Tống Mộ Thanh gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Lận Khiêm, nhưng mỗi một lần kết quả đều khiến cho cô thất vọng.
Cô suy nghĩ rất nhiều lý do cho anh, ví dụ như hiện tại anh không có điều kiện nghe điện thoại, bên kia tín hiệu không tốt. Vừa biết giờ anh đã không có việc gì, nhưng cô vẫn không yên tâm, trong tay không ngừng lặp lại động tác cường điệu, cho đến khi điện thoại di động hết pin tự động tắt nguồn.
Hình ảnh anh bị thương nằm viện lần trước lại hiện lên trong đầu cô. Mặc kệ nói như thế nào, điều kiện thuốc thang bên kia vẫn không bằng bên này, chỗ ở đơn sơ lại ở nơi băng tuyết ngập trời. Lần trước anh bị thương còn có cô ở bên cạnh chăm sóc, mặc dù lần này có lính cần vụ đi theo anh, nhưng cuối cùng cũng là đàn ông, sao có thể chăm sóc cẩn thận bằng cô. Huống chi tính tình anh kỳ quặc, chỉ sợ rất nhiều chuyện riêng thà rằng cắn răng chịu đựng cũng không làm phiền người khác.
Cô ném điện thoại di động đứng lên, cắn đầu ngón tay đứng nguyên tại chỗ đảo quanh.
Lại nhớ tới khi cô hỏi Diệp Hoài Nam tình hình thương tích của Lận Khiêm thì anh ta liền bắt đầu ấp úng nói lảng sang chuyện khác, cô càng nghĩ càng nghi ngờ, cảm thấy khẳng định anh ta có chuyện lừa gạt cô. Càng suy đoán càng cảm thấy chắc chắn tình huống của Lận Khiêm không nhẹ như anh ta nói. Có lẽ anh đang hôn mê. Anh chưa qua bên Tây Tạng bao giờ, nói không chừng lại xuất hiện phản ứng cao nguyên mất. Đường đi lạnh lẽo lại cứng như vậy, có lẽ khi anh nhảy xuống từ trần xe tay chân bị thương. Bằng không, ông cụ Trương trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy khi nghe tin tức sao có thể có phản ứng lớn như vậy?
Đúng, nhất định là như vậy! Nhất định Lận Khiêm bị thương, gạt cô không cho cô biết rõ. Nhất định lại như vậy!
Cô suy nghĩ được thêm gì nữa, đột nhiên vọt tới trước bàn vơ lấy những thứ linh tinh như điện thoại, chìa khóa xe... để vào trong túi xách. Muốn lái xe về nhà lấy mấy bộ quần áo, nhưng ai biết trên đường gặp phải kẹt xe. Nửa giờ sau mới về đến nhà, lục lung mọi thứ lên nhét mất bộ vào túi, điện thoại phòng khách lại vang lên. Cô dứt khoát giật dây điện thoại, thu thập gần ổn, đổi pin điện thoại lại nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa vội vàng như đòi mạng truyền đến từ bên ngoài.
Tống Mộ Thanh sốt ruột nóng giận, tức giận kéo cửa ra. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Chỉ thấy trợ lý của Triệu Nghị nếu như nói là cùng, còn không bằng nói là áp tải Tam Tử vẻ mặt buồn khổ sở hãi đứng ở trước cửa.
"Tốt nhất là các người có chuyện gấp gáp tìm tôi. Tôi lập tức phải đi, các người chỉ có ba phút." Cô lạnh lùng nói. Tay chống cạnh cửa, không cho bọn họ tiến lên ý tứ không có thời gian tiếp.
Trợ lý của Triệu Nghị vừa muốn mở miệng đã bị Tam Tử thập phần không có mắt cắt đứt: "Hiện tại cậu muốn ra ngoài? Đi đâu? Khi nào trở về?"
Khi tâm trạng Tống Mộ Thanh không tốt sẽ không cho người nào sắc mặt tốt, huống chi là hiện tại cả trái tim cô đều bị sự lo lắng cho Lận Khiêm chiếm hết.
"Nói chuyện!" Cô liếc Tam tử, trực tiếp lướt qua cậu ta, nhìn về phía trợ lý Triệu Nghị ở bên cạnh.
Trợ lý Triệu Nghị liếc ngang Tống Mộ Thanh rồi lại liếc Tam Tử không an phận, thấy ánh mắt tránh né của cậu ta, trong lòng thở dài. Cùng một mẹ chui ra, sao tổng giám đốc Triệu lại có người em trai kém anh ta nhiều đến vậy chứ?
"Là như vậy." Anh ta bắt đầu câu chuyện, lại không xác định liếc Tam Tử, ở trong ánh mắt không kiên nhẫn của Tống Mộ Thanh mới lúng túng mở miệng: "Cả nhà một người phụ nữ ở tầng mười sáu của bệnh viện thành phố, bị Nhị thiếu gia bắt đi." Nói xong cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Tống Mộ Thanh.
Thấy cô đầu tiên là nghi hoặc, đoán chừng là không kịp phản ứng anh ta đang nói gì. Tiếp theo lại nhíu nhíu mày. Anh ta nghĩ, chuyện này cũng khó trách, dù sao cũng là chuyện nhà của cô, Nhị thiếu gia nhà họ Triệu muốn vì niềm vui của giai nhân lo quá nhiều chuyện. Cuối cùng trên mặt cô là nước chảy mây trôi, dường như lời nói vừa rồi của anh ta không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cô vậy.
"Sau khi tổng giám đốc Triệu biết chuyện này vô cùng... có chút tức giận. Vì vậy bắt tôi mang Nhị thiếu gia đến xin lỗi cô." Anh ta cảm thấy tổng giám đốc Triệu đâu chỉ là "có chút" tức giận, sau khi biết rõ chuyện này ánh mắt nhìn Nhị thiếu gia khiến cho hiện tại anh ta nhớ tới cũng sởn hết tóc gáy.
"Chỉ là chuyện này?" Tống Mộ Thanh nhíu nhíu mày. Tay nắm tay cầm cửa xiết chặt, đẩy cửa ra ngoài một chút. Nhận được cái gật đầu đáp lại của trợ lý Triệu Nghị lập tức "bùm" một cái đóng sập cửa lại.
Hai người ngoài cửa sững sờ, đồng thời thiếu chút nữa bị nện vào chóp mũi. Khi cửa lần nữa được mở ra Tống Mộ Thanh đã một thân muốn ra ngoài, thản nhiên liếc nhìn hai người, cái gì cũng không nói, đi xuyên qua hai người bọn họ. Tam Tử phục hồi tinh thần lại, lập tức đi theo.
Tống Mộ Thanh đến sân bay, nhân viên công tác lại nói cho cô do nguyên nhân thời tiết, chuyến bay đến Lhasa đã ngừng bay.
"Không có chuyến đến nơi khác của Tây Tạng sao?" Cô nằm sấp ở trên quầy, vội vàng hỏi.
"Không có."
"Lúc này cậu đi Tây Tạng làm gì vậy?" Tam Tử giữ chặt cô, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Tống Mộ Thanh quay lại kinh ngạc khi trông thấy cậu ta. Vì vậy Tam Tử mất hứng, mất công cậu đi theo cô một đường như vậy giờ mói phát giác sự hiện hữu của cậu? Cậu sao lại bị Tống Mộ Thanh bỏ qua như vậy chứ, mặt đen lại giống như đáy nồi. Lại nhớ tới tin tức mấy ngày trước còn khiến cho cậu cao hứng một hồi:" Họ Lận đi đến Tây Tạng, tối thiểu cũng nửa năm nữa mới về.", sắc mặt lại càng thêm khó coi.
"Cậu muốn đi tìm anh ta?" Cậu ta siết chặt cánh tay cô: "Có phải cậu muốn đi tìm anh ta hay không?"
Tống Mộ Thanh nhanh chóng suy nghĩ những biện pháp khác, căn bản không có lòng dạ nào ứng phó với cậu ta. Tay bị cậu ta cầm lấy nhưng chân ở dưới cũng không hề dừng lại.
"Tống Mộ Thanh, mình hỏi sao cậu không trả lời. Cậu vứt xuống nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn bà ngoại còn mẹ cậu, ngay cả anh ta ở chỗ nào Tây Tạng cũng không biết mà đi tìm anh ta? Cậu điên rồi sao?" Đột nhiên cậu ta dùng sức, thiếu chút nữa kéo cô lảo đảo.
"Không mượn cậu xen vào!" Cô hét lên với cậu ta. Hất tay cậu ta ra, kéo túi rơi xuống lên trên vai.
Tam Tử bị cô hét sững sờ, chậm rãi buông tay cô ra, tự giễu cười cười, như lầu bầu nói: "Không cần mình xen vào? Còn tưởng rằng mặc dù mình ở trong lòng cậu không quan trọng bằng họ Lận kia, dầu gì cũng có chút trọng lượng, mình con mẹ nói biết cậu gần hai mươi năm, hiện tại cậu mới nói chuyện của cậu không cần mình xen vào."
"Sớm cậu đi chỗ nào vậy? Mình cho cậu biết Tống Mộ Thanh, chuyện này không phải là chuyện chỉ riêng một mình cậu tính toán, hôm nay mình phải xem xem, rốt cuộc mình không bằng họ "Bốp!!" Đột nhiên giọng của cậu ta cao lên, hướng về phía mọi người đang nhìn bọn họ. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Hung hăng ném mạnh chìa khóa xe trong tay xuống đất, hung ác trước sau như một, trên trán nổi gân xanh.
Tống Mộ Thanh bị bộ dạng ác độc của cậu ta dọa cho sững sờ. Ngực kịch liệt phập phồng, hít sâu mấy hơn mới thoáng làm cho mình bình tĩnh hơn, nhắm mắt lại, mở ra, chậm rãi mở miệng nói: "Thật xin lỗi, trong đầu mình đang loạn, vừa rồi nói cái gì ngay cả chính mình cũng không rõ lắm."
Tam Tử trợn tròn mắt trừng cô, nghe xong lời này càng giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô thêm.
Mọi người đều nói, người trong lúc vô thức nói ra đều là những lời nói từ đáy lòng. Nhưng cậu có thể trách cô sao? Bất kể là cậu hay là Trần Mặc Mặc, cho tới bây giờ đều coi cô như nữ chiến sĩ sắt thép vậy, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy có cô ở phía trước chống đỡ. Chính cô cũng có thói quen chăm sóc bọn họn, hình như chưa từng có lúc nào bọn họ tìm được cơ hội chăm sóc cô. Có lẽ là như vậy, trong tiềm thức mới cảm thấy cậu không quản được chuyện của cô.
Tam Tử không trách cô, chỉ đổ tại chính cậu. Hiện tại mới nghĩ tới cảm giác mình thực con mẹ nó không phải là đàn ông.
Cậu từ nhỏ đến lớn, trong nhà đầu có ông bà cha mẹ quan tâm yêu thương như tâm can, một câu nói lặng lời cũng chưa từng nghe qua. Muốn sống phóng túng đã có Triệu Nghị cung cấp, muốn đánh nhau với người, đã có cô xông ở phía trước.
Cậu thoáng một cái đã hết giận, vô lực nhặt chìa khóa lên đi đến trước mặt Tống Mộ Thanh, lấy túi xách từ trên người cô đặt lên vai mình.
"Đi thôi! Máy bay không có mình tự mình lái xe đưa cậu qua đó."
Đến Khang Định, nhiệt độ hạ xuống, lạnh đến mức khiến cho Tống Mộ Thanh liên tiếp hắt xì. Sự thực chứng minh Tống Mộ Thanh sốt ruột nóng vội không chút chuẩn bị đã đuổi đến Tây Tạng là không sáng suốt cỡ nào. Cũng may máy bay không bay, bằng không xuất hiện phản ứng Cao nguyên thì cô cũng không có biện pháp nào. Tam Tử lấy thuốc chống phản ứng Cao nguyên, áo khoác ngoài, quần áo đột kích, thậm chí bản đồ Tây Tạng và bản đồ du lịch Tây Tạng toàn bộ đồ đạc từ cốp sau xe ra. Sau đó nhìn Tống Mộ Thanh, lên mặt nói: "Cậu đi gặp tình lang, nhưng lão đại mình cũng muốn đi xa xem một chuyến, dù sao cũng phải cho mình tìm một chút chuyện vui chứ."
Trên xe, điện thoại của Tống Mộ Thanh liều mạng vang lên, cô vừa ấn phím nghe bên kia lập tức truyền đến tiếng rít gào của trợ lý Nhậm.
"Bà cô của tôi ơi, cô đi đâu rồi vậy? Một đám đông đang chờ cô họp đây này."
"Tôi đang trên đường đi Tây Tạng. Chuyện của công tiểu yểu giao cho anh xử lý tôi rất yên tâm." Cô rất bình tĩnh nói, đồng thời đưa điện thoại ra xa một chút.
"Cái gì?" Quả nhiên, bên kia bắt đầu tiếng kêu la: "Cô có biết mẹ cô vừa mới đồng ý ký tên, kế hoạch hợp tác với Triệu thị đang tiến hành đến giai đoạn mấu chốt, hiện tại ở công ty đang có một đống chuyện lớn đang chờ cô đến quyết định. Cô lại đưa một đống chuyện đấy cột cho tôi, cô muốn chơi chết tôi phải không?"
Tống Mộ Thanh chưa từng gặp qua trợ lý Nhậm hoàn toàn biến mất phong độ như vậy, chỉ nghe tiếng cô liền có thể cảm giác được anh ta ở bên kia căm tức cỡ nào. Cô nghĩ, nếu không phải anh ta cố kỵ cô đang cầm tiền lương trong tay, đoán chừng sẽ lập tức đuổi tới, kéo cũng phải kéo cô trở về.
"Tôi tin tưởng năng lực của anh tuyệt đối không ngừng ở chỗ trợ lý cho tôi, anh có thể xử lý tốt cục diện rối rắm tôi để lại." Không đợi anh ta mở miệng, cô quả quyết nói: "Được rồi, vậy cứ như thế nhé. Có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói tiếp." Sau đó lập tức cúp điện thoại, rút pin ra.
Tam Tử móc móc lỗ tai, nhìn cũng không nhìn cô hỏi: "Lận Khiêm còn quan trong hơn nửa đời sau của dì?"
Người ngoài có thể sx cảm thấy Tống Bình nuôi một người con gái tàn nhẫn, đứa hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa, không cần tốn bao nhiêu sức đoạt lấy sự nghiệp kinh doanh mấy chục năm. Nưng Tam Tử là người cùng cô lớn lên, sao có thể không biết vì sao cô lại làm như vậy?
"Thuyền hỏng còn có ba cân đinh. Coi như mình không có năng lực làm cho công ty khởi tử hồi sinh, qua một thời gian ngắn nữa qua tay người khác, nhưng số tiền kia cũng đủ để mẹ mình dưỡng lão rồi." Cô tựa lưng vào ghế ngồi, nắm thật chặt quần áo trên người, ánh mắt lại nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa sổ.
Tam Tử tự xưng là người có kỹ thuật lái xe rất cao, cho dù binh sĩ chuyên lái xethẳng tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng cũng không nhất định có thể thắng cậu ta. Nhưng gặp cảnh xe bị gián đoạn trên cao nguyên cách 4500 m so với mặt biển như thế này, cậu cũng vô kế khả thi.
Điện thoại không có tín hiệu, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hai người ở trong băng tuyết ngập trời tốn mất mấy giờ. Nghe được tiếng động cơ giống như nghe được tiếng trời vậy. Vừa vặn gặp được mấy xe quân vận chuyển vật tư đi Tây Tạng. Tống Mộ Thanh vừa nhìn thấy một thân màu ô-liu giống như gặp người thân, vô cùng kích động, không đợi xe ổn định đã không chờ được mở cửa sổ xe.
Vừa nghe nói xe của bọn họ đang trên đường bị gián đoạn, muốn đi Tây Tạng tìm người, hơn nữa cũng là quân nhân, kiểm tra nhìn giấy chứng nhận một phen mới để bọn họ lên xe đi cùng.
Tống Mộ Thanh vừa lên xe lập tức bắt đầu nói nhảm, vô tình mà cố ý hỏi bọn họ đến chỗ nào của Tây Tạng, có biết đội người vận chuyển vật tư lần trước trên đường đã xảy ra chuyện gì không.
Tam Tử vừa nghe thầm kêu không tốt, hóa ra cô gióng trống khua chiêng muốn tìm người, cũng chưa biết họ Lân kia đang ở chỗ nào đâu.