Chuyện fan và khách sạn rốt cuộc vẫn bị làm to lên.
“Phó Sương tức giận chửi ầm lên” rất nhanh đã lên hotsearch.
Kỳ Tích ngây người ở thành phố B năm ngày. Trên đường trở về, Tô Miễn Siêu gửi một tin nhắn nhận xét: [Nhóm của mày đúng là lúc nào cũng có chuyện. Hết Khâu Diệc đen mặt đến Phó Sương đen mặt. Đây là nhóm biểu diễn kinh kịch đấy hả? Đặc biệt thay đổi khuôn mặt?]
Kỳ Tích: [Mày tin không]
Tô Miễn Siêu: [?]
Kỳ Tích: [Tao lập tức đen mặt cho mày xem.]
Tô Miễn Siêu: [Tao sai rồi][Trái tim]
Bạn nối khố của Kỳ Tích luôn làm những điều mà thẳng nam bình thường chẳng ai làm, chẳng hạn như gửi những biểu cảm vô cùng buồn nôn, ví dụ như gửi những video sản phẩm của Sơ Kỳ Bất Ý.
Tô Miễn Siêu: [Bớt nóng bạn tôi ơi. Cho mày xem cái này hạ hỏa nè. Siêu phẩm bom tấn khoa học viễn tưởng do mày và Vạn Sơ Không đóng chính.][Liên kết web]
Kỳ Tích hiếm khi nhấp vào liên kết nào mà Tô Miễn Siêu gửi cho mình, đặc biệt là sau cái lần được nhiệt liệt đề cử, cậu nhấn vào một đoạn nội dung 18+ thì từ đó tuyệt nhiên Kỳ Tích không thèm xem cái gì Tô Miễn Siêu gửi cho mình nữa.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay không còn là Vạn Sơ Không không còn quen thuộc nữa.
Kỳ Tích bị sự tò mò kích thích, thôi thúc cậu nhấn vào.
Mở đầu video là một cảnh quay từ một trong những album của cậu. Cậu đang nằm trên một chiếc lông vũ màu trắng, nhắm mắt, mái tóc vẫn còn màu hồng tím. Sau đó hiện lên một câu cậu từng nói.
“Thật ra mọi người ai cũng tốt cả.”
Kỳ Tích: “…” Chắc chắc cậu sẽ bị ám ảnh bởi câu này suốt đời mất thôi.
Sau đó là sự xuất hiện của Vạn Sơ Không trong “Kiếp Ve Sầu” khi mới tám tuổi.
Âm thanh là của hiện tại, là một giọng nam trầm vô cùng nam tính.
“Vậy còn tôi, tôi là gì?”
Kỳ Tích biết rằng một số người hâm mộ có khả năng chỉnh sửa rất lợi hại. Chỉ việc họ có thể cắt hai người không liên quan vào cùng một khung hình thôi cũng đủ thấy vô cùng trâu bò rồi.
Không có cặp đôi không ghép được, chỉ có cặp đôi không xứng được ghép.
Video chiếu đến cuối là cái kết cả hai người đều chết.
Kỳ Tích ngây người cho đến khi Hạ Ngũ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh ơi, anh ơi.”
Kỳ Tích ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: “Anh lỡ mua 3G rồi.”[1]
Hạ Ngũ: “…”
Hạ Ngũ điều chỉnh lại vẻ mặt, ánh mắt ám chỉ: “Có fan đi theo. Anh cẩn thận chút, đừng để bị chụp màn hình điện thoại.”
Kỳ Tích liếc nhìn về phía sau. Cậu thấy có hai cô gái nhỏ đang liều mạng thăm dò, trong đó còn có một cậu con trai, tuổi có vẻ cũng không lớn lắm.
Trước khi cất điện thoại, Kỳ Tích nghiêm khắc trả lời Tô Miễn Siêu: [Đừng gửi mấy thứ này cho tao nữa. Ảnh hưởng không tốt.]
Tô Miễn Siêu nhanh chóng trả lời: [Ảnh hưởng gì nói tao nghe coi. Cho mày cơ hội để hai người làm quen mà cũng không chịu nắm bắt. Đời này mày nhất định không nổi tiếng được!]
Kỳ Tích không quan tâm đến điều này.
Khi xuống máy bay, cả đội đi cửa VIP một đường thông suốt. Mãi đến khi lên xe, người đại diện lại dặn dò không được gây chuyện.
Phó Sương không phục. Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, cứ thế nói thẳng: “Mấy người đó làm loạn ở khách sạn, gõ từng cái cửa một. Bao nhiêu người đều trách cứ, em nói mấy lời đó có gì sai không?”
“Đúng đúng, em nói đúng. Là chị sai rồi được không tiểu tổ tông?” Người đại diện biết lắng nghe, “Nhưng em là người của công chúng, em phải biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Đừng có chửi thề nữa, được không hả?”
Phó Sương không thèm nói chuyện, Nhậm Tư đá chân cậu ta một cái, Phó Sương mới bất đắc dĩ trả lời: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
“Cố gắng hết sức là cái gì? Là phải làm, phải làm. Học anh trai Kỳ Tích của em kìa.”
Kỳ Tích không nói gì.
Cậu là người có độ nổi tiếng thấp nhất nhóm. Từ khi ra mắt đến nay, cái gì cũng đều thay đổi, chỉ có độ nổi tiếng của cậu là không. Vì vậy, Kỳ Tích thường bị nhét đầy thư và quà từ fan của các thành viên khác. Tính tình của Kỳ Tích lại rất tốt, cho nên có nhiều người sẵn sàng hét lên với cậu, chẳng hạn như “Nói với Khâu Diệc là em yêu anh ấy lắm.” Hay là “Hôm nay em trai bị bệnh hay sao mà không đến?”
Tất nhiên đây chỉ là một nhóm người nhỏ.
Nhiều người vẫn sẵn sàng gọi tên Kỳ Tích, cầm bảng hiệu có tên của cậu.
Phó Sương hỏi: “Anh Tiểu Lục, anh không tức giận sao?”
Người đại diện: “Mau để Kỳ Tích khai sáng cho em. Mười tám tuổi cũng đã lớn rồi, sao cứ để người khác lo lắng như thế.”
Kỳ Tích suy nghĩ một chút: “Thật ra…”
Tất cả mọi người trong xe đều im lặng nghe cậu nói, kể cả người lái xe.
“Chủ yếu là bởi vì không có ai theo dõi anh cả, anh thường là người đi cùng thôi.”
“…”
Trong xe im phăng phắc. Người đại diện cảm thấy nên an ủi Kỳ Tích, nhưng lại không có cách nào nói ra.
Không có fan tư sinh cũng là chuyện tốt.
Ừm, là chuyện tốt.
“Chà, vậy cũng tốt.” Cuối cùng người đại diện cũng thốt ra được mấy lời khô khốc, sau đó xoay người nói, “Ồ, đúng rồi, em và Vạn Sơ Không…”
Kỳ Tích lập tức trở nên cảnh giác. Tất cả các thành viên cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tai thì đang dựng đứng.
Người đại diện: “Công ty không hạn chế kết bạn, cứ thả lỏng thôi. Chỉ nhắc nhở em cẩn thận tí.”
“Cẩn thận cái gì?”
Người đại diện nhìn cậu bằng ánh mắt “em hiểu mà”: “Hai người trên mạng nổi tiếng như vậy, phải luôn chú ý, đừng có làm ra chuyện gì không tốt.”
Kỳ Tích không hiểu: “Có thể có chuyện gì không tốt?”
Người đại diện thật sự nêu ví dụ, cô nói: “Đêm khuya cùng nhau đi vào khách sạn chẳng hạn.”
Kỳ Tích ngẩn người nhìn người đại diện. Vẻ mặt kinh ngạc và bất lực: “Chị Hà à…”
Thế giới này bị sao vậy???
Thế giới này làm gì với cậu và Vạn Sơ Không vậy??
Tại sao ai cũng cảm thấy bọn họ có gian tình vậy? Đây là bịa đặt trắng trợn đó!!
Ba thành viên hàng đầu của nhóm vẫn phải chạy lịch trình, Kỳ Tích và hai thành viên còn lại đã có thể về nhà nghỉ ngơi.
Kỳ Tích về nhà không bao lâu, cậu nhận được một cuộc gọi từ Vạn Sơ Không. Trong một khoảnh khắc, Kỳ Tích thậm chí còn nghĩ ra một nghi ngờ không nên có—Hai người bọn họ có thực sự xa lạ hay không?
Vạn Sơ Không dường như đã xác định cậu đặc biệt có thời gian cho nên mới gọi điện đến. Kỳ Tích trả lời điện thoại. Sau một hai câu chào hỏi cơ bản, Vạn Sơ Không hỏi: “Gần đây cậu có rảnh không?”
Kỳ Tích nuốt nước miếng.
Tôi rảnh. Nhưng tôi chỉ muốn ngủ, muốn chơi trò chơi, muốn xem mèo thôi.
“Có. Tôi về rồi.”
Vạn Sơ Không: “Ừm, tôi biết.”
Kỳ Tích hỏi theo bản năng: “Sao anh biết?”
“Hậu viện hội[2] của cậu đăng lịch trình.”
“…”
“Cuối tuần này tôi gặp cậu nhé?”
“Ừm, cuối tuần này tôi rảnh…”
Sau một cuộc điện thoại, Kỳ Tích ngồi trên giường suy nghĩ xem có chỗ nào không đúng. Vạn Sơ Không vào weibo hậu viện hội xem lịch trình của cậu không đúng hay là chuyện cậu không thể cự tuyệt Vạn Sơ Không không đúng?
Hai cả hai đều không đúng?
Cho đến cuối tuần, Kỳ Tích không suy nghĩ gì nữa.
Cậu chỉ đơn giản là thu dọn, dọn dẹp nhà cửa. Nhưng Vạn Sơ Không lại không liên lạc gì với cậu.
Theo lý thuyết, từ khu biệt thự chỉ cách đây mười phút đi bộ.
Kỳ Tích nằm trên giường, thất thần nhìn điện thoại. Chờ mãi thì Tô Miễn Siêu lại gọi điện đến.
“Đi chơi, đi chơi thôi bạn ơi.”
Trước đây Kỳ Tích sẽ rất sợ hãi trước những lời này, nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay cậu có lý do chính đáng để không đi.
Kỳ Tích vô cùng tự tin nói: “Không đi. Tao có hẹn với người khác rồi.”
Tô Miễn Siêu thấy lạ: “Ai rủ mày đi chơi? Ngoài tao ra thì còn có ai có thể làm mày động lòng?”
Kỳ Tích dũng cảm trả lời: “Vạn Sơ Không.”
Điện thoại im lặng trong hai giây: “Thần xin cáo lui.”
Rồi Tô Miễn Siêu nhanh chóng cúp máy, sợ chậm một giây thôi là Kỳ Tích sẽ đổi ý.
Kỳ Tích chưa bao giờ cảm ơn bản thân và Vạn Sơ Không vì đã gặp nhau nhiều như vậy.
Trong sáu tháng qua, cái tên này vây quanh cậu như một lời nguyền. Nhưng cậu không ngờ rằng cuối cùng cái tên đó đã cứu mình một phen.
Nhưng mãi đến ba giờ chiều, Vạn Sơ Không vẫn chưa gọi cho cậu.
Kỳ Tích không chủ động liên lạc với người khác. Cậu xem một bộ phim rồi lăn ra ngủ, cuối cùng Vạn Sơ Không cũng gọi điện thoại: “Xin lỗi, tôi tạm thời có chút việc, bây giờ sẽ qua đó.”
Thật ra Kỳ Tích không biết Vạn Sơ Không sẽ quan sát mình như thế nào, có lẽ chỉ là ngồi nói chuyện với nhau.
Chắc là vậy.
Chỉ cần có người đưa ra yêu cầu, Kỳ Tích căn bản sẽ không từ chối.
Kết quả, bầu trời từ từ tối dần đi, mà Vạn Sơ Không vẫn còn chưa tới.
Lần đầu tiên Kỳ Tích nghi ngờ nơi ở của mình. Chẳng lẽ không phải ở khu biệt thự sao? Chẳng lẽ ngày đó cố ý đến mua đồ? Nhưng an ninh ở đây rất tốt, không phải cư dân thì không được vào.
Sáu giờ tối, Vạn Sơ Không gọi điện thoại đến, Kỳ Tích xuống lầu đón người. Nhìn màn đêm mờ mịt, cậu cảm thấy sự lo lắng của người đại diện không phải không có lý.
Cậu không vào khách sạn lúc đêm khuya cùng người khác mà trực tiếp đưa người về nhà. Nếu như bị chụp thật thì đúng là không tốt chút nào.
Hôm nay Kỳ Tích đặc biệt chú ý đến hình ảnh của mình. Thay vì mặc quần đùi lộ chân ra ngoài, cậu đã thay một chiếc quần ống rộng kẻ sọc. Vì để chụp tạp chí nên tóc của cậu được nhuộm màu xanh đen. Dưới ánh trăng, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra. Tóc hai bên thái dương đều dài, một bên còn được vén ra sau tai.
Còn Vạn Sơ Không thì rõ ràng là bước ra từ một bữa tiệc nào đó. Anh ta ăn mặc chỉnh tề, ngay cả tóc cũng được chải vuốt gọn gàng. Chỉ có vài sợi tóc xõa xuống, rơi xuống giữa lông mày và đuôi mắt khiến người ta cảm thấy phóng túng.
“Có phải muộn quá không?” Vạn Sơ Không mở miệng nói câu đầu tiên.
Kỳ Tích muốn nói, giờ anh mới nói có phải là trễ rồi không.
Cậu nuốt lại lời vào bụng, lắc đầu hỏi: “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
Nhưng tôi thì chưa. Kỳ Tích không dám nói, chỉ nói: “Vậy lên lầu thôi.”
Vạn Sơ Không đi theo Kỳ Tích vào thang máy. Trong lúc thang máy đi lên, anh một mực quan sát Kỳ Tích.
Khi Kỳ Tích quay đầu lại nhìn, Vạn Sơ Không nói: “Xin lỗi, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện gấp.”
“Nếu anh bận như vậy thì có thể hẹn ngày khác mà.”
Bốn phía thang máy phản chiếu bóng dáng vặn vẹo của hai người họ. Vạn Sơ Không nhìn về phía Kỳ Tích: “Nhưng lịch trình nửa cuối tháng của cậu kín hết rồi.”
Kỳ Tích: “…”
Rốt cuộc là vì sao mà lại đi xem lịch trình của tôi chớ?
“Hơn nữa tôi muốn gặp cậu.” Vạn Sơ Không mỉm cười với Kỳ Tích, một nụ cười đầy quyến rũ.
Kỳ Tích chớp mắt: “Bởi vì bộ phim mới chuẩn bị khởi quay?”
“Không phải.” Ánh mắt Vạn Sơ Không không đúng lắm, “Cũng không phải là hôm nay thì không được.”
Kỳ Tích không hiểu lắm. Cậu nhập mật khẩu nhà, Vạn Sơ Không nói: “Không sợ tôi nhìn thấy sao?”
Kỳ Tích bước tới chặn tầm mắt của người đàn ông. Vạn Sơ Không lại mỉm cười: “Tôi không nhìn đâu mà.”
“Tôi biết. Mỗi tháng sẽ đổi mật khẩu một lần. Chỉ là phối hợp với anh thôi.” Kỳ Tích vừa nói vừa mở cửa, “Trong nhà có chút bừa bộn, anh cứ tự nhiên nhé.”
Trước nay không phải là không có bạn tới chơi, nhưng Vạn Sơ Không thì lại đặc biệt khác. Nhất là khi nhìn anh ta cởi giày, nhét chân vào đôi dép vịt vàng của mình, Kỳ Tích thở dài, phải là rất đặc biệt.
“Ừm… Đằng kia có đôi dép dùng một lần kìa. Còn đôi này là của tôi.”
Anh không cảm thấy kích thước bị sai hả? Đừng có mà ráng nhét vô như thế!