Nghịch Thủy Hàn

Chương 57: Cửu U Thần Quân đích cửu cá đồ đệ




Vô Tình nói: "Một đao của ngươi khiến ta biết dưới đất có một cao thủ, tình huống nguy hiểm đến dường nào; nhưng một chỉ kia lại rất hiệu dụng".

Lôi Quyển trầm ngâm: "Ngươi nói ta kêu nhị nương theo địa đạo ra ngoài, bắt giữ hai vị tiểu ca bên khe, đánh lạc hướng sự chú ý của ngươi, thừa cơ đánh phiến sắt văng lên, ám toán sau lưng ngươi một chỉ?".

Vô Tình thốt: "Ta vốn trấn thủ ở cửa thông đạo, chiếm được địa lợi, tại sao xém chút đã bị ngươi lấy mạng?".

Lôi Quyển không nghĩ ngợi gì, đáp liền: "Bởi ngươi nghĩ ta đang ở bên khe, không ngờ ta vẫn còn mai phục bên dưới phiến sắt".

Vô Tình thốt: "Đó là kế thanh đông kích tây". Y ngưng một chút, ánh mắt phát sát: "Ta nghĩ ngươi chạy ra tới khe, nhưng ngươi vẫn còn trong địa đạo".

"Ta một mực nghĩ Lưu bộ thần áp giải Thích Thiếu Thương trên đường về lại Kinh sư". Vô Tình có chút hưng phấn: "Thực ra ông ta có thể chưa ly khai nơi đó, ông ta đã tính có thể có người cản chặn trên đường, ông ta không muốn đả thương ai, lại không muốn giao thủ với bằng hữu của Thích Thiếu Thương, biện pháp tốt nhất là lấy tĩnh chế động, tạm thời bất động, để địch nhân hụt tay, không tìm ra được gì, nhất định sẽ thất vọng nguội lòng, lúc đó ông ta mới giải người về Kinh, có thể bảo đảm được bình an... Lưu Độc Phong là cáo già".

Lôi Quyển nói: "Cho nên ngươi đã có thể truy tra ra nơi hạ lạc của Lưu Độc Phong?".

Vô Tình thốt: "Trước mắt ta chỉ phát giác phương hướng ta điều tra trước đây là phương hướng sai lạc".

Lôi Quyển húng hắng một tiếng: "Bất quá ta còn nợ ngươi một đao một chỉ".

Vô Tình khẽ mỉm cười, hỏi: "Các ngươi sao lại ở đây?".

Lôi Quyển đáp: "Dưỡng thương, báo thù".

Vô Tình nhìn Lôi Quyển một hồi, thốt: "Thương tích là thứ phải dưỡng, bệnh cũng là thứ phải dưỡng".

Lôi Quyển nói: "Thương tích không khỏi, không có cách nào tác chiến, cho nên phải dưỡng thương; căn bệnh của ta đã hành hạ ta hơn hai chục năm, ta chưa bị nó hại chết, nó cũng không để cho ta trị dứt, ai cũng không làm khó được ai, ta mới không lo về nó!".

Vô Tình hỏi: "Nếu muốn dưỡng thương, sao không về Phích Lịch Đường?".

Lôi Quyển điềm đạm cười một tiếng: "Ta làm chuyện này, đâu có được sự đồng ý của Giang Nam Phích Lịch Đường; đây thuần túy là chuyện của cá nhân ta, ta đã liên lụy đến ba vị huynh đệ táng mạng, hy sinh một người tín nhiệm nhất".

Vô Tình thốt: "Đã là vậy, ngươi lo dưỡng thương, ta đi tìm người".

Lôi Quyển nói: "Ta muốn dưỡng thương, cũng muốn tìm người". Y quay sang Đường Vãn Từ hỏi: "Ý của nàng ra sao?".

Đường Vãn Từ đáp: "Lúc trước bọn ta không biết bọn đại nương đang ở đâu, chỉ đành ở đây dưỡng thương. Bây giờ bọn ta cũng nên đến Thanh Thiên Trại tụ hợp".

Lôi Quyển nói: "Chính phải".

Vô Tình vòng tay: "Đã là vậy, xin ngươi chuyển một lời với Tức đại nương, chuyện của Thích Thiếu Thương, tại hạ bất kể ra sao cũng sẽ lo cho nàng".

Lôi Quyển chăm chú nhìn y: "Đáng tiếc không có rượu".

Vô Tình hỏi: "Ngươi muốn uống rượu?".

Lôi Quyển đáp: "Không, chỉ là muốn kính ngươi một chén, đúng bản sắc tiễn tráng sĩ lên đường!".

Vô Tình cười thốt: "Rượu cứ đợi bọn ta tái kiến rồi mới uống, trước mắt vết thương và căn bệnh của Lôi đường chủ cũng không nên uống, hơn nữa cũng không tiện cùng say sưa giữa chốn công cộng".

Lôi Quyển nói: "Đợi xong chuyện, sẽ uống say một trận với túc hạ".

Vô Tình mỉm cười nhìn hai người: "Lúc đó ta nhâm nhi nào chỉ một chén?".

Sau khi Vô Tình ngồi lên kiệu, Kim Ngân nhị kiếm khiêng đi, Đường Vãn Từ chợt nói: "Người giang hồ đồn y xuất thủ tàn độc vô tình, thật là lời đồn không thể tin hết được".

Lôi Quyển thanh âm bỗng trầm lắng đi nhiều: "Thực ra nhược điểm lớn nhất của người đó là quá trọng tình trọng nghĩa, chỉ bất quá bề ngoài ra vẻ lãnh đạm mà thôi". Có những người một khi không có bằng hữu, toàn thân như hụt hẫng giữa hư không.

Đường Vãn Từ chợt ngoái lại, chăm chăm nhìn y tha thiết: "Còn huynh?".

Lôi Quyển cười khổ: "Ta?".

Đường Vãn Từ chớp chớp mắt hỏi: "Huynh vô tình hay đa tình?".

Lôi Quyển nói: "Ta? Ta đâu còn tình nữa".

Đường Vãn Từ cụp mắt, u uẩn thốt: "Tôi đã sớm biết huynh sẽ nói như vậy".

Lôi Quyển cười nói: "Tình của ta cho nàng hết rồi, bản thân đâu còn tình gì nữa mà nói?".

Đường Vãn Từ mỹ lệ yêu kiều cười lên, giơ tấm đấm nhẹ ngực hắn.

"Huynh cũng hư hỏng quá!".

"Vì muốn nàng không ngờ ta sẽ nói vậy mà".

"Không có mặt mũi mà, ai mà thèm tình của huynh".

"Vậy ta không có mặt mũi hay vô tình?".

Đường Vãn Từ lại cười cười đấm y.

Nữ tử đang yêu đương là mỹ lệ nhất.

Lúc này một nụ cười một cái chớp mắt của Đường Vãn Từ đều xinh xắn đến mức chói lọi hơn cả hoàng hôn.

Lôi Quyển nhìn mà đau xót trong lòng.

Y thật muốn thân cận gần gũi nàng như phút giây này suốt nửa đời còn lại.

Nhưng y không thể.

Nam nhân còn có sự nghiệp và chí nghiệp của mình.

Lôi Quyển còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Phải trùng kiến Phích Lịch Đường.

Phải quang đại Lôi môn.

Phải cứu bằng hữu.

Phải báo cừu.

Quạ vụt bay, tịch dương trầm nặng, Vô Tình khởi trình giữa trời chiều, tiếp tục cuộc truy đuổi vô tình mà hữu nghĩa đó.

Sang ngày hôm sau, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ dịch dung lên đường, đã đến huyện Bích Kê. Bọn họ đi đường vòng, mục tiêu là Cự Mã Câu.

Đến chiều tối, bọn họ đến Nam Giác Khẩu, đây là một thị trấn, cách thành Hoàn Tây vịnh Tiểu Tử chưa tới mười tám dặm, theo lý thì hai người nên tiếp tục đi. Lúc đến gần Nam Giác Khẩu, hai thớt khoái mã, từ quan đạo thần tốc phi tới!

Bình thường cưỡi ngựa vào đường lớn trong trấn, bất kể đi làm sao cũng nên chậm lại một chút mới phải, tránh làm tổn thương đến người đến gia súc; nhưng hai kỵ sĩ này hoàn toàn không có ý đó.

Bất quá người trên ngựa tinh thông kỵ thuật vô cùng, cũng không đụng chạm gì hết, lúc hai kỵ sĩ đi ngang qua chợ, đồng thời cúi mình cong lưng hai bên, bắt một con gà bày hàng bên vệ đường, giật một bầu rượu treo trước cửa điếm, nghênh ngang bỏ đi.

Lôi Quyển và Đường Vãn Từ gần sát một bên, nhĩ lực của bọn họ rất sắc bén, ngoại trừ tiếng chủ tiệm chủ quầy giận dữ mắng chửi, cũng nghe thấy hai người trên ngựa cười nói: "Con gà của ngươi chắc không đủ mập, bọn ta còn có hai sư huynh đang đợi đằng trước...". nguồn TruyenFull.vn

"Có rượu có thịt, tiêu diêu khoái hoạt, chỉ cần đừng nói chuyện của sư phụ, là...".

Thanh âm dần xa, khó mà phân định được nữa.

Đường Vãn Từ nghĩ trừ việc hai người trên ngựa cao to hung hãn cực kỳ ra, giọng nói không giống như người Trung thổ, cũng bất quá là ác nhân hắc đạo tầm thường trong võ lâm, nếu phải lúc bình thường, nàng đã sớm nắm đầu bọn chúng xuống ngựa, dạy cho một bài học.

Nhưng nàng phát hiện Lôi Quyển biến sắc mặt.

Lôi Quyển đè thấp nón cỏ, bương bả vào trấn.

Đường Vãn Từ theo sát một bên, không hỏi gì.

Đi được một hồi, đến trước một khách sạn, Lôi Quyển thốt: "Bọn ta vào đây ở".

Đường Vãn Từ gật đầu.

Sau khi hai người đi vào, chưởng quỹ thấy hai người hành động có vẻ cổ quái, hiển nhiên có chút do dự. Đường Vãn Từ quăng một đĩnh bạc trên bàn, chưởng quỹ liền đổi thái độ, mặt mày tươi cười nói: "Hai vị muốn một gian phòng sạch sẽ sáng sủa đẹp đẽ rộng rãi giường mềm gối êm hay là hai gian?".

Lôi Quyển ngây người, nhất thời không biết hồi đáp làm sao.

Đường Vãn Từ đáp: "Một gian".

Chưởng quỹ càng cười híp mắt, liền nói: "Bạc còn dư, tiểu đệ sẽ giữ giùm cho hai vị khách quan, đến khi tính tiền sẽ...".

Đường Vãn Từ ngắt lời: "Bất tất. Bọn ta ở một đêm rồi đi, chuẩn bị rượu thịt thượng hảo hạng cho bọn ta".

Nụ cười trên mặt chưởng quỹ càng toe toét: "Dạ, dạ...".

Vui quá làm liền, một mặt lớn tiếng phân phó đầu bếp chuẩn bị rượu thịt, một mặt sai người đi quét dọn phòng xá, cung phụng nước nóng để hay người rửa mặt, còn thân hành dẫn hai người vào phòng.

Lôi Quyển thấy phòng vừa hẹp vừa nhỏ lại vừa dơ vừa bừa, không khỏi thất vọng: "Đây là phòng thượng hạng?".

Chưởng quỹ sợ hai người đổi ý, quay đầu chỉ chỉ: "Tiểu điếm là khách sạn lớn nhất, lâu năm nhất, danh tiếng vang vọng nhất, phục vụ tốt nhất của bổn trấn, khách quan nếu không hài lòng, bên cạnh còn có hai gian, xin quá bước qua tham quan".

Lôi Quyển nhìn ba bốn gian phòng bên cạnh cũng không tốt đẹp gì hơn, mà khách sạn này bất quá chỉ có sáu bảy gian phòng, không tính toán gì nữa, bất lực thốt: "Đi đi".

Chưởng quỹ mừng rỡ bỏ đi, không lâu sau một đám chạy bàn thận trọng bưng rượu thịt vào phòng, Đường Vãn Từ cho chúng chút bạc vụn, bọn chúng cảm kích quá sức, Đường Vãn Từ dặn dò: "Cẩn thận cất giữ, đừng để ông chủ của các ngươi thấy, lại bắt chia".

Sau khi mấy tên chạy bàn đi ra, Đường Vãn Từ quay sang Lôi Quyển dịu giọng: "Có phải ngại tôi xài tiền không?".

Lôi Quyển cười nói: "Gì chứ?". Y theo Đường Vãn Từ bao lâu nay, mặt mày cũng dần dần thường gặp nụ cười.

Đường Vãn Từ nói: "Cái gọi là "nhìn người qua bề ngoài", như "người dựa y phục, Phật cậy dát vàng", đa số người chỉ cần cho một chút tiền, đãi ngộ liền tốt đẹp hơn; mấy người cùng khổ kia đáng lẽ cho nhiều một chút, chỉ sợ bọn họ giấu không kỹ, bị chưỡng quỷ moi móc hết".

Lôi Quyển mỉm cười: "Chắc vậy".

Đường Vãn Từ vẩu môi hồng: "Đã là vậy, sau cười mà còn cau mày?".

Lôi Quyển trầm ngâm không nói gì.

Đường Vãn Từ như tỉnh ngộ: "Huynh có tâm sự?".

Lôi Quyển khoanh tay nhìn ra cửa sổ.

Đường Vãn Từ liền hỏi: "Hay kỵ sĩ trên đường hồi nãy...".

Lôi Quyển gật gật đầu: "Nàng có biết chúng là ai không?".

Đường Vãn Từ hỏi: "Ai?".

Lôi Quyển lo lắng bần thần: "Hồ Chấn Bi và Thiết Tật Lê".

Đường Vãn Từ đôi mất xinh đẹp nghiêm nghị lại, hỏi: "Là ai vậy?".

Lôi Quyển nhìn ra song cửa, gằn từng tiếng: "Hai đồ đệ của Cửu U Thần Quân".

Đường Vãn Từ vụt thất kinh, thất thanh: "Cửu U Thần Quân?".

Lôi Quyển nặng nề thốt: "Thường Sơn Cửu U Thần Quân là một kẻ cực kỳ đáng sợ. Nghe nói năm xưa triều đình muốn thỉnh làm Quốc sư, Gia Cát tiên sinh cùng Cửu U Thần Quân tranh đấu một trận, Binh bộ thị lang Phượng Uất Cương và Ngự sử Thạch Phượng Toàn hai bên ra sức tiến cử Gia Cát tiên sinh. Thái Kinh, Phó Tông Thư cố ủng hộ Cửu U Thần Quân, hai người trải qua một trận tranh đấu vừa trong tối vừa ngoài sáng, Cửu U Thần Quân đại bại, ẩn tránh chốn thiên nhai, khiến cho Phó Tông Thư phải tốn mười sáu năm mới nắm đại quyền. Nhưng Cửu U Thần Quân vẫn âm thầm câu kết với Phó Tông Thư, Cửu U Thần Quân có thể nói là một sát thủ mai phục trong võ lâm của Phó Tông Thư".

Lôi Quyển ngày thường trầm mặc ít nói, nhưng ở chung với Đường Vãn Từ, cũng nói nhiều hơn xưa nhiều: "Cửu U Thần Quân thu chín đồ đệ, bọn họ đều có danh tiếng trong giang hồ. Bọn họ là: Tôn Bất Cung, Độc Cô Uy, Tiên Vu Cừu, Lãnh Hô Nhi, Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà, Thiết Tật Lê và Bào Bào".

Lôi Quyển bồi thêm một câu: "Tôn Bất Cung ngoại hiệu "Thổ Hành Tôn", Độc Cô Uy xưng hiệu "Nhân tại thiên lý, thương tại nhãn tiền", hai tên đó đều đã táng mạng trong tay Tứ Đại Danh Bộ, cho nên oán thù hiềm khích giữa Cửu U Thần Quân và Gia Cát tiên sinh càng thâm sâu. Lãnh Hô Nhi cùng Tiên Vu Cừu đã lên tới chức tướng quân, lần này công đả Liên Vân Trại cùng Hủy Nặc Thành cũng có phần bọn chúng!".

Đường Vãn Từ hiếu kỳ hỏi: "Thiết Tật Lê? Bào Bào?".

"Nàng đừng xem thường hai cái tên đó". Lôi Quyển nói: "Thiết Tật Lê là gì?".

Đường Vãn Từ đáp: "Là một thứ ám khí mà".

Lôi Quyển nói: "Thiết Tật Lê gai đầy mình, kẻ sử dụng mà không rành, chưa đả thương người thì đã đả thương chính mình. Thứ ám khí đó thể tích tuy nhỏ, lúc công kích địch nhân xoay vùn vụt gào rít, không dễ ngăn đỡ". Y ngưng một chút rồi nói: "Bào Bào (bọt nước) là thứ hư ảo, mình bắt nó thì nó tan vỡ rồi, nhưng nó lại thần kỳ bắt mắt, làm người ta lơi lỏng đề phòng. Những năm qua, người trong võ lâm vì sơ hở không phòng bị mà chết dưới tay Bào Bào thật không thể coi là ít, cho dù người võ công cao hơn gã cũng phải dính". Lôi Quyển thốt: "Còn Anh Lục Hà là kẻ khó dây dưa nhất trong số chín đồ đệ của Cửu U Thần Quân".

Đường Vãn Từ hỏi: "Bọn chúng đến đây làm gì?".

Lôi Quyển thở dài một tiếng, ôm ngực ho, hơi nhíu mày.

Đường Vãn Từ đỡ lấy y, nhìn y cười nhu hòa: "Không cần biết chúng đến làm gì, huynh phải lo dưỡng thương dưỡng bệnh cho xong rồi hãy nói".

Lôi Quyển gật đầu, dịu dàng đặt tay lên trên bàn tay của nàng đang đỡ vai y, cười khổ: "Vết thương của nàng cũng chưa hồi phục".

Đường Vãn Từ nói: "Không còn phải lo nữa".

Lôi Quyển nhìn nàng hỏi: "Còn đau không?".

Đường Vãn Từ mỉm cười, rụt tay về: "Bọn ta so bì coi ai khỏe lại nhanh hơn hen?".

Lúc hai người đang ăn cơm, chợt nghe dưới lầu ầm ĩ, Đường Vãn Từ nghiêng tai nghe ngóng, Lôi Quyển thốt: "Dưới lầu có lẽ có khách không mời mà đến".

Không lâu sau, liền nghe có thanh âm sải bước lên lầu. Hai người nghĩ kẻ đến kiếm họ, nhưng bước chân đã đi qua gian phòng của hai người, tiến vào phòng sát vách. Sau đó còn nghe đám hầu bàn bị quát mắng, mấy tên hầu bàn chỉ dám vâng vâng dạ dạ, không dám phản bác, Đường Vãn Từ nhỏ giọng: "Tên đó bước chân trầm trọng, một mình gã đi mà còn nặng hơn ba tên hầu bàn!".

Lôi Quyển tập trung tinh thần: "Còn có một người bước đi rất nhẹ, khiến người ta hoàn toàn không phát giác".

Đường Vãn Từ "ồ" lên một tiếng, cực kỳ ngạc nhiên. Một hồi sau, chợt nghe phòng bên kia có tiếng nói của một nữ tử: "Cút ra, đem rượu thịt thượng hảo hạng lên đây, đừng để ta nổi nóng!". Đường Vãn Từ nghe vậy, quay sang Lôi Quyển gật gật đầu, biểu thị nhĩ lực của y hay thật.

Chỉ nghe "chan chát" mấy tiếng, tiếp đó là tiếng "ui da" rên rỉ, mấy tên chạy bàn bị một nam một nữ kia đánh chạy xuống lầu.

Đường Vãn Từ thấp giọng: "Mấy tên đó bá đạo quá!". Vừa định xoay đi, bàn tay của Lôi Quyển đã án trên vai nàng, dùng ngón tay kê sát môi, khẽ "suỵt" một tiếng. Lúc này hai người đứng rất gần, Lôi Quyển thấy Đường Vãn Từ mi mày cau có, đôi mắt đa tình và đôi mày thon nhọn làm cho y ngất ngây. Đường Vãn Từ dùng đầu lưỡi liếm liếm môi khô.

Lúc này, bên kia tường truyền vọng giọng nói của một nam tử hào tráng: "Xem ra Thiết sư huynh và Hồ sư ca đi không xa, bọn ta sao lại dừng ở khách sạn nhỏ này, không lên đường?".

Giọng nói của nữ nhân kia vo ve vô cùng, nếu không phải Lôi Quyển nội lực tinh thâm, Đường Vãn Từ nhĩ lực cực tốt, căn bản không thể nào nhận ra được ả nói gì. Nhưng lời nói của nam tử kia làm cho Lôi Quyển và Đường Vãn Từ giật nảy mình, biết hai người đó tất có uyên nguyên với Cửu U Thần Quân, cho nên càng cố chú tâm lắng nghe.

"Thất sư ca, bọn ta phải vội vã hội hợp làm gì cho khổ thân? Chuyến này muốn lấy mạng lão đại và lão nhị trong Tứ Đại Danh Bộ, tất phải có thương vong, bọn ta hà tất phải nhào xông ra đánh trận đầu?".

"Anh sư muội, nói như vậy, bọn ta cứ khư khư ở đây chống lại lệnh sư phụ sao? Hừ, Tứ Đại Danh Bộ cái gì, Long Thiệp Hư ta đó giờ đâu có sợ ai".

"Sao dám chống lại ý chỉ của sư phụ chứ? Ai mà dám chống lại? Tiểu muội chỉ cảm thấy chi bằng nhường một bước, bọn ta cũng có thể thêm được một chốc lát... Sư ca, huynh không yêu thích muội sao? Sao lại thô bạo như vậy?".

"Ta nào dám thô bạo với muội... Bất quá muội đối với các sư huynh đệ khác đều không công bằng, muội là vì Cô sư ca lạnh lùng với muội cho nên mới đối tốt với ta...".

"Chát" một tiếng, tựa như có người bị xáng một bạt tay, chỉ nghe nữ tử kia sắc giọng: "Ngươi nói gì? Lão nương cho ngươi chút mặt mũi, ngươi lại nói xấu, giọng điệu vũ nhục lão nương? Ngươi không biết tốt xấu gì hết!".

Chỉ nghe nam tử kia ấp úng: "Ta... ta...".

Một hồi sau, nữ tử kia lại nỉ non: "Muội đánh huynh, huynh có giận muội không?".

Chỉ nghe rên rỉ rúc rích, hiển nhiên nữ tử đang khêu gợi hán tử kia, hai tên động tình rên rỉ.

Lôi Quyển và Đường Vãn Từ nghe vậy, lại mất tự nhiên hẳn, Đường Vãn Từ nhếch môi thấp giọng: "Không có mặt mũi...".