Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 37




Thân phận? Tống Mộ Thanh không chỉ muốn có thân phận, cô muốn anh yêu cô! Nếu tương lai anh không yêu cô, vậy hienj tại cô cần cái thân phận này làm gì? Chẳng ai có thể dự liệu được trước chuyện gì, nhất là chuyện tình cảm cần có một số nhân tố nhất định.

Cô chỉ cảm thấy mình may mắn, để cho cô động lòng với người đàn ông tên Lận Khiêm này. So với những người đàn ông khác anh còn có ý thức trách nhiệm hơn, nhưng cũng cố chấp và lạnh hơn. Người bình thường không thể đến gần anh được, đến người bên cạnh anh cũng không thường xuyên dây dưa, quấn lấy anh, không thể khiến anh động lòng. Một khi đã để anh động lòng, anh cũng sẽ không dễ dàng thay lòng.

Tống Mộ Thanh đã sớm chuẩn bị tinh thần đánh lâu dài, muốn ăn thua đủ với anh. Đến bây giờ, “kế hoạch vây quét Lận đoàn trưởng” của cô coi như đã thành công được bước đầu. Nhưng cô còn có chuyện không rõ.

“Ai.” Cô đẩy Lận Khiêm một cái: “Em sao có cảm giác em xui xẻo hồ đồ mới được là bạn gái của anh thì phải? Anh phải đối xử thật tốt với em, đột nhiên phát hiện ra trên người em điểm nào cũng tốt đấy nha!”

Cô vừa nói vừa hí hửng. Đầu óc chóng mặt, dưới lòng bàn chân cũng nhẹ nhàng. Đối với kiểu nói chuyện như giao phó với thuộc hạ của Lận Khiêm phải đặc biệt mặt dày. Nhưng Lận Khiêm đối với bộ dạng của cô cũng không ngạc nhiên chút nào. Tống Mộ Thanh mặt dày như thế nào anh đều được lĩnh giáo rồi, chút ít như thế này thì có đáng gì.

“Hối hận? Đêm đó anh đã chờ em gật đầu đáp ứng mới rời đi. Hiện tại em muốn nghĩ lại cũng không được.”

“Em là sợ anh ăn vạ.” Cô không sợ mà nói.

“Vừa mới đầu ai là người có ý chí kiên định đây! Em mất tâm tư lớn mới lấy lòng được anh, khiến cho anh để ý, thiếu chút nữa mặt mo cũng vất sạch. Anh nhìn ra được, gặp em một lần liền đuổi một lần. Đến bây giờ em vẫn cảm thấy ngồi ở đây nói chuyện với em như là đang nằm mơ vậy.”

Tống Mộ Thanh có một bản lãnh, đó là cô có thể đem lời nói thật nói giống như lời nói dối. Giọng nói không có một tia oán hận, ngữ điệu buông lỏng nghe như đang đùa giỡn với bạn bè.

“Vậy xem ra em đang hận anh đây, nằm mơ cũng muốn anh bị thương thành như vậy.” Lận Khiêm nâng nâng cánh tay, giọng nói vui đùa.

“Đáng đời! Không biết bao nhiêu tiểu cô nương yêu anh nhưng không được đáp lại, vì yêu mà sinh hận, cắm kim ở sau lưng hình nhân nguyền rủa anh, chẳng quan hệ với em.” Cô cố chấp nhìn chằm chằm anh, nói: “Vấn đề trước anh vẫn chưa trả lời, đừng có lảng sang chuyện khác.”

Lận Khiêm nhìn sâu vào đôi mắt của cô, chuyển sang tay phải Tống Mộ Thanh rồi lại chuyển đến trên mặt cô.

“Giống như em nói vậy, đột nhiên cảm thấy em cũng không tệ lắm.”

“Nơi nào không tệ?” Tống Mộ Thanh hỏi tới.

“Nơi nào cũng không tệ.” Anh phớt tỉnh trả lời.

Tống Mộ Thanh cũng không ngu đến nỗi để anh liệt kê hết ra. Trả lời hàm hồ, không chừng chính bản thân anh cũng không rõ thích cô ở điểm nào, hoặc là đến bây giờ vẫn chưa thích cô. Như vậy cô cần gì phải làm rõ để bản thân mình không thoải mái chứ, coi như một ngày nào đó anh tự động có suy nghĩ này. Hiện tại có một sữ bắt đầu rất tốt, mà tương lai còn dài, anh có thể không coi trọng một hai điểm của cô?

Cô tự an ủi mình như vậy. Tâm tình không thể khống chế trầm xuống.

Những năm này Lận Khiêm cũng không phải sống không. Mấy người kia trong doanh trại người nào mà không lăn lộn? Anh có thể ở trong đó nắm bắt hết các quan hệ, khiến bên trên khen, bên dưới dùng người của anh, cũng không phải chỉ dựa hết vào bản lãnh thật sự vùi đầu vào gian khổ của mình.

Mặc dù ngoài miệng anh không nói lại Tống Mộ Thanh, nhưng chỗ khác thì không hề kém cô, có thể nói chỉ hơn chứ không kém. Cho nên khi nhìn thấy động tác cúi đầu của cô, anh liền đại khái có thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Đây cũng là lần đầu tiên anh giả thích nhiều như vậy với một người, anh có chút không thích ứng được.

“Tống Mộ Thanh.”

Đợi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Lận Khiêm nhẹ nhàng nói: “Đó không phải là lời nói qua loa. Nói thử chung đụng với em cũng không phải là thuận miệng mà nói. Anh năm nay cũng đã hai mươi tám, đã sớm qua tuổi nông nổi, cũng không tiêu tốn quá nhiều tâm tư để nói những lời yêu thương, phong hoa tuyết nguyệt. Cho nên, so với tình yêu nhanh thay đổi kia, anh hi vọng chính là có một cuộc hôn nhân chắc chắn. Nhà anh cũng đã an bài xem mắt, nhưng cái chuyện này đem ra bàn như nói chuyện làm ăn như vậy, anh không làm được. Nhất là lãnh giáo được tiêu chuẩn kén chống của mấy cô gái thời nay.” Anh mỉm cười lắc đầu một cái.

Tống Mộ Thanh cũng rất ghét việc xem mắt, hơn nữa cô cũng giống anh, cũng hà khắc với chuẩn kén vợ kén chồng mà người bình thường không thể hiểu nổi. Muốn tìm được một người đàn ông tốt thì ai cũng có, có thể hiểu được, nhưng lại đồng nhất yêu cầu cao mà không suy nghĩ một chút về điều kiện thực tế của mình, đem ***** người thành tìm thẻ tín dụng, mỹ nam, nô lệ của vợ, đó chính là suy nghĩ ngây thơ và có chút ngu dại.

“Làm sao anh biết em không có những yêu cầu kia?” Cô hỏi.

“Nếu như em có những yêu cầu kia thì nên quấn lấy Triệu Nghị, hoặc là em trai của cậu ấy, mà không phải là anh. Hơn nữa một người có tình có nghĩa, lý trí, thành thục như em sẽ không có yêu cầu vô lý như vậy.”

Lận Khiêm đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô.

“Anh vì như vậy?” Tống Mộ Thanh hỏi. Trong lòng có mùi vị chát chát của trái cây không quen.

Theo bản năng Lận Khiêm lấy một bao thuốc lá ở túi áo quần trang ra, bao thuốc đã có chút nhăn. Anh rút ra một điếu, nhưng không tìm được bật lửa, chỉ kẹp điếu thuốc ở hai ngón tay, đặt lên mũi hít hà.

“Anh hiện tại không thể hút thuốc lá.” Anh đưa lưng về phía cô, mặc dù không nghe thấy âm thanh anh bật bật lửa, nhưng Tống Mộ Thanh vẫn không nhịn được nhắc nhở anh.

Anh quay người lại, sau đó để điếu thuốc vào trong bao. Nhìn cô một chút, lại xoay qua chỗ khác.

“Không chỉ vì như vậy.”

Tiếng nói có chút mơ hồ, Tống Mộ Thanh cho là mình nghe lầm.

Trong bộ đội có nữ binh, cũng không thiếu người xinh đẹp,có tình có nghĩa có ý với anh. Nhưng Lận Khiêm nghĩ đến Tống Mộ Thanh, cảm giác cô bất đồng với người khác.

“Anh sẽ không đùa giỡn với tình cảm, nếu như không có ý với em, chắc chắn sẽ không đồng ý.” Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, chờ đợi phản ưng của cô.

Tống Mộ Thanh cảm thấy trên đầu bổ đôi, đầu óc ong ong, trố mắt nhìn Lận Khiêm. Cô thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy. Tuy nói “có ý tứ” và thích có chênh lệch, với “yêu” lại càng thêm khác, nhưng cô tại sao lại cảm thấy thỏa mãn như vậy?

Trong phòng trầm mặc, hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh cho nên Đỗ Tử Đằng len lén đẩy cửa ra liếc mắt nhìn, sau đó nghi ngờ vuốt đầu.

Chị dâu nhỏ và đoàn trưởng làm sao giống như là bị định trú vậy, không có chút động tĩnh nào, cứ như vậy?

Qua một lúc lâu, Tống Mộ Thanh lấy lại tinh thần, nhưng không biết nên nói cái gì. Nhìn thấy bóng đêm bên ngoài, đột nhiên cầm túi xách giống như trốn đi ra ngoài, chút nữa vướng vào chân giường mà ngã. Khi đi tới cửa đột nhiên dừng chân, hết sức rối rắm quay đầu lại hỏi: “Anh trong này còn thiếu thứ gì? Em…… ngày mai mang tới.”

“Tốt. Em nhìn mà làm thôi.”