một hơi: “Cho nên em đã nghĩ nếu anh thật sự cùng Vạn…”

Cậu ta chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng gõ cửa ngắt lời.

Hai người nhìn nhau, Kỳ Tích đứng lên trước, Phó Sương bị cậu ấn trở về: “Em quên lời chị Hà rồi à? Để anh mở cửa, em kiềm chế tí đi.”

Kỳ Tích đi tới cửa hỏi hai câu không có đáp lại cho nên trực tiếp mở cửa ra, hành lang không có ai.

Cậu bình tĩnh trở về phòng, vẻ mặt Phó Sương bình tĩnh nói: “Lần sau để em mở cửa, đảm bảo bọn họ không dám gõ nữa đâu.”

“Em còn muốn mắng bọn họ như lần trước nữa à?” Kỳ Tích lắc đầu, ngồi xuống nói, “Dùng được một lần là dùng mãi?”

Phó Sương nói, “Đó không phải là bởi vì mấy anh không cho em nói sao?”

Kỳ Tích rốt cuộc thể hiện phong độ của người làm anh: “Theo quy củ ngày mai sẽ báo với chị Hà, em đừng tự tiện làm chủ.”

Phó Sương bĩu môi, biết rằng cho dù mình có cãi lại thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì. Làm vậy chỉ càng khiến đám fan cuồng tới khách sạn kia càng ngày càng lấn tới. Một số người càng để ý đến họ thì họ càng phấn khích nghĩ rằng mình quan tâm cho nên cách tốt nhất bây giờ là làm lơ không quan tâm mà thôi.

Sau khi giải quyết xong, Kỳ Tích lại một lần nữa trịnh trọng thanh minh: “Anh với Vạn Sơ Không không phải loại quan hệ như em nghĩ.”

Phó Sương nhìn cậu: “Thật à? Nhưng số lần hai người gặp mặt riêng tư cũng nhiều quá rồi đó?”

“…Em đừng có theo dõi siêu thoại của bọn anh nữa.” Kỳ Tích run rẩy.

Phó Sương sờ cằm phân tích: “Anh nói là ‘bọn anh’ chứng tỏ anh đã tính Vạn Sơ Không thành người một nhà rồi, cái này mà còn chưa tính là thân mật nữa hả?”

Kỳ Tích nói không lại Phó Sương chỉ đành nằm trên giường giả chết. Thực ra cậu đang chột dạ, sợ mình mà nói thêm câu nào nữa chỉ khiến Phó Sương nhìn ra manh mối nào đó.

May mắn em út nhà mình là một kẻ ngốc.

Kết quả câu hỏi tiếp theo của Phó Sương khiến Kỳ Tích không thể không để ý.

“Anh, để em nhắc nhở anh vậy. Công ty gần đây định lăng xê cp của anh với Vạn Sơ Không đấy.”

Kỳ Tích từ trên giường ngồi dậy, Phó Sương tiếp tục nói: “Anh nhìn thái độ của chị Hà là biết. Trước đây công ty cũng có ý định đó nhưng dù sao Vạn Sơ Không cũng không thuộc công ty của chúng ta cho nên mới không biểu hiện rõ ràng…”

Cp nổi tiếng trong nhóm luôn là Khâu Diệc và Phó Sương nhưng gần đây hai người không giao tiếp nhiều lắm. Khâu Diệc thì chạy lịch trình cá nhân, công ty có chút không kiểm soát được người cho nên mới có ý định đánh chủ ý lên người sắp nổi tiếng là Kỳ Tích. Kỳ Tích vốn là thành viên kém nổi tiếng nhất đội cho nên lôi kéo cũng dễ dàng hơn.

Phó Sương nói: “Nếu hai người là thật thì tốt nhất vẫn nên kiềm chế bớt để tránh bị nghi ngờ, bị chụp lại sẽ là một thảm họa đó. Nhưng nếu hai người không có gì thì không thành vấn đề!”

Kỳ Tích hiểu ra. Cậu đứng dậy đi tới kéo chăn bông của Phó Sương ra làm bộ đấm hai cái.

Phó Sương đang dùng một trò đùa để nhắc nhở Kỳ Tích rằng cậu đã được công ty nhắm đến. Việc Kỳ Tích có sẵn sàng “mở rộng kinh doanh” hay không hoàn toàn dựa trên mong muốn của Kỳ Tích.

Đùa giỡn một hồi, Phó Sương chật vật chui khỏi chăn, nói: “Thật sự không có chuyện xảy ra hả?”

Kỳ Tích lắc đầu: “Không có.”

Cậu và Vạn Sơ Không chỉ có thể là bạn.

Những mối quan hệ khác quá nguy hiểm cho hai người.

#

Vạn Sơ Không: [Cậu dậy chưa?]

Vừa sáng sớm Kỳ Tích mới tỉnh dậy đã nhìn thấy tin nhắn, cậu nhìn chằm chằm ba chữ trong màn hình một hồi mới giơ tay trả lời: [Vừa mới dậy!]

Bên kia sau một giây “Đối phương đang nhập” thì không có tin nhắn trả lời.

Lúc này Kỳ Tích mới ý thức được bản thân cũng sẽ nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó!

Không nhận được câu trả lời, Kỳ Tích rời giường. Buổi biểu diễn hôm nay sẽ được tổ chức vào buổi tối, chỉ cần đến vào buổi chiều là được cho nên bọn họ có nhiều thời gian để chuẩn bị.

Sau khi thay quần áo, vừa mới cho bàn chải đánh răng vào miệng thì Kỳ Tích nghe thấy có tiếng ồn ào ở bên ngoài. Cậu vừa đánh răng vừa ló đầu ra khỏi phòng tắm lắng nghe bên ngoài nhưng chỉ có thể nghe được vài tiếng mơ hồ, giọng điệu vô cùng dữ dội “anh làm gì” rồi “thả tôi ra”.

Phó Sương bị đánh thức, hỏi: “Bên ngoài cãi nhau cái gì vậy?”

Kỳ Tích ngậm bàn chải trong miệng, mơ hồ trả lời: “Không biết, để anh ra xem…”

Cậu chỉ định nhìn một chút nhưng khi vừa mở cửa ra đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Chào buổi sáng.”

Kỳ Tích nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mặt mình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Vạn Sơ Không dựa người vào khung cửa, tựa đầu vào đó, hơi hơi nghiêng đầu đánh giá Kỳ Tích: “Áo ngủ không phải là vịt con.”

Kỳ Tích chớp chớp mắt, kéo vạt áo của mình trong vô thức: “Cái này mặc rất thoải mái…”

Từ từ! Tại sao cậu lại phải giải thích cái này!?

Kỳ Tích nhanh chóng sửa lời: “Sao anh lại ở đây?”

“Không phải cậu nói vừa mới dậy sao, vừa lúc tôi chưa ăn sáng.” Vạn Sơ Không nói, “Muốn ăn sáng với cậu.”

Phó Sương trong phòng hỏi ra: “Anh, bên ngoài có chuyện gì thế?”

Lúc này Kỳ Tích mới nhớ ra mục đích mở cửa của mình, nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa rồi!

“Vậy anh chờ một chút, tôi còn đang rửa mặt…” Kỳ Tích ý thức được bản thân bây giờ đang rất luộm thuộm, vội vàng núp sau cánh cửa nhưng Vạn Sơ Không đã thò nửa người vào.

“Tôi vừa nhìn thấy một vài cô gái đang thập thò trước cửa phòng mấy cậu.” Vạn Sơ Không trả lời câu hỏi của Phó Sương, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như thể đang kể lại một câu chuyện bình thường, “Tôi gọi bảo vệ lên đây, thuận tiện báo luôn cảnh sát.”

Kỳ Tích: “……..”

Phó Sương đứng thẳng trên giường, giơ ngón cái.

Màn trình diễn tối hôm đó vô cùng sôi động nhưng lượt tìm kiếm chỉ đạt vị trí thứ năm, bởi vì bị Vạn Sơ Không chèn ép.

Vừa bấm vào đã thấy tiêu đề của mấy doanh tiêu hào #Fan tư sinh nổi tiếng bị bắt Vạn Sơ Không báo cảnh sát#

Một đống bình luận phía dưới toàn là ha ha ha ha cùng khen ngợi công dân nhiệt tình, Vạn tiên sinh.