Kỳ Tích dừng lại một chút: “Anh không quan tâm sao? Những người trên mạng…”
“Nói là chúng ta lén lút ở bên nhau à?’
Kỳ Tích tự hỏi vừa rồi mình có đúng là uống nước cà rốt hay không. Nếu không thì tại sao bây giờ lại cảm thấy choáng váng như bước trên mây thế này?
“…Chúng ta có ở bên nhau đâu.” Kỳ Tích nói.
“Ừ, vậy có vấn đề gì không?” Vạn Sơ Không nói thật dễ nghe, nhưng vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng lúc càng nhạt đi, giống như đây mới là dáng vẻ ban đầu của anh, “Hay là người đại diện của cậu cấm cậu không được tiếp xúc với tôi nữa cho nên cậu mới không trả lời tin nhắn?”
“Không có mà.” Kỳ Tích sửng sốt, không biết sao tự nhiên suy nghĩ của Vạn Sơ Không lại nhảy tới bước này, “Không trả lời tin nhắn của anh bởi vì không thấy…”
Bây giờ thì rốt cuộc ai mới là người mang thù, tính toán chi li đây hả?
“Ồ?” Vạn Sơ Không bước lại gần hơn cho đến khi anh nhìn thấy bóng của mình trong mắt Kỳ Tích, “Thật sao?”
“Thật đấy.” Kỳ Tích vội vàng gật đầu, “Thôi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa… Lỡ bị chụp lại.”
“Chụp lại thì sao?” Vạn Sơ Không bước từng bước một nhìn thẳng Kỳ Tích, “Giữa chúng ta có chuyện gì xấu hổ lắm à?”
Kỳ Tích lắc đầu.
“Vậy bị chụp lại thì sao?” Vạn Sơ Không lại tiếp tục hỏi.
Kỳ Tích nhận ra người đàn ông này sẽ lặp lại lặp lại một câu hỏi nhiều lần, chỉ để nhận được câu trả lời
“Thì…ảnh hưởng không tốt.” Kỳ Tích khó khăn trả lời.
Vạn Sơ Không khẽ nhướng mày: “Ảnh hưởng gì?”
“Chẳng lẽ anh cứ để những tin đồn về chúng ta mỗi ngày một nhiều à?”
Vạn Sơ Không lại nở nụ cười, trông rất vô hại: “Nếu những gì bọn họ bàn tán trên mạng nói chúng ta là một cặp thì họ chỉ đang nói đùa thôi. Trong nhóm của cậu không phải cũng có mấy cặp đúng không? Chẳng lẽ đều là thật hết à?”
Kỳ Tích: “…Đương nhiên là không rồi.”
“Vậy thì cậu đang lo lắng cái gì?”
Kỳ Tích không nói nên lời.
Vạn Sơ Không lại tiếp tục: “Ngoài việc kết hôn sinh con ra thì bọn họ có thể nói được cái gì nữa?”
Kỳ Tích: “…”
Lúc này cậu lại càng tò mò không biết Vạn Sơ Không đã đọc những gì, chuyện “sinh con đẻ cái” này từ đâu ra, điều này không phù hợp với khoa học thực tế chút nào!
Vạn Sơ Không trêu người đủ rồi rốt cuộc mới chịu đi lấy xe, trước khi đi còn nói Kỳ Tích: “Cậu chờ ở đây, đừng có mà đi đâu đấy.”
Kỳ Tích: “???”
Rốt cuộc thì người đàn ông này xem cậu là cái gì vậy?!
Vạn Sơ Không rời đi được một lúc, thang máy quán bar đột nhiên đi xuống tầng một, Kỳ Tích theo bản năng giấu mình sau mấy cây cột bên ngoài.
Cậu không giỏi đối nhân xử thế, nhất là với những người không quen. Vốn dĩ mọi người đang muốn về nhà lại bất đắc dĩ nhìn thấy đối phương thì không thể không đứng lại nói chuyện, xấu hổ nói vài lời khách sáo rồi tạm biệt thì đúng là làm người ta càng khó chịu hơn.
Kỳ Tích đơn giản là cứ trốn đi cho chắc.
Thế nhưng người xuống là Tô Xảo Xảo và bạn trai của cô ấy. Kỳ Tích hơi sửng sốt một chút, vừa muốn nhấc chân ra ngoài chào hỏi thì đột nhiên cậu nghe thấy hai người bắt đầu cãi nhau.
Kỳ Tích lại nhanh chân lùi vào bóng tối.
Please! Đừng phát hiện ra tôi…
Cũng may hai người cãi nhau không lâu Tô Xảo Xảo xoay người bước nhanh bỏ đi, bạn trai cô đứng tại chỗ gọi mấy tiếng cuối cùng cũng chạy theo.
Kỳ Tích quay về chỗ cũ nghĩ rằng Vạn Sơ Không chưa đến ai ngờ đèn xe bật sáng khiến cậu giật mình.
Người đàn ông hạ cửa xe xuống nhìn cậu: “Vẫn là chạy lung tung.”
Kỳ Tích ngượng ngùng nở nụ cười, đi tới bên kia mở cửa xe.
Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Cậu thích xem náo nhiệt lắm à?”
“Không ngờ bọn họ lại cãi nhau.” Kỳ Tích vươn tay về phía hộp đựng đồ, bên trong đặt quả bóng nhỏ mà hai người cùng nhau mua hôm trước, “Không phải anh đưa cho Thất Thất rồi sao?”
“Nó không thích chơi. Chạm một chút cũng không thèm.”
Kỳ Tích tưởng tượng ra cảnh Vạn Sơ Không tập trung trêu mèo con nhưng mèo con lại không thèm để ý đến anh ta thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sau khi khởi động xe, Vạn Sơ Không thản nhiên hỏi: “Hình như cậu thường xuyên đến chỗ này?”
Kỳ Tích sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Vạn Sơ Không: “Không thường xuyên lắm, Tô Miễn Siêu gọi tôi đi…”
“Vui không?” Vạn Sơ Không hỏi.
Kỳ Tích không hiểu: “Gì cơ?”
“Không vui sao? Rất nhiều người tụ tập uống rượu hát hò.” Vạn Sơ Không nói, “Không phải bởi vì thích không khí như vậy nên mới đến à?”
“Đúng là mọi người tới để thư giãn và kết bạn, nhưng tôi vẫn chưa thể quen được.”
Bản thân Kỳ Tích cũng muốn giao tiếp với người khác nhưng đến cùng thì cậu lại là người không thích hợp. Kỳ Tích tự hỏi có phải đã đến lúc dừng kiểu cố gắng không cần thiết này không. Nhiều lần cậu muốn nói chuyện với Tô Miễn Siêu nhưng lại sợ sẽ làm lãng phí sự quan tâm của mọi người.
Kỳ Tích nhìn cảnh tượng vội vã ngoài cửa kính, đột nhiên quay đầu nhìn Vạn Sơ Không: “À đúng rồi, hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi ra ngoài. Nếu không có lẽ đêm muộn tôi cũng chưa về được.”
“Đừng khách khí. Tôi nói vừa rồi mình cố ý tới tìm cậu.” Ngón trỏ của Vạn Sơ Không gõ nhẹ vào một bên tay lái, “Cậu tin không?”
Kỳ Tích trừng mắt, hơi có chút bó tay không biết làm sao, “Ừm… Tin hay không nhỉ?”
“Tùy cậu.” Vạn Sơ Không thản nhiên nói, “Tin hay không cũng được.”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Kỳ Tích mở miệng: “Chắc là anh đang có việc bận rồi tiện đường ghé qua nhỉ?”
Không ai đáp lại.
Kỳ Tích kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi Vạn Sơ Không trả lời: “Ừ.”
Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm, Vạn Sơ Không nói, “Vui đến thế à?”
“Không có.” Kỳ Tích vội vàng trả lời, “Nhưng nếu cố ý tới tìm tôi…nghe rất là khoa trương.”
Giữa bọn họ không phải là mối quan hệ gì đặc biệt, cũng không nên phát triển thành một mối quan hệ đặc biệt.
Vạn Sơ Không còn nói: “Trên mạng nói hai chúng ta rất xứng đôi.”
Kỳ Tích vừa thở phào chưa lâu giờ lại cảm thở khó thở tiếp.
“Bọn họ nói lung tung cả thôi.” Cậu trịnh trọng nhấn mạnh, “Lúc hai ta còn chưa quen nhau, bọn họ còn nói chúng ta yêu sớm từ cấp Hai nữa cơ.”
Bầu không khí lại tiếp tục yên lặng, nhưng hoàn toàn khác với sự yên tĩnh trước đó.
Kỳ Tích đang suy nghĩ về việc liệu cậu có cần nhảy xuống xe hay không, tại sao mỗi lần xấu hổ thì lại là mình…
“Thật sự không phải à?” Vạn Sơ Không bất thình lình mở miệng là Kỳ Tích run lên, “Chúng ta hồi cấp Hai hẳn là đã gặp nhau?”
Lúc này Kỳ Tích ngay cả xấu hổ cũng quên mất, quay người trở về: “Anh nhớ rõ?”
Khóe môi Vạn Sơ Không cong lên: “Là cậu nhớ rõ.”
Kỳ Tích ngẩn ra, hoài nghi Vạn Sơ Không đang chơi mình.
Vạn Sơ Không nói: “Không phải cậu nói cấp Hai quen tôi à? Trường học lớn như vậy, gặp mặt cũng là chuyện bình thường mà.”
Kỳ Tích hiểu ra, hóa ra “đã gặp nhau” trong lời Vạn Sơ Không là cậu đã gặp anh ta. Còn Vạn Sơ Không có gặp cậu hay không, hiển nhiên Vạn Sơ Không ở thời điểm đó không thèm để ý đến chuyện này, cũng không thể nhớ được cậu.
Đột nhiên Kỳ Tích không muốn nói ra sự thật, quay đầu đi trả lời: “Đúng vậy, trên bảng thông báo của trường có hình của anh.”
Vạn Sơ Không: “Ý cậu là bức hình tóc đỏ à?”
Kỳ Tích nhớ lại: “Hình như không phải… Lúc đó anh cắt tóc thì phải?”
Cậu vừa quay đầu phát hiện trong đáy mắt Vạn Sơ Không mang theo ý cười lập tức biết bản thân không nên tiếp lời.
Quả nhiên Vạn Sơ Không nói: “Cậu quan sát tôi kỹ thế à?”
Kỳ Tích cố gắng biện minh: “Bởi vì anh là ngoại lệ…”
Lúc đó Vạn Sơ Không đang làm người mẫu cho nên kiểu tóc của anh ta không thể dễ dàng đụng hàng.
Ngay cả Kỳ Tích lúc đó cũng cạo thành ngắn ngủn sờ vào đâm ngứa cả bàn tay. Cả đám cùng nhau so xem đầu nào tròn hơn kết quả Kỳ Tích giành chiến thắng vang dội.
“Cậu không thừa nhận bản thân quan tâm đến tôi à?” Vạn Sơ Không hỏi.
Một lúc sau Kỳ Tích mới nhỏ giọng phản bác: “Bởi vì không có chuyện đó.”
Kỳ Tích không rõ thái độ của Vạn Sơ Không. Cậu quá đơn giản, còn Vạn Sơ Không thì lại quá phức tạp.
Đám người trên mạng nói bọn họ yêu thích đối phương, nói bọn họ lưỡng tình tương duyệt tâm đầu ý hợp, nói bọn họ ở nơi không ai chú ý vụng trộm ôm ấp hôn môi…
Trước kia Kỳ Tích rất để ý những chuyện đó bởi vì cậu sợ thời điểm hai người thật sự gặp nhau thì sẽ xấu hổ. Bây giờ thời điểm xấu hổ đó đã qua rồi, cậu cũng thành bạn bè với Vạn Sơ Không rồi, vì sao vẫn còn để ý như vậy?
Sau khi suy nghĩ, Kỳ Tích đưa ra kết luận: Bởi vì những gì được nói trên mạng là giả. Bọn họ không thích nhau, không trộm nắm tay hay ôm hôn.
Giữa bọn họ là mối quan hệ không thể gọi tên.
Sau khi xe tiến vào Hành Cảnh Kỳ Tích mới nhớ ra: “Đêm nay anh ở đâu?”
Vạn Sơ Không chỉ về phía trước: “Ở bên này.”
Kỳ Tích thở phào: “Vậy là tốt rồi. Đã trễ thế này…”
“Kỳ Tích.” Vạn Sơ Không đột nhiên gọi cậu lại.
“Ơi?”
Kỳ Tích vừa mới xuống xe, cừa xe còn chưa đóng lại, cúi đầu nhìn Vạn Sơ Không còn ngồi bên trong.
Trong lúc nhất thời Kỳ Tích có ảo giác màn đêm sẽ nhấn chìm người đàn ông trước mắt dù trong xe vẫn sáng đèn, dù cậu vẫn có thể nhìn rõ mặt Vạn Sơ Không.
“Ngủ ngon.” Vạn Sơ Không bỗng nhiên cười nói.
“Ừm… Anh ngủ ngon…”
Cửa xe đóng lại, mãi đến khi Kỳ Tích biến mất trong màn đêm chiếc xe mới bắt đầu khởi động.
–
Cánh cửa trước biệt thự tự động mở ra, xung quanh vắng lặng, thảm thực vật trong vườn không còn màu xanh biếc ngược lại dưới ánh đèn lại biến thành màu xanh u tối.
Phòng khách tối sầm. Thời điểm tiếng đóng cửa vang lên, người ngồi trên sô pha nói: “Trợ lí nói con đột nhiên bỏ rơi cậu ta rồi rời đi. Con đi đâu?”
Vạn Sơ Không thản nhiên thay giày rồi bước vào phòng khách rộng lớn.
“Meo meo~” Thất Thất nhảy khỏi cột đồ chơi, chạy nhanh lại cọ vào chân Vạn Sơ Không.
“Từ lúc nào mà Thất Thất lại quấn con như vậy?” Người phụ nữa đưa tay ra, mèo con lập tức rời khỏi Vạn Sơ Không chạy đến chỗ bà.
Dưới ánh trăng xanh mờ ảo, mái tóc dài ngang vai của người phụ nữ xõa xuống một bên vai. Chiếc váy ngủ mượt mà ôm lấy mái tóc xoăn nhẹ màu nâu sẫm.
Vạn Linh ngẩng đầu: “Mẹ đang hỏi con đấy, sao không trả lời? Con đi đâu?”
“Đi tìm Trần Thắng Hàng.” Vạn Sơ Không nói.
Vạn Linh đặt máy tính lên bàn rồi ôm lấy mèo con: “Phải không? Không phải con không thích đến những nơi như vậy sao? Bớt qua lại với những người đó đi. Thắng Hàng còn trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ con cũng thế à?”
Vạn Sơ Không yên lặng lắng nghe.
Vạn Linh thở dài: “Ba nó cho dù không quan tâm nhưng ít nhất người ta còn biết tương lai phải đi con đường nào. Còn con thì sao?” Bà nói xong nhướng mắt nhìn Vạn Sơ Không, “Làm việc không đàng hoàng thì cũng có mức độ thôi chứ.”
Vạn Sơ Không nhìn mèo con trong tay mẹ mình. Mèo bò sữa được Vạn Linh vuốt ve thoải mái ngủ khì.
“Mẹ nghe em trai con nói gần đây con thường xuyên về nhà. Đúng vậy đấy. Dù sao đây cũng là nhà của con. Mấy ngày nữa cậu con mang Tiểu Dĩnh đến đây, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm…”
Lần này Vạn Sơ Không chủ động lên tiếng: “Mấy ngày nữa là khi nào? Có thời gian chính xác không?”
Vạn Linh cau mày: “Mấy công việc rách nát kia không đẩy đi được sao?”
Vạn Sơ Không: “Không được.”
Vạn Linh ngẩng đầu nhìn anh: “Con nghĩ mẹ sẽ tin lời con nói à? Tìm Trần Thắng Hàng? Con cố ý đi gặp nó đúng không?”
“Mẹ, con không muốn đổi trợ lí nữa.” Vạn Sơ Không nhìn mẹ mình, ngay cả vẻ mặt tươi cười bình thường đều chẳng còn lạ gì. Từ khi bước chân vào căn nhà này, trên mặt Vạn Sơ Không không hề có một nụ cười.
Vạn Linh giống như nghe chuyện cười: “Con đang uy hiếp mẹ đấy à? Người làm mẹ này muốn biết tình hình của con trai mình thì có gì sai? Con không muốn nói cho mẹ biết, mẹ đương nhiên phải hỏi người khác…”
Vạn Sơ Không ngắt lời bà: “Chúng ta nói chuyện này nhiều lần lắm rồi. Con không phải trẻ con nữa, và con cũng không muốn cãi nhau với mẹ.”
Vạn Linh nhìn anh: “Đúng vậy, mẹ cũng nói rất nhiều lần rồi. Mẹ lo cho con như vậy, nếu con nghe lời một chút thì có cần mẹ nhọc lòng như thế không?”
Có lẽ là do hai người nói chuyện quá lớn, có tiếng mở cửa phát ra trên lầu, Kiều Khải Nhuệ từ trong phòng bước ra: “Anh trai? Mẹ? Mọi người đang làm gì vậy?”
Vạn Linh thở dài: “Không sao. Con về phòng trước đi.”
Vạn Sơ Không không nói hai lời đứng lên muốn đi, Vạn Linh lập tức nói: “Mẹ không nói con!”
Vạn Sơ Không đi ngang qua Thất Thất cũng chỉ hơi tạm dừng nhưng mèo con trong tay Vạn Linh không hề có ý muốn di chuyển.
Anh bước thẳng lên lầu.
Vạn Sơ Không trở về phòng, mở điện thoại thấy một tin nhắn từ Trần Thắng Hàng: [Đờ mờ, mày chạy ra ngoài mà không nói mẹ mày à?]
[Mày lại tắt chuông điện thoại đấy à? Mày có lương tâm một chút được không? Bác gái gọi tao hai cuộc lận đấy!]
Vạn Sơ Không ném điện thoại xuống giường rồi đi tắm. Sau khi tắm xong anh đi ra khỏi phòng tắm thì thấy có người đang gọi điện thoại mình.
Những giọt nước trên tóc nhỏ giọt trên màn hình. Vạn Sơ Không mở cuộc gọi nhỡ, giao diện tự động trở về ô chat.
Kỳ Tích: [Mặc dù rất gần nhưng anh đã về nhà chưa?]
[Anh không nói dối tôi đấy chứ? Thật ra anh không về bên này? <mèo con quẫy đuôi.jpg>]
<Cuộc gọi nhỡ. Bấm để gọi lại.>
Vạn Sơ Không bấm gọi, lần này đầu dây bên kia đã cúp máy.
Kỳ Tích: [Về nhà là tốt rồi. Không cần gọi lại đâu.]
Vạn Sơ Không tiếp tục gọi lại, lần này bên kia rốt cuộc cũng nghe máy.
“Alo?” Âm thanh Kỳ Tích phát ra từ điện thoại.
“Alo.” Vạn Sơ Không lặp lại.
“…”
Sau đó, không có sau đó.
Kỳ Tích ngượng ngùng mãi cho đến khi Vạn Sơ Không nói: “Muộn rồi mà cậu chưa ngủ à?”
“Chuẩn bị ngủ đây.”
“Cậu tắm chưa?”
“Hả? Ừm, tắm rồi..”
“Sấy tóc chưa?”
Kỳ Tích ngoan ngoãn: “Sấy rồi.”
“Nói chúc ngủ ngon lần nữa được không?”
Kỳ Tích chớp mắt: “Ngủ ngon…?”
Vạn Sơ Không khẽ cười một tiếng: “Ừ, ngủ ngon.”