Để giảm bớt sự xấu hổ muốn chui xuống đất này, sau khi xe khởi động lại, cậu nói: “Vừa rồi tôi có nghe anh hát.”
Bầu không khí càng im lặng hơn.
Kỳ Tích dè dặt nhìn Vạn Sơ Không, chỉ nghe đối phương nửa đùa nửa thật nói: “Ừ, đều vì kiếm tiền cả thôi.”
Kỳ Tích không ngờ mình lại nghe được những lời này từ trong miệng Vạn Sơ Không, dù sao người kia cũng không có biểu hiện gì là thiếu tiền cả.
Có lẽ vì ánh mắt của Kỳ Tích quá lộ liễu nên Vạn Sơ Không chủ động lên tiếng: “Gia đình tôi giàu không có nghĩa là tôi cũng giàu.”
Kỳ Tích cái hiểu cái không, nói một cách đơn giản Vạn Sơ Không muốn dựa vào chính mình hả?
“Khó nghe lắm hả?”
“Sao cơ?” Kỳ Tích nhất thời không phản ứng kịp, “À không, chỉ là… Lần đầu tiên tôi nghe trực tiếp.”
Ngồi khoảng cách gần như vậy, đúng là có hơi sốc.
“Cậu hát rất êm tai.” Vạn Sơ Không nói.
Kỳ Tích trừng mắt chỉ tay vào mình: “Tôi á? Anh nói tôi hả? Tôi không hát được.”
Vạn Sơ Không cong cong khóe miệng: “Ít ra thì nghe hay hơn tôi.”
….So sánh gì lạ vậy trời? Tốt xấu gì cậu cũng xuất thân từ nhóm nhạc nam đó!
Kỳ Tích nghẹn mất một lúc, không nói được lời nào, liếc nhìn Vạn Sơ Không, phát hiện trong mắt anh ta ẩn chứa một nụ cười mới biết là người cố ý.
“Chúng tôi có một lớp thanh nhạc đặc biệt. Chỉ cần học theo lộ trình bài bản là có thể hát được như tôi.” Kỳ Tích giải thích với Vạn Sơ Không, “Tôi không có khiếu ca hát. Khâu Diệc hát hay nhất trong nhóm của tôi. Cậu ấy hát chính.”
“Vậy à?” Vạn Sơ Không thuận miệng nói một câu.
“Đúng vậy, hôm nay chúng tôi biểu diễn… À, anh không xem đúng không? Khi đó anh đang ở sau…” Kỳ Tích nghĩ tới, tiết mục của Vạn Sơ Không được sắp xếp trước tiết mục của bọn họ.
“Có xem.” Vạn Sơ Không nói, “Lúc đầu cậu quỳ xuống đúng không?”
Kỳ Tích chớp mắt, cậu không ngờ Vạn Sơ Không lại xem cậu biểu diễn.
Vạn Sơ Không nhận xét: “Thắt lưng của cậu rất mềm, độ dẻo dai cũng rất tốt.”
Điều này thật sự rất dễ làm cho người khác hiểu sai, nhất là sau khi bạn nối khố gửi cho nhiều hàng như vậy, Kỳ Tích cảm thấy bầu không chỉ bây giờ dường như không được bình thường!!
“Dù gì tôi cũng học nhảy mười năm rồi, nếu còn nhảy không tốt nữa thì chắc là đi đời luôn. Haha…” Kỳ Tích cười gượng vài tiếng, cố gắng vứt hết lời nói của Tô Miễn Siêu ra sau đầu.
Chỉ là bạn bè chỉ là bạn bè
Không có yêu nhau không có yêu nhau!!
Vạn Sơ Không tranh thủ nhìn Kỳ Tích một cái. Vết son trên môi cậu đã bị lau đi, bôi trên đầu ngón tay của anh, bây giờ chỉ còn lại một chút hồng nhạt nơi cánh môi dưới. Đôi môi bóng loáng nổi bật, khiến người ta phải nhớ tới con người này cũng vô cùng nổi bật trên sân khấu.
Trong sáu người trên sân khấu, anh chỉ biết một mình Kỳ Tích và chỉ nhìn một mình Kỳ Tích.
Giống như nuôi mèo vậy, một con là đủ rồi.
Trời tháng tám đã bắt đầu hơi nóng, Kỳ Tích xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay trắng nõn. Vạn Sơ Không thuận tay giảm nhiệt độ điều hòa xuống hai độ.
“Cậu còn chơi game không?” Vạn Sơ Không hỏi.
Kỳ Tích không còn dám nhìn điện thoại nữa, sợ lại có chuyện gì, lập tức quay đầu trả lời: “Gần đây tôi không có nhiều thời gian lắm. Chỉ khi rảnh mới chơi một chút.”
“Trò lúc trước chơi với tôi, cậu đã qua hết màn chưa?”
“Chưa. Trò đó dành cho hai người, một mình không chơi được…”
“Tôi đã chơi với Kiều Khải Nhuệ.” Vạn Sơ Không nói, “Chơi đến cấp 5 mà mãi vẫn không qua được.”
Chơi với bạn nhỏ mà đến cấp 5 là vượt quá sức tưởng tượng rồi, đặc biệt là với trình độ đó của Vạn Sơ Không nữa, Kỳ Tích khen ngợi từ tận đáy lòng: “Vậy là lợi hại lắm rồi!”
“Ừ, có rảnh thì lại cùng nhau chơi nhé.”
Một lúc sau, Kỳ Tích mới có phản ứng, cố ý nói cho cậu nghe là chờ được khen sao? Hay là cậu nghĩ nhiều?
Mãi một lúc, Vạn Sơ Không nói tiếp: “Khoai tây chiên vị mù tạt có vị thật kỳ lạ.”
Kỳ Tích ban đầu không có phản ứng, sau đó nhớ tới lúc hai người mua đồ ở siêu thị hôm đó, “Nhiều người không quen ăn vị đó.”
“Vậy sao cậu lại thích ăn?”
Cậu không có thích!!
Nhưng giải thích thì rất phiền phức cho nên Kỳ Tích nhắm mắt đưa chân: “Có lẽ… tôi thuộc số ít người ăn được.”
Kỳ Tích không thể nhìn thấu Vạn Sơ Không, nhưng cậu không nghĩ rằng đây là một người nguy hiểm.
Tuổi hai người không chênh bao nhiêu, đều là những người hoạt động trong lĩnh vực giải trí nên có rất nhiều chủ đề họ có thể nói với nhau.
“Vai diễn mà anh nói lúc trước… có ý tưởng chưa?” Kỳ Tích chủ động nói.
Vạn Sơ Không đột nhiên hỏi cậu: “Cậu có đọc bình luận trên mạng không? Những bình luận nhận xét về cậu và các tác phẩm?”
Kỳ Tích hơi ngẩn người: “Không, hiếm lắm… Rất ít khi đọc.”
“Cậu không quan tâm sao?”
Kỳ Tích quay mặt sang một bên, nhìn gương mặt của bản thân phản chiếu trên gương kính ô tô: “Ừ thì, lúc mới ra mắt thì có, nhưng về sau thì không còn nữa.”
“Đã có ý tưởng đại khái rồi, cho vai diễn đó.” Sau đó Vạn Sơ Không mới trả lời câu hỏi lúc nãy.
Kỳ Tích gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Bất cứ khi nào anh cần đều có thể nói với tôi.”
Cậu không còn kháng cự nữa, một khi đã xem đối phương là bạn sẽ ngay lập tức giảm bớt sự đề phòng của mình.
Giống như mèo con sẽ để lộ bụng của mình cho những người quen biết.
Đầu đột nhiên bị một bàn tay che lại, Kỳ Tích sửng sốt. Sau khi bị xoa tới xoa lui hai lần cậu mới nhận ra là mình nên tránh đi, nhưng đã quá muộn.
Cái tay kia đặt lại trên tay lái, người đàn ông nở nụ cười, đủ để mê hoặc người khác, mê hoặc Kỳ Tích: “Cảm ơn cậu.”
Kỳ Tích mơ mơ hồ hồ: “Không có gì.”
Lần cuối cùng nhìn thấy cảnh này là trong một chương trình giải trí, đội trưởng mỉm cười xoa đầu Hạ Ngũ.
Đó là một cảnh nổi tiếng. Phó Sương đã gửi ảnh chụp màn hình vào nhóm của bọn họ, kèm thêm ba nút like, bị Nhậm Tư đuổi đánh ba ngày chưa hết.
Họ đều biết cách “kinh doanh”, trước mặt mọi người, trước ống kính, trước truyền thông và người hâm mộ. Nụ cười chỉ là phép tắc cơ bản nhất, ngoài ra còn có những quy tắc khác.
Kỳ Tích biết bản thân không đạt tiêu chuẩn, chỉ cần duy trì tính cách vui vẻ và hoạt bát đã đã sử dụng gần hết năng lượng của cậu rồi.
Ngoài giờ làm việc, Kỳ Tích thích ở nhà một mình, nhưng không có nghĩa là cậu từ chối sự chăm sóc của người khác.
Kỳ Tích vô thức vươn tay ra, chạm vào phần tóc vừa mới bị người khác chạm vào.
Sau khi vào đường chính, xe rẽ vào một con đường nhỏ, cuối cùng Kỳ Tích cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, nghiêng người nhìn qua gương chiếu hậu.
“Hình như có người theo sau xe thì phải?”
Vạn Sơ Không lúc này mới mở miệng: “Ừ, đi vòng quanh một lúc xem có cắt đuôi được không.”
Kỳ Tích nói: “Tôi xin lỗi…”
“Biết đâu là fan của tôi thì sao?” Vạn Sơ Không đột nhiên dừng xe thay đổi phương hướng, cùng lúc đó nghiêng đầu tới gần cậu, “Tốt hơn hết là cậu nên rút lại câu nói này.”
Người đàn ông này rất đẹp trai, là sự đẹp trai được khắp nơi công nhận.
Cho dù cũng là đàn ông với nhau nhưng Kỳ Tích cũng phải thừa nhận độ đẹp trai của Vạn Sơ Không cũng không phải dạng vừa.
Nhưng làm thần tượng thì phải luôn bảo trì dáng người. Muốn trở thành dạng người như Vạn Sơ Không, không chỉ tăng cơ mà còn phải tăng cân nữa.
Người đại diện sẽ giết bọn họ mất. Người hâm mộ cũng không thích bọn họ tập thể hình, chủ yếu là sợ bọn họ biến thành King Kong Barbie.
Kỳ Tích rất thất vọng, nhịn không được mà ngắm Vạn Sơ Không nhiều hơn, cảm giác áy náy khi bị theo dõi cũng biến mất một nửa.
Chiếc xe đằng sau nhận ra bị phát hiện hiên ngang chạy lên áp sát.
Vạn Sơ Không đột nhiên bấm còi, chiếc xe giảm tốc độ rồi tiếp tục lao lên.
“Cậu không thể để bọn họ biết nơi mình sống đúng không?” Vạn Sơ Không hỏi.
“Thật ra mọi người đều biết rõ nhưng ngoài mặt không ai nhắc tới.” Kỳ Tích suy nghĩ một chút, “Nếu không thì dừng lại đi, tôi xuống xe nói chuyện với bọn họ. Chứ cứ thế này cũng nguy hiểm lắm.”
Vạn Sơ Không không trả lời, lái xe thêm một đoạn rồi tấp xe vào lề đường. Nơi đây là một con đường nhỏ, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Kỳ Tích cảm thấy vừa rồi đáng lẽ nên dừng trên đường lớn để nói rõ ràng. Bây giờ tối lửa tắt đèn nếu có tranh chấp thì người bị thương chỉ có thể là cậu thôi!!
Kỳ Tích kéo tay cầm phía bên mình nhưng cửa không mở ra, thay vào đó, cửa bên Vạn Sơ Không lại mở. Vạn Sơ Không nói với cậu: “Ở trong xe chờ tôi.”
Kỳ Tích còn chưa kịp nói gì thì cửa đã đóng vào.
Kỳ Tích không thể mở cửa, chỉ có thể dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Cậu chỉ thấy một mình Vạn Sơ Không bước đến chiếc xe màu đen, gõ cửa kính.
Lúc đầu không có động tĩnh gì, không biết Vạn Sơ Không nói gì đó, cửa kính đã hạ xuống.
Một lúc sau, Vạn Sơ Không quay lại nói: “Xong rồi.”
“Anh nói gì với bọn họ vậy?”
“Còn theo sau thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Vạn Sơ Không đơn giản thô bạo, đôi mắt nhướng lên, “Ngoại trừ tài xế là một người đàn ông, ba người còn lại đều là mấy cô gái trạc tuổi cháu gái tôi.”
Kỳ Tích ngẩng đầu: “Bọn họ có nói xấu anh không?”
“Như thế nào thì được gọi là nói xấu?” Vạn Sơ Không nghiêng đầu nhìn cậu, “Họ đã nói với cậu những điều tồi tệ đó chưa?”
—
Tiêu đề bài viết [Sương Đường lại phát bệnh à?]
1L: Ảnh chụp màn hình
Nội dung văn bản: @Là Sương Đường Không Phải Đường Sương: Thật con mẹ nó ngán.
Em gái này lại phát điên gì vậy?
2L: Cô ta phát điên mới là chuyện bình thường.
3L: Còn mặt mũi mà xuất hiện nữa hả trời? Chuyện ở khách sạn lần trước còn chưa giải quyết xong, Phó Sương không chịu nổi đã mắng con mẹ ấy rồi mà bây giờ còn thò cái mặt ra.
4L: Phó Sương xui xẻo thật đấy. Một Sương Đường, một Trầm Trầm, cả hai đều hay đi theo lịch trình riêng tư nhiều nhất, đều là fan của cậu ta nữa…
7L: Cho nên đây là thoát fan rồi hả? Thụy 2 có khi mở tiệc nửa đêm chúc mừng ấy chứ.
9L: Tôi xem bình luận weibo của cô ta, hình như không phải nói Thụy 2. Có người hỏi, cô ta nói là người khác.
10L: Là ai?
13L: [Ảnh chụp màn hình]
Nội dung văn bản: @Tên Tùy Tiện: Chị Sương Đường ơi, có phải Phó Tiểu Sương đã làm điều gì quá đáng làm chị tức giận không?
@Là Sương Đường Không Phải Đường Sương trả lời: Không không, em ấy không có làm gì hết. Chị không nói nên lời luôn. Chắc không phải thực sự “có gì đó” với đàn ông như người ta nói đấy chứ. Ghê tởm muốn chết /nôn/ /nôn/
14L:????
15L:??????
16L: Là ai? Không nói ra đêm này làm sao mà ngủ được!!
20L: Có ai biết gần đây cô ta đang theo dõi ai không?
—
Tiếng ve đêm hè râm ran chói tai. Vạn Sơ Không ra khỏi xe, đi đến chiếc xe màu đen đang dừng phía sau, gõ cửa kính nhưng không ai đáp lại.
“Muốn tôi đập kính không?”
Cửa sổ được hạ xuống, tài xế là một người đàn ông, chủ yếu là ba cô gái đang ngồi phía sau.
Cô gái ở giữa cố ý hỏi: “Anh là ai? Gọi Kỳ Tích qua đây được không?”
“Đừng đi theo, Kỳ Tích không có trong xe.” Vạn Sơ Không nói đơn giản và gọn gàng.
“Anh đừng có mà nói dối, tôi rõ ràng nhìn thấy cậu ta lên xe…”
“Cô nhìn nhầm rồi.” Vạn Sơ Không ngắt lời.
“Anh và Kỳ Tích có quan hệ gì sao lại nhiều chuyện như vậy? Anh gọi cậu ta ra đây, chúng tôi muốn nói chuyện với cậu ta.” Cô gái cau mày nửa tin nửa ngờ, khí thế cũng chùng xuống.
“Thật sự không biết tôi là ai à?” Vẻ mặt Vạn Sơ Không vẫn còn rất tốt, thậm chí còn cong cong khóe môi, “Bây giờ lấy điện thoại mở Baidu ra, cô có thể quét được gương mặt của tôi trên đó.”
Cô gái: “…”
“Tôi nói lại lần nữa, đừng đi theo. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“Vậy thì sao cậu ta lại đi xe của anh? Hai người có quan hệ gì? Cậu ta có biết cậu ta là ai không thế? Đã không có bao nhiêu người thích rồi mà còn làm chuyện này. Đi với người ngoài nhóm, cậu ta muốn hồ đồ thế cả đời chắc.”
Vạn Sơ Không lạnh lùng nói: “Nếu đã rảnh như vậy thì cứ từ từ ở đây, chờ cảnh sát đến nói chuyện vui vẻ vài câu.”
Nhìn thấy Vạn Sơ Không lấy điện thoại ra, cô gái có chút khẩn trương: “Anh điên à, ai nói chúng tôi đi theo anh.”
“Tốt nhất là không phải.” Vạn Sơ Không lùi lại một bước, nhìn cửa kính ô tô nâng lên, sắc mặt của những người phía sau đều như chết điếng.
Gió đêm mùa hạ ấm áp, Vạn Sơ Không mở cửa xe, hơi lạnh tràn trên người. Anh nhìn Kỳ Tích, người bên kia cũng đang nhìn anh.
“Xong rồi.” Nói xong, anh nhìn Kỳ Tích lùi nửa người lại về sau, có chút ngượng ngùng.
Đôi mắt kia dường như long lanh hơn bình thường, còn mở miệng hỏi trước.
Vạn Sơ Không nhìn cậu: “Mấy lời không tốt đó bọn họ có nói với cậu chưa?”
Kỳ Tích ngẩn người, sau đó hỏi: “Anh có nghe qua cái gì gọi là nhân tiện thì mắng chưa?”
Vạn Sơ Không: “…”
Thậm chí Kỳ Tích còn giải thích: “Ừm, mặc dù họ sẽ mắng tôi, nhưng chỉ là tùy tiện mắng thôi, không hẳn là sự thật. Nghe xong bỏ ngoài tai là được rồi, tôi sẽ không quan tâm.”
Cậu không tức giận.
Cậu ấy dường như không bao giờ nóng nảy.
Giờ khắc này Vạn Sơ Không mới ý thức được, nuôi một con mèo ngoan ngoãn không cắn người cũng không phải là chuyện gì bớt lo.