[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 7




Tháng 5, toàn tỉnh hầu như rơi vào bị động, mọi khu vực đều xuất hiện tình trạng bệnh dịch SARS, số người bị nhiễm tăng nhanh một cách đáng sợ.

Bên trong sân trường bị phong tỏa thì hết thảy vẫn bình thường, nhưng phạm vi hoạt động bị thu hẹp, thanh niên hiếu động bị nhốt bên trong bốn bức tường, như cá chậu chim lòng không được tự do.

Nhưng nếu so với Thích Thiếu Thương bị nhốt trong phòng nhỏ cách ly, thì những người khác đều có thể tự do hô to vạn tuế!

Giống như căn phòng cách ly trong nội thành, trong phòng không điện thoại, không TV, máy tính càng miễn bàn, quả thực chẳng khác nào ngồi tù.

Ngồi tù còn có thể đi ra ngoài hóng hóng gió mà! Anh cả nửa bước cũng không được rời khỏi phòng này.

Thời điểm buồn bực hoặc là mơ màng say ngủ, hoặc là một mình lớn tiếng ca hát, hoặc là sẽ suy nghĩ lung tung.

May mắn trước khi trở về đã ở bệnh viên nhân dân tỉnh khám chứng nhận khỏe mạnh, tiểu khu nhà cô vì quản lý nghiêm ngặt nên chưa từng xuất hiện tình trạng bệnh dịch sars, anh mới có thể chỉ cần cách ly sáu ngày là đủ rồi, chứ không phải hai tuần, bằng không còn không bị buồn bực tới tinh thần phân liệt!

Trong thời gian cách ly thức ăn vẫn không tệ, một ngay ba bữa có chuyên trách phân công đưa tới, thịt cá mỗi ngày đều có.

Nhưng không có tinh thần ăn uống, dù cho ăn cũng ăn không biết ngon.

Tinh thần ăn uống của tôi a! Mỗi khi Thích Thiếu Thương cảm thán đến đây, trong đầu liền hiện ra bóng dáng tóc quăn cao gầy của ai đó, sau đó không biết như là nhớ tới chuyện vui gì mà lộ dáng vẻ ngây ngô cười hắc hắc.

“Ô —— ô —— ô ——”

Tiếng huýt sao hai ngắn một dài vang lên, Thích Thiếu Thương nhảy từ trên giường xuống, mở cửa sổ ra, quả nhiên trông thấy Mạnh Hữu Uy cùng Mực Cưu Bình mai trong trong bụi cỏ dưới lầu.

“Đại đương gia, chúng tôi mang những thứ anh muốn đến nè!” Tiểu Mạnh tháo khẩu trang xuống, tận lực hạ thấp giọng hô to.

“Chờ chút!” Thích Thiếu Thương quay vô phòng lấy một sợi dây thừng dài, thả từ cửa sổ xuống.

Dây thừng này là Thích Thiếu Thương tìm được dưới giường, chắc là tiền nhân lưu lại tạo phúc cho hậu bối? Không cách nào khảo chứng được.

Tiểu Mạnh cùng Tiểu Mục đem bịch bao đồ lớn buộc vào đầu dây thừng, sau khi buộc chặt thì làm tư thế OK với Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương liền kéo dây thừng đem những thứ đó kéo lên lầu ba.

Radio, tạp chí, trái cây còn có đồ ăn vặt, xem ra có thể chống đỡ một thời gian.

Sau khi chuyển đồ xong, hai người đối với Đại đương gia hỏi han ân cần đôi ba câu rồi đeo lại khẩu trang lén lút chuồn mất.

Vốn để cho Thích Thiếu Thương quay về chính là ngoại lệ, cho nên trường học càng thêm cẩn thận, vì để phòng ngừa vạn nhất, trường học yêu cầu anh nhất định phải im lặng, thần không biết quỷ không hay quay về, tránh tiếp xúc với tất cả người quen, phòng ngừa có virus truyền nhiễm. Sau khi quay về liền do chuyên trách trực tiếp dẫn anh tới phòng cách ly, những người khác sẽ không biết anh bị cách ly ở đâu.

Nhưng vào ngày thứ hai bị cách ly, các anh em của 731 liền mò tới khu lầu ở chỗ hẻo lánh này, còn đem anh mấy quyển sách cùng đồ ăn vặt anh thích ăn, Đại đương gia lúc này cảm động đến nước mặt lưng tròng.

Anh hỏi họ sao tìm được nơi này, mọi người còn tỏ vẻ thần bí không chịu nói, sau đó Thích Thiếu Thương nghĩ nghĩ, đám người 731 không có bản lĩnh hỏi ra địa điểm cách ly, người có bản lĩnh này chỉ có Cố Tích Triều.

Anh biết cậu khẳng định là còn đang giận anh mấy ngày cũng không gọi điện về, nên vẫn chưa từng đến liếc anh một cái, nhưng Thích Thiếu Thương biết, có thể nghĩ tới đem cho anh tạp chí cùng đồ ăn vặt cũng chỉ có một mình cậu, mấy đứa cẩu thả của 731 khẳng định không được.

Thích Thiếu Thương mỗi ngày đều đếm ngày trôi quá, nghĩ đến sau khi “Hình mãn phóng thích” liền có thể gặp lại người, thì tâm hoa nộ phóng đắc ý vênh váo, cho dù sẽ thật sự bị cậu đập gãy xương cũng vui vẻ chịu đựng.

“Thứ hai, ngày 5 tháng 5 năm 2003, trời quang

Hội trưởng Lý nói anh hôm nay đã quay về, nhưng cậu không thể đi gặp anh......”

“Thứ ba, ngày 6 tháng 5 năm 2003, trời quang

Rốt cục moi được chỗ ở của anh, bị cách ly nhất định rất buồn?”

“Thứ 4, ngày 7 tháng 5 năm 2003, trời quang

Kỳ nghỉ lễ dài một tháng năm đã kết thúc, rốt cục ngày nghỉ nhàm chán nhất nhất trong đời người cũng đã qua.”

“Thứ 5, ngày 8 tháng 5 năm 2003, trời âm u

Bọn Tiểu Mạnh lại đi chuyển đồ ăn cho anh, cái tên này, ăn ngủ ngủ ăn, nhất định bị nuôi thành một con heo trắng trắng béo béo rồi!”

Cố Tích Triều chán chết tựa trên giường lật lật nhật ký của mình, một quyển thật dày, viết từ lúc bắt đầu lên đại học đến tận nay.

Lật từ đầu tới cuối, vai chính trong nhật ký theo thời gian từ một cô gái dịu dàng dần chuyển sang một thằng nhóc lớn xác nghịch ngợm phá phách miệng toàn lời nói xằng bậy —— nhớ nhung đối với cô dần dần bị thay thế từng chút từng chút một bằng cuộc sống cùng anh bên nhau.

Từ khi nào thì bắt đầu thay đổi, cả cậu cũng không biết.

Cậu chỉ biết rằng, nỗi đau khi xa cách từ từ khép lại, nhớ nhung sâu sắc của cậu đối với Vãn Tình chậm rãi lắng đọng lại nơi đáy lòng, rồi dần dần đi đến yên ả.

Không phải cậu quên cô, mà là cuộc sống của cậu bị một người khác lấp đầy kín, kín đến không còn không gian để mất mác để đau xót.

Hồi tưởng bản thân hai mươi năm cuộc đời, thời gian cùng cô bên nhau chưa đến một phần sáu, mà cùng anh, từ lúc bốn tuổi tới nay, suốt mười sáu năm.

Ngày cậu gặp anh, ba ba không cần cậu, ma ma không để ý tới cậu, đám bạn nhỏ không chịu chơi với cậu, chỉ có anh lôi kéo tay cậu nói, “Mọi người không cần cậu, tôi cần cậu.”

Từ ngày đó bắt đầu, trong sinh mệnh âm u của cậu như được chiếu sáng bởi ánh mặt trời, chói mắt mà ấm áp.

Từ đó về sau, cô đơn có người bầu bạn, đau khổ có người sẻ chia, hạnh phúc có người chung vui.

Mười sáu năm, mỗi một phân ký ức, mỗi một hình ảnh, có bóng hình anh hiện lên một cách sống động, hơi thở của anh, từng ly từng tý, đều đã dung nhập vào máu huyết của cậu, thậm chí chỉ trong giây lát cũng không thể tách rời.

Cố Tích Triều không quên được Vãn Tình, lại không thể rời xa Thích Thiếu Thương.

Cậu đem chấp niệm đối với Vãn Tình xem như một hứa hẹn một mục tiêu, để cố gắng, để tiến lên.

Mà ỷ lại đối với Thích Thiếu Thương, lại giống như ánh mặt trời cùng không khí, không thể thiếu, không thể dứt bỏ.

Đến cùng cái nào mới là yêu, cậu không phân rõ được.

Có lẽ là cả hai, có lẽ cũng không phải.

Ai nhẹ ai nặng, cậu vẫn như cũ cần thời gian để suy nghĩ.

“Thứ sáu, ngày 9 tháng 5 năm 2003, trời âm u khác thường

Ngày thứ năm, ngày thứ năm......”

“Thứ bảy, ngày 10 tháng 5 năm 2003, trời âm u

Ngày mai có thể gặp lại anh...... Thiếu Thương,

Vốn là lúc に lưu luyếnしいですね......”

Vào lúc Thích Thiếu Thương từ khu lầu nhỏ cách ly đi ra, phát hiện bên ngoài mưa phùn đã rơi rả rich, trên đường lạnh lạnh lẽo lẽo không một bóng người, anh không khỏi tức giận cộng thêm phiền muộn, cư nhiên tới đón anh một người cũng không có!

Bỗng nhớ tới hôm nay tuy là chủ nhật, nhưng phải học bù lớp thứ sáu, mọi người hẳn đều đã đi học rồi.

Thích Thiếu Thương nhận mệnh cưỡi xe phóng dưới mưa, anh không mang theo dù, cũng may ba lô của anh chống thấm, không cần lo lắng đồ đạc sẽ ướt. Vẫn là chiếc xe của Cố Tích Triều, mấy ngày nay vẫn để ở khu lầu nhỏ.

Không ai tới đón cũng hay, Thích Thiếu Thương suy nghĩ, bị cách ly mấy ngày, mặt mày của mình —— nhất định không đẹp đẽ gì! Đi về trước sửa sang một chút rồi gặp lại người kia cũng được, miễn cho bản thân bị mất hình tượng bảnh bao.

Cái gì gọi là trời không thuận ý người, lúc này Thích Thiếu Thương xem như hiểu được. Lúc mới vừa ra tới hy vọng có người đón, kết quả một người cũng không thấy, lúc đi tới chỗ rẽ, anh lại tốt nhất đừng có ai nhìn thấy hình tượng không ổn của mình, người mình luôn luôn để ý lại xuất hiện.

Giao lộ, Cố Tích Triều đang cầm dù đợi anh.

Sắc trời đen kịt, trong mưa bụi mù mịt, người nọ thanh sam lỗi lạc, mi mục như họa.

Xe lạn một phát, Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa ngã xuống, nhanh chóng ổn định tay lái, xe két một tiếng dừng lại ngay cạnh Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhảy xuống xe, cười đến mặt đầy dương quang nhìn cậu.

Vấn đề hình tượng bị quẳng sang một bên, Thích Thiếu Thương kích động vạn phần không kiềm chế được, suốt hai tuần liền không gặp, anh nhớ cậu nhớ tới sắp điên rồi.

Cố Tích Triều khẽ mỉm cười, xua tan bầu trời u ám, “Tôi xin phép, tôi cùng 731 nói một mình tôi đến là được rồi, nhiều người xin phép không tiện, cho nên......”

Nói còn chưa dứt lời, đã rơi vào trong một cái ôm khoan hậu, chặt chẽ, ấm áp.

“Tích Triều, Tích Triều......” Tất cả tưởng niệm đều hóa thành hai chữ, triền miên không ngừng.

“Thiếu Thương......” Giọng nói run rẩy gọi một tiếng, Cố Tích Triều hai tay buông lơi đón nhanh ôm ấp của anh, nhưng rất nhanh lại đẩy ra, “Mùi trên người cậu là sao?! Mấy ngày không tắm?!”

“Cậu nói bậy!” Thích Thiếu Thương lập tức phản bác, “Mỗi ngày tôi đều dùng nước lạnh tắm rửa, đây là mùi nấm mốc trong phòng đó! Mũi chó cũng không nhạy bằng cậu!”

“Nước lạnh?” Cố Tích Triều ngạc nhiên hỏi, thời tiết tháng năm dùng nước lạnh vẫn rất lạnh.

“Cậu cho là đang ở đâu? Có nước lạnh tắm rửa đã mừng rồi!” Thích Thiếu Thương nhăn mặt oán giận nói, “Phòng cách ly tôi ở lúc trong nội thành ngay cả phòng vệ sinh cũng không có! Cậu cho là tôi đang đi hưởng thụ sao?”

“Không phải sao?” Cố Tích Triều hỏi lại, mắt cười cong cong nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương, gương mặt ngày càng “bầu bĩnh”, hơn nữa hình như so với trước đây trắng hơn, giống như “cẩu bất lí” mới ra lò a! Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của cậu, Cố Tích Triều “xì” một tiếng bật cười.

Có những người bất luận rơi vào nghịch cảnh thế nào cũng có thể ăn ngon ngủ ngon, người dễ chịu gần như vô tâm vô phế, lại rất cứng cỏi, dù khó khăn gì cũng lạc quan không bị quật ngã, không thể nghi ngờ Thích Thiếu Thương chính là người như vậy.

“Cậu cười gì?” Thích Thiếu Thương bất mãn kháng nghị, miệng bĩu đến có thể treo chai dầu lên luôn.

Cố Tích Triều vẫn cố nhịn để không bật cười, “Tôi...... Tôi cười cậu giờ vừa trắng vừa béo giống như chú heo nhỏ!”

“Không phải chứ?!!” Thích Thiếu Thương gương mặt biểu tình như trời sụp, hình tượng của tôi a! Hoàn toàn không còn......

Nhưng Thích Thiếu Thương rất nhanh thoát khỏi buồn bực, bỡn cợt nhìn Cố Tích Triều, “Vậy tôi cũng phải cẩn thận ngắm nhìn cậu...... Ai nha nha, cậu nhìn cậu kìa, gầy đến chỉ còn da bọc xương...... Ôi, đôi mắt thâm to vù!...... Tích Triều, cậu không phải nhớ tôi nhớ đến không màng cơm nước, ngủ cũng ngủ không được đó chứ?”

“Đi chết đi!” Cố Tích Triều mặt bình tĩnh tặng cho anh một cước thật mạnh, xoay người bỏ đi.

Trên giày thể thao màu trắng của Thích Thiếu Thương liền được in thêm một dấu bùn hình đế giày.

“Oa a! Đau quá Tích Triều, từ từ đợi tôi!” Thích Thiếu Thương đẩy xe khập khiễng đuổi theo.

Chỗ ngồi đằng sau xe đã bị ướp, không tiện chở người, vì thế Thích Thiếu Thương đẩy xe, Cố Tích Triều ở một bên che dù, hai người chậm rãi bước đi trong mưa.

Không khí thực lãng mạng, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên rất muốn hát, hình như thời gian anh bị cách ly thường hay một mình cất tiếng hát.

Vì thế anh liền hát:

“Though we got to say goodbye for the summer

Darling, I promise you this

I’ll send you all my love

Everyday in a letter

Sealed with a kiss......”

“Cậu vẫn nhớ bài này?” Cố Tích Triều quay đầu qua nhìn Thích Thiếu Thương, ánh mắt lập lòe.

“Đương nhiên!” Thích Thiếu Thương nói, “Đây là bài hát tiếng Anh đầu tiên tôi học được mà, cũng là do cậu dạy tôi!” Sao có thể quên chứ?

Đó là vào lúc trung học, thầy tiếng Anh dạy mọi người hát tiếng Anh, nhưng hôm đó Thích Thiếu Thương bị bệnh không tới, sau đó bài hát này là Cố Tích Triều từng câu từng câu dạy anh hát.

Khi đó, mỗi lần Cố Tích Triều hát chữ “Darling”, trái tim nhỏ bé của Thích Thiếu Thương lại không tự chủ được co rụt, cảm giác khác thường, chẳng lẽ là từ lúc đó bắt đầu sao?

Thật muốn nghe lại một lần nữa a!

“Tích Triều, cậu cũng hát được không? Đã lâu không nghe cậu hát!” Thích Thiếu Thương giống như chú chó nhỏ quẩy quẩy đuôi.

“Không muốn!” Cố Tích Triều lạnh mặt quả quyết cự tuyệt.

“Tích Triều,” tên nào đó da mặt dày không bị chút đả kích, tiếp tục nhõng nhẽo ư ử, “Lâu vậy rồi không có nghe giọng của cậu, cậu coi như bồi thường tôi một chút thôi được không?”

“Không!” Cố Tích Triều ngoảnh mặt đi không để ý tới anh.

“Được, không hát cũng được, vậy lại đây cho tôi ôm một cái!” Nói xong còn thật sự một tay buông tay lái ra muốn nhướng qua ôm, bản lĩnh da mặt dày vô lại này, Thích Thiếu Thương nhận thứ hai, không ai dám nhật thứ nhất.

“Được, được, tôi hát!” Cố Tích Triều nhanh chóng ngăn lại móng vuốt sói của người nào đó duỗi tới, thật là sợ anh mà!

“Yes it’s gonna be a cold, lonely summer

Darling, I promise you this

I’ll send you all my dreams

Everyday in a letter

Sealed with a kiss

Sealed with a kiss

......”

Thời gian xa nhau, mỗi ngày mỗi đêm, dĩ vẫn phong giam, tưởng niệm khắc cốt ghi tâm.

Trên đường cái vắng vẻ thoáng đãng, tiếng ca trầm thấp du dương nhẹ nhàng ngân nga, vọng vào trái tim Thích Thiếu Thương gần như co rụt tới nỗi sắp không cung cấp đủ máu cho thân thể.

Cố Tích Triều nhìn thấy thong thả say mê, biểu tình ngây ngất phân không rõ nam bắc, thở phì phì dùng khủy tay đẩy đẩy anh, “Hát xong rồi! Giờ cậu vừa lòng rồi chứ?!”

Thích Thiếu Thương hồi phục tinh thần, nhìn thấy Cố Tích Triều, bỗng nhiên cười xấu xa, tiến đến bên tai cậu, môi cơ hồ kề sát vành tai cậu, gọi một tiếng tràn ngập từ tính, ôn nhu, “Darling —— nếu cậu chịu kiss tôi một cái thì tôi càng vừa lòng!”

Sau đó anh nhìn thấy vành tai cậu nháy mắt biến đỏ, cùng gương mặt yên hà liệt hỏa của cậu, nhất thời lại quên mất phải trốn.

“A!!!”

Hét thảm một tiếng, trên chiếc giày thể thao trắng còn lại in thêm một dấu chân, trên đường cái thêm một chút thỏ lớn ôm chạy nhảy “Ballet”.