Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 43




Mặt ngoài của Triệu Nghị cho đến bây giờ vẫn luôn là độ lượng, làm cho người ta lầm tưởng hắn là một người khiêm tốn. Cũng không biết rằng, hắn luôn mượn tay người khác để chỉnh người. báo thù cũng một dạng không đếm xỉa đến, giả trang “ta là người tốt.”

Cho nên khi hắn cười một tiếng,lộ ra hàm răng trắng đều, trong nháy mắt Tống Mộ Thanh lạnh cả sống lưng. Có thể cô tức lên sẽ không coi ai là gì, nếu hắn dám chỉnh cô, cô tức khắc có biện pháp dẫm lên chân hắn.

Lận Khiêm và Triệu Nghị, hai yêu nghiệt khí thế cường đại cùng ngồi một chỗ, cảnh kia giống như hai lãnh đạo gặp nhau vậy. Mặc dù trên mặt luôn mỉm cười, đầu lưỡi bày tỏ sự giao hảo giữa hai nước, nhưng Tống Mộ Thanh thấy rõ ràng một điều, ánh mắt của hai người như nhìn kẻ địch, đều là đao kiếm va chạm ra lửa.

Thật không biết giữa bọn họ là tình bạn vặn vẹo gì nữa. Rõ ràng nhìn như huynh đệ, nhưng cô mơ hồ cảm thấy hai người này vừa chạm mặt liền hận không cho đối phương hai đao.

Trong phòng có ba người đàn ông, Triệu Nghị áo mũ chỉnh tề, cầm thú mang hình người. Tam Tử trên chân đi một đôi dép, hai mắt sưng vù, trong mắt đều là tia máu, rõ ràng cho thấy tối qua đi đâu tiêu khiển, sáng nay trực tiếp bị đào ra từ trong chăn. Trên mặt Lận Khiêm mang dáng vẻ có bệnh, nhưng cả người anh hào khí không giảm. Trong lòng Tống Mộ Thanh cảm thấy, bất luận là từ ngoại hình đến phong cách, Lận Khiêm đều là tốt nhất, mặc dù một nửa gót chân của anh cũng bị lộ ra ngoài.

“Cô ấy nói chuyện luôn là như vậy.” Lận Khiêm nhàn nhạt mở miệng. Cũng không nói Tống Mộ Thanh nói như vậy có đúng hay không, cũng không thay cô bày tỏ áy náy, anh giống như chỉ đang trần thuật sự thật. Nhưng mơ hồ có cảm giác sự tình cũng muốn nói như cô vậy. Xem ra công ty người kia xác thực chính là sắp phá sản.

Tống Mộ Thanh cười thầm, chiêu này của Lận Khiêm thật hiểm.

Khủng hoảng tài chính cũng không khiến Triệu Nghị phá sản, vài ba lời hời hợt này dĩ nhiên chỉ là đả kích sự bất lực của hắn. hắn làm bộ không sao, đang muốn mở miệng thì Tam Tử đoạt trước.

“Chúng tôi hiểu Thanh Thanh hơn anh nhiều! Tôi cùng cô ấy mặc một cái quần cộc mà lớn lên, tắm cũng tắm trong một bồn, cô ấy nói chuyện như thé nào cũng không cần đến lượt anh giải thích.” Tam Tử nói xong liền hả hê ngửa đầu, giống như đã tìm được cách để đánh bại Lận Khiêm.

Hắn hành động như vậy có chút trẻ con, nhưng nhất thời lại khiến Lận Khiêm không trả lời được.

Triệu Nghị như đi vào rạp hát, ôm tay vừa lòng dựa vào ghế sô pha chờ kịch hay bắt đầu diễn. Lận Khiêm chuyển ánh mắt lên trên mặt Tống Mộ Thanh, thấy mặt cô không vui, nhưng không có lúng túng, cũng biết tiểu tử này đang nói hươu nói vượn. Nhưng cô lại không muốn dùng thái độ gì đối với cậu ta, nếu như tính khí của anh trước kia, níu lấy cổ áo cậu ta ném ra ngoài là được…… Nhưng cậu ta với Tống Mộ Thanh…ừ, khuê mật, nếu anh thật sự ném tiểu tử kia ném ra ngoài, cô sẽ không náo với anh?

Cứ nghĩ như vậy, Lận Khiêm liền không coi Tam Tử là gì. Nhưng Tống Mộ Thanh thì không thể không coi là gì, liên quan đến vấn đề trong sạch của cô.

“Tối hôm qua cậu uống nhiều nên sáng nay còn chưa bình thường rở lại à, có muốn hay không mình mua cho cậu một bát canh giải rượu?” Cô liếc nhìn Tam Tử một cái, thấy cậu ta còn dù chết cũng không nhận sai, nói tiếp: “Mình biết cậu khi cậu bảy tuổi, khi đó tam thiếu gia mặc quần cộc có nhiều khả năng đã lớn mà còn sợ tè ra quần trong. Còn nữa, mình phải nhắc nhở cậu một chút, khi còn bé người tắm cùng một bồn tắm với cậu là Trần Mặc Mặc, người mặc cùng một cái quần cộc cũng là cậu ấy.”

Nói xong, Tống Mộ Thanh ý vị sâu xa nhìn Triệu Nghị. Muốn xem cuộc vui ta cũng sẽ để cho ngươi không dễ chịu trong lòng.

Tam Tử hừ một tiếng, giữ yên lặng ngồi ở nơi xa Lận Khiêm nhất, mắt quét sàn nhà một lượt, sau đó ánh mắt nhìn Lận Khiêm như nhìn một kẻ địch, nhưng khi chuyển sang người Tống Mộ Thanh liền thay đổi giống như cô vợ nhỏ bị uất ức vô cùng.

“Xem ra cậu ở đây cũng rất dễ chịu.” Triệu Nghị giống như lãnh đạo đi thị sát, nhìn một vòng quanh phòng bệnh.

“Không có kim quý như Triệu đại thiếu gia, mình là người thô tục, nơi hoang dã cũng có thể trôi qua vô cùng tự tại.” Lận Khiêm nói.

Lời này của anh không khoa trương chút nào. Khi anh tham gia đặc huấn dã ngoại ở trường quân đội, ăn gió nằm sương, ăn thịt sống nhai rễ cây cũng là chuyện thường, làm sao có vận khí tốt mà có thời gian có nơi nghỉ như thế này. Đụng phải nhiệm vụ cấp bách thì không chỉ có hoàn cảnh điều kiện cực kỳ ác liệt, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Anh nhẹ nhõm nói, Tống Mộ Thanh nghe thấy liền cau chặt mày lại.

“Lão bản đại nhất quân khu cũng tới hỏi thăm cậu, cậu còn chưa đủ kim quý hay sao?”

Lận Khiêm ở trong bệnh viện, ngay cả người nhà của anh cũng chưa nhận được tin tức. Vừa mới bắt đầu Lận Khiêm và Tống Mộ Thanh đều cảm thấy kỳ quái, Triệu Nghị nghe tin này từ đâu, hóa ra là từ nơi này. Nhưng tốc độ này cũng mau thật, chân trước đám lãnh đạo kia vừa đi chưa được hai giờ, chân sau hắn liền bước tới.

“Mũi chó của cậu thật là linh, một ít dấu vét cũng ngửi được.” Lận Khiêm lạnh lùng nói.

Mấy lão đại quân khu tự mình đến bệnh viện, không phải thị sát cũng là khám bệnh, đối với giới ngoại nhất định sử dụng biện pháp giữ bí mật, như vậy mà Triệu Nghị vẫn nhận được tin tức.Mặc dù biết hắn không có ý xấu, nhưng chuyện như vậy nói nhẹ liền nhỏ như hạt cát, nói nặng thì không chỉ một đôi lời, kéo hai ba người là có thể giải quyết.

“Mình không có hứng thú thăm dò cơ mật quân sự của các cậu, cũng không có ý tưởng mờ ám nào. Cũng chỉ là một người bạn của mình làm ở bệnh viện này, vừa lúc hắn nhìn thấy. Bằng hữu của mình chắc bạn cũng biết, chính là nhị công tử mới về nước của nhà họ Khương.”

Lận Khiêm nhíu mày lại. Nhị công tử của nhà họ Khương, anh biết người này, gọi là Khương Diễm hay là gì đó. Cuộc sống này đều không có chuyện gì đặc biệt yêu thích, trong lúc rảnh rỗi liền mời năm ba người bạn tốt trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng có một người, ai cũng không để vào mắt, ai cũng dám trêu, chiêu gì đê tiện nhất cũng dám làm. Nhưng hắn không có mánh khóe, thủ đoạn cũng rõ rệt, thậm chí còn lên giọng tuyên cáo, là Khương Diễm hắn làm. Thiếu gia công tử chơi bời lêu lổng cũng có thể làm bác sĩ?

“Cậu giao hữu rộng thật đó.” Lận Khiêm liếc nhìn hắn một cái.

“Quả nhiên gần mực thì đen. Khiêm tử, cậu ở cùng Tống Mộ Thanh lâu rồi, lời nói cũng khó nghe như cô ấy vậy.” Triệu Nghị lắc đầu một cái, dáng vẻ rất đáng tiếc.

“Điều này ở mỗi người mỗi khác.” Tống Mộ Thanh ở bên cạnh Lận Khiêm nhíu mày: “Trần Mặc Mặc biết anh bao lâu, tại sao không thấy cô ấy thông minh linh hoạt lên một chút?”

Lời này của cô rõ ràng nói Trần Mặc Mặc đần bất trị, nhưng trên thực tế ý tứ cũng là nói Triệu Nghị không được. Trần Mặc Mặc ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, đến bây giờ hắn cũng không bắt cô ấy lại được, còn để cho cô ấy càng ngày càng sợ hắn.

“Nhưng cô ấy không chỉ bết một mình anh.” Triệu Nghị nhìn Tam Tử chột dạ ở bên cạnh một cái, hừ lạnh một tiếng.

Tam Tử mặc dù như vậy nhưng người cũng không đần, huống chi cậu ta là người thấy nhiều nhất tình cảnh anh trai cậu chung đụng với Trần Mặc Mặc. Đối với tâm tư của anh trai cậu, mặc dù đoán không ra nhưng cũng rõ bảy tám phần. Nhớ tới Trần Mặc Mặc khi còn bé nói, sau khi lớn lên muốn gả cho cậu, lời kia còn ở ngay trước mặt anh trai, trên trán cậu ta liền đổ mồ hôi lạnh.

Bảy tám phần tâm trí của cậu đều đặt ở trên người Lận Khiêm và Tống Mộ Thanh, chỉ hận không thể xông tới khiến bọn họ ngồi xa một chút, dựa vào gần như vậy làm gì chứ.Không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ đột nhiên thấy tầm mắt của anh trai phóng đến trên người cậu, khiến cho cậu ta cảm nhận sâu sắc tư vị nằm cũng trúng đạn.

“Ngược lại hai người các ngươi không một tiếng động ở chung một chỗ.” Triệu Nghị nói xong nhìn Tống Mộ Thanh một cái: “Động tác thật mau.”

“Cô ấy còn không nói gì sao? Chỉ kém không going trống khua chiêng nói cho mọi người biết rồi.” Tam Tử nhếch miệng, bị Tống Mộ Thanh liếc mắt nhìn, rên lên một tiếng, buồng bực nghiêng đầu qua một bên.

“Xem ra tin tức của cậu cũng không phải là linh thông như vậy.” Lận Khiêm ngồi lâu đau thắt lừng, muốn tựa vào phía sau. Tống Mộ Thanh liền lấy cái gối đặt vào sau lưng anh.

Anh cười cười với cô. Tống Mộ Thanh nhỏ giọng ở bên tai anh hỏi: “Chịu được hay sao? Có muốn lên giường nằm không?” Lận Khiêm lắc đầu, chỉ có chút xíu ấy, anh còn nhịn được.

Phòng không lớn, Triệu Nghị và Tam Tử cũng cách không xa, không nghe rõ ràng nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Triệu Nghị cười trừ, Tam Tử tối mặt, cậu có cảm giác mình đang ngồi chịu tội.

“Trước kia cũng không thấy Mộ Thanh hiền tuệ như vậy.” Triệu Nghị nói.

Tống Mộ Thanh rất muốn nói, trước kia cũng không thấy anh nói nhảm nhiều như hôm nay mà. Triệu Nghị khi đối mặt với người bình thường đều là tiếc chữ như vàng, nhưng hôm nay lại nói chuyện như moi ruột moi gan như vậy. Cô cảm thấy hắn đang cố ý.

“Hừ! Sao có thể đối với người nào cũng hiền tuệ được? THật vất vả mới bắt được, vậy còn không phải biểu hiện kính nhi chi viễn hay sao?” Tam Tử chua chát nói, nói xong còn cố ý nhìn Lận Khiêm một cái.

Nhưng Lận Khiêm như không nghe thấy lời này. Tống Mộ Thanh theo đuổi anh như thế nào, anh rõ ràng hơn hết. Anh không thể không có mắt, cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu. Anh nhìn ra được hiện tại Tống Mộ Thanh chăm sóc anh như vậy là xuất phát từ chân tâm. Về phần lời của Tam Tử, đơn thuần chỉ là khích bác quan hệ quân dân!

“Hôm nay cậu đặc biệt tới đây để phá hay sao?” Tống Mộ Thanh thu lại tầm mắt, bỗng chốc bắn xuyên qua Tam Tử.

Tam Tử lầm bầm câu gì, muốn há môm nhưng không nói ra. Liếc mắt nhìn bộ dáng tự đắc của anh trai, còn có Lận Khiêm kia, mặt cậu không thay đối, nhưng trong lòng cậu khẳng định anh ta đang hả hê trong lòng.

Cậu nặng nề hừ một tiếng, đứng lên đi. Đi tới của lại nghĩ tới cái gì liền dừng lại.

“Lận Khiêm!” Tam Tử quay lại, nhìn Lận Khiêm như nhìn kẻ thù.

Lận Khiêm nhíu mày, miệng động cũng không động, chờ câu sau của cậu ta. Nhưng Tam Tử nói “Ngươi! Ngươi…Ngươi…” nửa ngày cũng không nói ra câu, lại hừ một tiếng, đóng sầm cửa đi ra.

Tam Tử rời đi một lát cũng không thấy tiếng động gì ở trong phòng.

Lận Khiêm khom người một cái, muốn cầm cốc ở trên bàn lên, nhưng vừa nhúc nhích liền phát hiện muốn khom cũng không được. Đành ý bảo Tống Mộ Thanh đưa cho anh.

“Có một người anh như cậu, đời này cậu ta thật là không may mắn.” Lận Khiêm uống một hớp nước, lại đem cái cốc đưa cho Tống Mộ Thanh,chế giễu Triệu Nghị nói.

Khóe miệng Triệu Nghị khẽ nhếch, xuất hiện một nụ cười nhạt. Thoáng nhìn qua Tống Mộ Thanh, sau đó nói với Lận Khiêm: “Đụng phải cô ấy, cậu đời này cũng không tịnh tâm.”

“Anh, sau này còn nhiều thứ cần anh quan tâm, tức giận nhiều hơn.” Tống Mộ Thanh nhìn qua hai người đàn ông trong phòng, nhàn nhạt nói. Sau đó đưa cốc trà Lận Khiêm đưa tới trước mặt của Triệu Nghị: “Uống chút trà trừ hỏa đi.”