[“Trời mưa rất to giống như ngày hai người lần đầu gặp mặt. Nhưng lần này đã không còn ai che ô cho hắn nữa, cũng không còn ai che khuất tầm mắt của hắn, để trong mắt hắn chỉ còn lại một thiếu niên tên Kỳ Tích nữa.
Người hắn gặp năm mười bốn tuổi ấy, năm hai mươi bốn tuổi đã không còn nữa.
Vạn Sơ Không luôn nhớ đến cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai người, nghĩ đến bờ vai ướt át của cậu bé, nghĩ đến cậu đang khe khẽ cười với mình, nói đùa: “Đây có phải là tín vật đính ước không?’
Hắn chỉ nhận chiếc ô như một ân huệ, chứ không muốn đặt cả người mình dưới tán ô.
Mười năm sau đó là mười năm đồng hành cùng nhau.
Không chỉ chung ô mà còn uống chung một cốc nước, thậm chí còn hôn môi.
Khi đó còn chưa kịp trả lời cậu.
Vạn Sơ Không năm nay hai mươi sáu tuổi, đã là năm thứ hai không còn Kỳ Tích bầu bạn.
–Đây có phải là tín vật đính ước không?
Phải.
Đương nhiên phải. Từ nay về sau, những gì em trao tôi đều sẽ là tín vật đính ước.
“Tặng nhau qua lại, một đời chung thân.”]
–Được trích từ <Tín Vật Đính Ước> bởi Sơ Kỳ Bất Ý Only.
Bình luận (1624)
[Đm BE! Sơ Kỳ Bất Ý rốt cuộc đã hại chết bao nhiêu người!!]
[Sơ Kỳ Bất Ý, tui khuyên hai người sớm ngày quen nhau để bù đắp trái tim tan vỡ này của tui, nếu không tui không thể nào sống nổi.]
[Hu hu hu hu. Là tui ngu ngốc mới nghĩ trúc mã trúc mã sẽ không ngược. Bây giờ thì tim vỡ ra ngàn mảnh luôn rồi.]
[Không hiểu mấy người đang khóc cái gì nữa? Đây rõ ràng là đường!! Hai người bọn họ đều định chung thân luôn rồi!! Cái này không phải đường thì là cái gì ha ha ha ha ngọt quá ngọt quá ngọt muốn khóc mẹ luôn /khóc//khóc/]
[“Tặng nhau qua lại, một đời chung thân.” Sơ Không dỗ người ngọt lắm hu hu hu. Đáng tiếc bé Kỳ đến chết lại không thể nghe được /khóc lớn//khóc lớn/]
[Đừng chém tui nữa, tui khóc chết rồi]
[Tui sẽ chia sẻ một ít Sơ Kỳ Bất Ý BE tạo phúc cho các chị em]
Blogger chia sẻ: Không biết khi nào Sơ Kỳ Bất Ý mới gặp nhau, khi nào tôi mới được viết truyệt ngọt mười nghìn chữ đây.
Trả lời: [Hiểu rồi. Dịch ra chính là: Sơ Kỳ Bất Ý đời này không thể viết được truyện ngọt.]
[Hiểu rồi. Dịch ra chính là: Sơ Kỳ Bất Ý đời này không thể viết được truyện ngọt.]
Chiếc fanfic hai mươi lăm nghìn chữ này viết về hai người từ lúc thiếu niên cho đến khi thành danh, kết quả cuối cùng là BE. Dù trước đó đã được cảnh báo, hợp tình hợp lẽ mà BE cho nên nhóm quần chúng chỉ có thể ôm chua xót vào lòng, thi nhau chia sẻ khóc không thành tiếng, kết quả là những bình luận xuất hiện ngày càng nhiều.
Tình cờ làm sao, đêm hôm đó Phó Sương đang lướt mạng thì vô tình nhìn thấy.
Kỳ Tích vốn đã mệt không đứng dậy nổi thế mà ngay lúc cậu nghe được tên mình và Vạn Sơ Không thì lập tức bật dậy hòng muốn cướp điện thoại của Phó Sương.
Phó Sương tràn đầy năng lượng, chạy đi chạy lại khắp phòng nhảy, vừa cười vừa đọc văn án, hơn nữa còn khen ngợi: “Mở đầu và kết thúc đều vô cùng chặt chẽ!”
Kỳ Tích thẹn quá hóa giận: “Em có hủy theo dõi cái siêu thoại đó không thì bảo!!”
Phó Sương vô tội nháy mắt: “Nhưng mà anh Tiểu Lục ơi…”
Kỳ Tích nhớ tới gì đó, theo bản năng nhìn qua các thành viên khác, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất chặn miệng Phó Sương.
“Anh cũng theo dõi cái siêu thoại đó mà.”
Thế giới mau hủy diệt hết đi!!
Còn không hãy hủy diệt tôi đi cũng được!!
Ngày 30 tháng 7, 1 giờ 45 phút sáng.
Trước cửa hàng tiện lợi, Kỳ Tích thất thanh: “Rốt cuộc là anh tìm kiếm từ khóa gì vậy?”
Vạn Sơ Không đột nhiên muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cậu cho nên đưa tay nhấc mũ lên.
Kỳ Tích sửng sốt, dáng vẻ kiêu căng cây ngay không sợ chết đứng chất vấn tắt ngấm trong nháy mắt, trên mặt lộ ra vẻ vô tội.
“Không phải lúc trước đã nói cho cậu biết rồi sao. Tôi gặp cậu ở trong siêu thoại.” Vạn Sơ Không nói, “Cậu nghĩ chúng ta không còn gặp nhau nữa hả?”
Da mặt dày thật đấy.
Kỳ Tích kinh ngạc đến mức không biết nói sao: “Vậy anh đừng nhìn…”
Mình còn có thể nói cái gì đây?
Nói cho cùng, ngay cả bản thân cậu cũng đang theo dõi cái siêu thoại đó đấy. Nhưng chủ yếu cậu muốn xem khi nào sự nhiệt tình của fan sẽ giảm bớt thôi.
Lúc đầu, cậu và Vạn Sơ Không không hề quen biết nhau, la lang thì nổi tiếng, đúng là khiến cả hai bên đều vô cùng ngượng ngùng.
Bây giờ Kỳ Tích vô cùng hoài nghi, người xấu hổ chắc chỉ có mình cậu.
Vạn Sơ Không dùng hành động để chứng minh – đúng vậy.
Anh ta nói: “Vì sao không được nhìn? Một nửa của nó không phải là tên của tôi sao?”
Kỳ Tích nghe không hiểu: “Một nửa gì cơ?”
“Vạn Sơ Không x Kỳ Tích.”
Kỳ Tích: “…”
Hợp lí quá không cãi được.
“Vậy thì anh có xem hết mấy siêu thoại có tên mình không?” Kỳ Tích hỏi.
Vạn Sơ Không nhìn cậu: “Không.”
“Đúng chứ!”
“Ừ.”
“???”
Kỳ Tích không hiểu Vạn Sơ Không đang ừ cái gì nữa.
Nếu không xem siêu thoại có tên mình thì lại sao xem cái siêu thoại của hai người chứ.
Vạn Sơ Không dường như đọc được suy nghĩ của Kỳ Tích, cả hai vừa đi vừa nói.
“Lúc đầu, có người nói với tôi là cp của cậu với tôi rất nổi tiếng, và hỏi tôi là có biết cậu không?”
Kỳ Tích cũng như vậy.
Bởi vì nổi một cách khó giải thích nên mọi người xung quanh nghi ngờ hai người có quen nhau.
“Tôi nói tôi không biết cậu, bọn họ không tin.”
Kỳ Tích không khỏi gật đầu. Đúng, đúng, cậu như bị y như vậy.
Vạn Sơ Không tiếp tục: “Sau đó vì tò mò nên tôi lên mạng tìm hiểu.”
Kỳ Tích vẫn gật đầu, đúng vậy đúng vậy… Chờ đã, cậu ngẩng đầu lên, có hơi sững sờ: “Anh không đọc bài đăng trên diễn đàn à?”
“Tôi cũng có đọc, nhưng lúc đó không biết đối phương là ai.” Vạn Sơ Không cười với Kỳ Tích, “Hóa ra cậu chỉ đọc bài đăng thôi hả?”
Kỳ Tích thành thật gật đầu, không phát hiện bầu không khí có gì không đúng, “Bởi vì tôi biết anh là ai…” Tuy là hiểu biết không sâu lắm, chỉ dựa vào một ít kí ức mơ hồ mà thôi.
Vạn Sơ Không nhất thời không quan tâm, đi chậm lại, nói: “Sau đó tôi tìm kiếm thông tin của cậu.”
Vạn Sơ Không không biết về nhóm nhạc nam, biết Kỳ Tích là thành viên của nhóm nhạc mà cháu gái mình thích thì ấn tượng càng kém hơn. Chưa kể Trần Thắng Hàng còn thường xuyên nói cậu ta ra vào quán bar và hộp đêm. Trong video, nam thanh niên mặc áo hở cổ đi hát, trong lúc nhảy để lộ phần eo và bụng với những múi cơ mong manh, nhìn thế nào cũng là loại người hay ăn chơi bên ngoài.
Mãi cho đến nửa năm sau, Vạn Sơ Không rốt cuộc gặp được người thật ngoài đời. Nhìn sao cũng thấy vô cùng ngốc nghếch, rất giỏi chọc đến bãi mìn của anh, lại không ngừng nhắc tới chuyện xấu lúc trước.
Vạn Sơ Không nghi ngờ người này cố tình, nhưng nhìn thế nào cũng không giống, thật sự không giống.
Nhờ phúc của gương mặt ngây thơ thanh thuần kia mà Vạn Sơ Không đã không ném người ra khỏi xe.
May mắn là anh đã không làm vậy.
Mèo con bị bỏ rơi thì rất đáng thương.
“Kỳ Tích, trước khi gặp nhau thì cậu nghĩ tôi là con người thế nào?” Vạn Sơ Không hỏi.
Kỳ Tích suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh là một người tốt.”
Vạn Sơ Không mỉm cười: “Đó không phải là một câu trả lời.”
“Tại sao?” Kỳ Tích nhỏ giọng, “Dịu dàng, dễ hòa đồng và lễ phép… Fan của anh khen anh nhiều lắm.”
“Đó là một bài phỏng vấn thôi, chẳng lẽ cậu không cười trước ống kính à?”
“Có mà, nhưng anh chưa từng tham gia chương trình giải trí nào nên tôi thực sự không biết… Giờ thì biết rồi!” Kỳ Tích thấy nụ cười trên môi Vạn Sơ Không càng lúc càng nhạt dần, nhanh chóng khắc phục.
Vạn Sơ Không nhìn cậu, Kỳ Tích dùng ngữ điệu chắc chắn trả lời: “Anh là một người tốt!”
Vạn Sơ Không quay đầu che đi nửa khuôn mặt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Xin lỗi, đáng ra không nên hỏi cậu.”
“Thật mà.” Kỳ Tích đang tranh thủ cơ hội cho bản thân, “Sau đó tôi nghĩ ra rồi. Anh không thích xem anime hay chơi trò chơi nhưng lại thường xuyên cùng làm với em trai.”
Lúc này Vạn Sơ Không mới giật giật khóe miệng: “Xem ra không phải ngốc lắm.”
Kỳ Tích không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn Vạn Sơ Không, tiếp tục giải thích: “Nhưng hôm đó anh đến nhà tôi cũng không tỏ ra phản đối sở thích của tôi…” Anh còn khen vợ tôi dễ thương nữa.
“Lỡ đâu là tôi giả vờ thì sao?” Vạn Sơ Không ngắt lời cậu.
Ánh mắt Kỳ Tích trong suốt. Mặc dù ở trong bóng tối, dưới bóng của vành mũ, vẫn có ánh sáng rơi vào mắt cậu.
Là ngọn đèn đường chiếu vào hai người, đồng thời cũng thắp sáng đôi mắt cả hai.
“Nhưng anh đã chơi game với tôi mà.” Ý là, giả vờ cũng không sao.
Vạn Sơ Không nhìn cậu, người tốt tính là người dễ đau khổ nhất.
Anh không biết Kỳ Tích đã phải chịu đựng như thế nào cho đến ngày hôm nay.
Vạn Sơ Không cúi đầu, hình bóng rơi vào trong mắt Kỳ Tích cuối cùng bị vẩn đục bởi một tầng xám xịt: “Ừ, vậy cậu cứ giữ nguyên như bây giờ đi.”
“Gì cơ?” Kỳ Tích cảm giác mũ trên đầu mình bị lấy xuống, hai bóng người dưới ngọn đèn đường dần dần tới gần rồi đột ngột dừng lại.
“Ấn tượng của cậu về tôi, sau này đừng có xấu đi.”
–
Vạn Sơ Không không thích mèo.
Mẹ anh có hai con mèo. Lông của chúng rất dày, lúc nào cũng rụng đầy nhà, lại thường dính vào quần áo anh.
Thất Thất là được Vạn Sơ Không nhặt bên vệ đường bên ngoài trường quay.
Chú mèo con bị thương nằm bên đường, rên rỉ vô cùng yếu ớt. Sau khi quan sát một lúc Vạn Sơ Không mới ngồi xổm xuống, đưa tay ra, đôi mắt màu vàng đồng của chú mèo con tập trung vào tay anh.
Vạn Sơ Không ôm nó trong tay. Trong lúc vùng vẫy, mèo con để lại mấy vết cào trên tay anh.
Sau đó, mèo con được chăm sóc rất tốt. Vạn Sơ Không đóng phim không có thời gian, vừa lúc mẹ anh chở Kiều Khải Nhuệ đến bệnh viên để đón nó về.
Chú mèo con nghiễm nhiên trở thành một thành viên của gia đình, do Vạn Linh nuôi dưỡng.
Vạn Sơ Không về đó mấy lần, nhưng dường như mèo con đã quên mất, luôn né tránh anh.
Hôm đó, anh và Vạn Linh cãi nhau một trận. Trước khi đi, mèo bò sữa đột nhiên vui vẻ chạy lại gọi anh. Vạn Sơ Không duỗi tay ra như cũ nhưng kết quả lại bị cào, như để trả đũa lần trước Vạn Sơ Không đối xử thô lỗ với nó.
Sau đó, mèo con không còn sợ anh nữa. Thỉnh thoảng nó sẽ kéo ống quần của anh, nhưng vẫn tránh không cho anh chạm vào.
Lúc gửi cho Kỳ Tích ảnh hai con mèo béo trong nhà chỉ là ý muốn đột xuất của Vạn Sơ Không cho nên anh không quan tâm đối phương trả lời hay chưa.
Ngày Vạn Sơ Không chụp Thất Thất là một tháng rưỡi sau khi anh gặp lại mèo con. Kể từ đó Thất Thất hoàn toàn không trốn anh nữa.
Kiều Khải Nhuệ quan sát hồi lâu, không nhịn được hỏi anh trai: “Anh ơi, anh có thích mèo không?”
Vạn Sơ Không nghĩ cũng không muốn nghĩ: “Không thích.”
Em trai lại thay đổi cách hỏi: “Vậy anh có thích Thất Thất không?”
“… Anh không thích mèo.”
“Nhưng anh che chở Thất Thất. “ Còn đặt tên cho nó. Hai con mèo trong nhà cũng có tên, nhưng Vạn Sơ Không không bao giờ gọi tên hai con mèo béo đó.
Vạn Sơ Không nhìn mèo con vừa ăn đồ ăn cho mèo vừa kêu meo meo trông rất ngu ngốc.
“Bởi vì anh nhặt được nó.” Vạn Sơ Không trả lời.
Bởi vì anh phát hiện được, là anh tìm thấy cho nên anh sẽ chăm sóc, thiên vị, đối xử đặc biệt.
Mèo là mèo, còn Thất Thất là Thất Thất, không giống nhau.