[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 5




Thầy Hoàng luôn luôn tận chức tận trách đã hai tuần không có đến trường, thì ra trước đó ổng có việc gấp phải đến thành phố Q, nhưng vừa đến xong, nơi đó lại xuất hiện dịch sars, nên trường học thông báo cho ổng, vì an toàn của học sinh trong trường, tốt nhất không nên trở về. Đương nhiên, nếu ổng nhất quyết trở về cũng được, dù sao ở lại khu dịch rất nguy hiểm, nhưng sau khi trở về phải bị cách ly hai tuần.

Khi nghe được chủ nhiệm thông báo tin này, tất cả mọi người ở trong lòng rất không tốt bụng hò reo, cho dù thầy Hoàng quyết định trở về, ít nhất bọn họ cũng có hai tuần không cần gặp ổng, nếu ổng không trở lại, vậy —— Wow ha ha ha —— Quá sung sướng!

Tuy tính tình của thầy giáo trẻ dạy thế kia có chút nóng tính, kỳ thực rất dễ đối phó.

Đột nhiên có cảm giác —— Sars cách bọn họ ngày càng gần.

Từ sau khi Thích Thiếu Thương mất đi “lừa” yêu dấu, liền bắt đầu chuỗi ngày “đi ké xe”, ở trên đường tùy tiện tóm một người quen đi nhờ, thật ra cũng rất thoải mái.

Vì thế anh liền bỏ đi ý niệm mua lại “lừa”, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là, anh có thể thường xuyên đi ké xe của Cố Tích Triều, dĩ nhiên là anh làm người chở, Tích Triều làm khách.

Từ sau khi anh nói với cậu câu “すきです”, giữa bọn họ cũng không có gì thay đổi rõ ràng, vẫn giống như ngày thường cùng nhau đi học cùng nhau làm việc.

Thích Thiếu Thương biết Cố Tích Triều căn bản là không tin hắn là nghiêm túc, chính là xem nó như một trò đùa mà thôi, sẽ không quá để ý.

Ai kêu anh luôn ở trước mặt cậu hồ ngôn loạn ngữ còn chiếm tiện nghi cậu, đùa giỡn nhiều, ai còn tin là thật?

Thích Thiếu Thương và đứa nhỏ “Sói đến rồi” đã tìm được đồng minh.

Nhưng lại có gì đó không giống, tỷ như lúc Cố Tích Triều ngồi sau sẽ không ôm lưng của anh nữa, cho dù xe lắc thật sự lợi hại cũng chỉ kéo quần áo của anh, tỷ như cậu luôn tận lực tránh đi ánh mắt của anh, nói cũng ít hơn, tỷ như lúc anh bắt đầu giỡn với cậu, vẻ mặt cậu sẽ rất không bình thường. Tóm lại, không khí có chút xấu hổ.

Có lẽ không nên tùy tiện nói vậy.

Trong lòng Tích Triều vẫn còn để ý.

Kỳ thật lúc Thích Thiếu Thương nói câu đó, thực sự không có chuẩn bị tâm lý, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thì thốt ra, tựa như lúc trước, anh đối với miệng chưa từng một lần ngăn cản, nhưng anh nói là thật lòng.

Nhưng mà —— Cậu sẽ tin sao?

Cho dù cậu ấy tin thì sao chứ? Cậu ấy có bằng lòng không?

Nếu cậu không chấp nhận, Thích Thiếu Thương thà rằng cậu xem lời anh nói là trò cười, cũng không hy vọng Cố Tích Triều bài xích anh chán ghét anh.

Thích Thiếu Thương cảm thấy, chỉ cần có thể làm bạn bè tốt anh em tốt với cậu như trước đây, anh đã thỏa mãn.

Còn những thứ khác, anh chưa từng nghĩ tới, có lẽ những thứ quá xa vời, anh sợ chính mình nếu không đứng lên được —— Người vẫn cho là đủ vui mừng thỏa mãn.

Lúc này, Thích Thiếu Thương đang buồn bực đứng trên vỉa hè, nhìn xe đạp đi qua đi lại, muốn từ đó xuất hiện một gương mặt mình quen thuộc.

Tuy từ tòa nhà khoa ngoại ngữ về ký túc xá không quá xa, nhưng mà anh, lười đi bộ.

Rốt cuộc hoàng thiên không phụ người có lòng, không để anh phí công chờ đợi.

“Thiết Thủ! Thiết Thủ!” Thích Thiếu Thương hô hai tiếng, người kia làm như không có nghe vẫn tiếp tục đi.

“Thiết Thủ!” Thích Thiếu Thương đuổi theo, cao giọng hô lần nữa, xe phía trước đột ngột lay mạnh lắc lư hai cái, dừng lại.

“Thích Thiếu Thương, cậu làm tôi sợ muốn chết, hét lớn như vậy làm gì!” Thiết Thủ quay lại bất mãn nói.

Thích Thiếu Thương đỉnh đạc ngồi xuống phía sau xe, “Nhà số 6, cám ơn!...... Ai kêu cậu thất thần làm gì! Đang nghĩ chuyện gì vui sao?Cưỡi lừa còn ngẩn người không sợ ra đường gặp tai nạn sao?”

“Cậu cho tôi đây là chạy thuê à!! Đi xuống!” Thiết Thủ dùng sức lắc lắc xe, “Tôi không tiện đường!”

Thích Thiếu Thương nhanh chóng dùng chân chống xuống đất, cố chết ngồi trên yên cũng không động đậy, còn hùng hổ, “Cậu nói sai rồi! Nói cho cậu biết tôi không phải thuê xe, là cướp xe! Cậu chở cũng phải chở, không chở cũng phải chở!” Bản chất thổ phỉ lộ rõ.

“Dựa vào cái gì! Cố Tích Triều đâu?” Thiết Thủ hết nhìn đông tới nhìn tây, “Cậu ấy như thế nào lại yên tâm đem cái tai họa như cậu quẳng ra đường chứ, không phải là hại người sao!!”

“Hứ! Tôi có tai họa hơn nữa cũng bằng tai họa tiểu Thôi của nhà cậu sao?” Thích Thiếu Thương liếc anh một cái, “Tiểu tử kia mấy hôm trước gửi cho Tích Triều một bức thư nói ở trong trường thằng nhóc có hai nữ vì thằng nhóc đánh nhau bể đầu......”

“A?” Thiết Thủ không ngoài dự đoán sắc mặt đại biến, “Sao tôi lại không biết? Cậu gạt tôi thôi?”

“Thằng nhóc đương nhiên không dám nói với cậu!...... Không tin cậu đi hỏi Tích Triều đi!” Thích Thiếu Thương vẻ mặt nhỏ mọn nhìn Thiết Thủ hắc tuyến, trong lòng cười thầm, điểm yếu của Thiết Thủ ở đâu anh lại chả rõ sao, “Cậu đi nhanh lên đi! Tôi còn chạy về có việc nữa!”

“Có việc! Chuyện gì?” Thiết Thủ cũng cười không hảo ý, “Là về làm cu li cho Cố Tích Triều sao?” Điểm yếu của Thích Thiếu Thương ở đâu anh cũng hiểu rõ, “Cậu có biết tôi khâm phục Cố Tích Triều nhất là cái gì không?”

“Cái gì?” Thích Thiếu Thương tò mò hỏi.

“Cậu ấy vậy mà có thể đem đồ lười biếng nhà cậu huấn luyện thành con ong mật chăm chỉ, ha ha ha......” Thiết Thủ cười lớn.

Thích Thiếu Thương muốn kiếm cục gạch đập dẹp mặt anh ra.

Hai người cãi cọ một trận, cuối cùng Thiết Thủ cũng chấp nhận số phận chở Thích Thiếu Thương về.

“Nè, bây giờ ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ?” Thiết Thủ hỏi.

“Không sao,” Thích Thiếu Thương nói, “Họ tới bệnh viện trùm kín mít như phi công vũ trụ, tay mỗi ngày đều ngâm trong ‘84’, cẩn thận một chút sẽ không có việc gì. Nga, đúng rồi, mẹ tôi nói hôm qua bệnh viện có bệnh nhân sars trốn!”

“Cái gì? Chạy! Trốn!?”

“Đúng vậy, là một ông già cao tuổi không có trình độ, đại khái là sợ, liền lặng lẽ từ bệnh viện chạy trốn, sau đó mọi người nhanh chóng cho người đi tìm, kết quả lúc sắp đuổi tới nơi thì trơ mắt nhìn lão lên xe lửa, còn chưa kịp bắt lão xuống, xe đã chạy.”

“Xe lửa kia chuyến nào?”

“Hình như là T181.”

“My God! Xe đó đi qua chỗ chúng ta!”

“Tôi biết! Họ đã thông báo cho đường sắt và cảnh sát Đường Sơn, Thiên Tân đi ngăn chận, hẳn là chưa đến được chỗ chúng ta lão đã bị bắt, nhưng mà người trên chuyến xe lửa đó cũng bị nhiễm bệnh, trên đường này có bao nhiêu người gặp họa! Người như thế! —— Gọi là tai họa mới đúng cậu có biết không!” Thích Thiếu Thương lòng đầy căm phẫn nói.

“Ai da, tiêu rồi, xem ra chỗ này sắp giữ không được rồi!” Thiết Thủ cảm thán nói, “Aizzz, sars chết tiệt, làm hại chúng ta đâu cũng đi không được! Tôi vốn nghĩ ngày một tháng năm về nhà nữa......”

“Cậu về nhà?” Thích Thiếu Thương kinh ngạc hỏi, Thiết Thủ cũng không phải dạng người quá lưu luyến gia đình, nhưng đầu óc vừa chuyển, Thích Thiếu Thương rất nhanh hiểu được, “Tôi biết rồi, cậu là muốn về nhà gặp Lược Thương!...... Ha hả, người ta cấp ba rất căng thẳng, cậu ít đi quấy rầy người ta đi! Ha ha......”

“Nè, nè, vừa vừa thôi, coi chừng cười đến sốc hông!...... Nó mà căng thẳng? Tiểu tử kia trời có sập xuống cũng sẽ không căng thẳng! Không làm việc đàng hoàng, làm loạn! Còn làm con gái nhà người ta đánh nhau vì nó!!” Thiết Thủ nghiến răng nghiến lợi.

“Chà chà, cậu đang ghen hả! Ha ha ha......” Thích Thiếu Thương cố hết sức đả kích Thiết Thủ, báo mối thù vừa nãy.

Thiết Thủ không nói gì, trên thực tế là mặc kệ Thích Thiếu Thương.

Một đường chạy đến dưới lầu nhà số 6, Thích Thiếu Thương nhảy xuống xe, bỗng nhiên nhìn Thiết Thủ rất nghiêm túc, “Chuyện đó...... Thiết Thủ, bây giờ tôi còn một vấn đề thực sự muốn hỏi cậu, xin cậu cũng thực sự trả lời tôi! Được không?”

Thiết Thủ hoảng sợ, khó hiểu gật đầu: “Cậu hỏi đi!”

Vì thế Thích Thiếu Thương nghiêm túc hỏi, “Cậu...... với Thôi Lược Thương...... hai người...... là quan hệ gì?”

Thiết Thủ nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương một lúc, không nói gì, chỉ là cười một trận quái dị “Hà hà hà”, cười đến Thích Thiếu Thương mù mờ.

“Thiếu Thương à,” Thiết Thủ vỗ vỗ vai Thích Thiếu Thương, cười đến ý vị thâm trường, “Cậu đó, phải thành thực chút, mặc kệ với người khác hay là với tâm của mình...... Hay nói tôi đi, tôi chưa bao giờ muốn gạt các cậu, kỳ thực —— Tôi rất thích tiểu Thương! Chúng tôi không chỉ là anh em tốt, cậu hiểu không?”

“Quả nhiên đủ thành thực!” Thích Thiếu Thương dùng anh mắt sùng bài nhìn Thiết Thủ, “Bội phục bội phục!”

Thiết Thủ liền hướng Thích Thiếu Thương ôm quyền, “Cám ơn cám ơn!”

Thích Thiếu Thương liếc anh một cái, “Bất quá sau này đừng ở trước mặt tôi gọi cậu ấy là tiểu Thương, giống như là gọi tôi vậy, thực kỳ cục!...... Aizzz, nói thiệt, hai người...... thật có dũng khí...... Hai người đều là con trai mà......”

Thiết Thủ thu hồi thái độ vui đùa, còn thật sự rất nghiêm trọng nói, “Yêu cũng yêu rồi, tôi có thể làm sao bây giờ? Nếu không cậu chỉ cho tôi làm thế nào để quên cậu ấy đi?”

“Thiết Thủ!!” Thích Thiếu Thương hai tay ấn lên vai Thiết Thủ, hai mắt như sao sáng, “Quen biết cậu nhiều năm như vậy, giờ tôi mới phát hiện, thì ra ngài là nhà hiền triết!!! Nghe vua nói chuyện một buổi, hơn hẳn mười năm đọc sách a!!”

“Nè, nè, cậu đừng có lắc nữa, lắc nữa xương cốt của tôi cũng rớt ra!” Thiết Thủ mau chóng ngăn lại tình cảm “sùng bái” của anh, “Tôi với cậu cùng lên lầu thôi!”

“Cậu đi lên làm gì?” Những người quản lý hành chính như Thiết Thủ toàn bộ sống ở khu đông, mà nơi Thích Thiếu Thương ở là khu tây.

Thiết Thủ vừa hướng vào trong đi vừa nói, “Hả, dù sao cũng không gặp được Lược Thương, đi nhìn Cố Tích Triều cũng có thể giải bớt nổi khổ tương tư của tôi.”

“Cút ——” Thích Thiếu Thương nhảy lên đá một cước, “Đừng có dòm ngó Tích Triều nhà ta!”

Thiết Thủ và Thích Thiếu Thương Cố Tích Triều là đồng hương, là bạn học trung học, Thiết Thủ lần đầu tiên gặp Tích Triều rất ngạc nhiên, nhưng anh cái gì cũng không nói.

Sau này Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương quen biết em trai của Thiết Thủ —— Thôi Lược Thương nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, họ mới hiểu được nguyên nhân sự ngạc nhiên của Thiết Thủ hồi đó.

Cố Tích Triều và Thôi Lược Thương, bề ngoài giống như là anh em sinh đôi.

Còn những chuyện ngày xưa của bọn họ cũng dần dần hiện ra, chuyện vướng mắc ngày xưa của ba mẹ bọn họ.

Cố Tích Triều vẫn biết ba của cậu sớm đã có gia đình khác, cậu và mẹ cho tới bây giờ cũng không danh không phận, cậu hận ba của cậu, lại không có biện pháp đi hận người đơn thuần không chút tâm kế, cười rộ lên vẻ mặt sáng lạn kia, em trai cùng cha khác mẹ của cậu.

Mà Thôi Lược Thương thực sự thích người anh trai kia thoạt nhìn băng lãnh nhưng trên thực tế là người ăn nói chua ngoa lại mềm lòng.

Cố Tích Triều đậu đại học năm ấy, mẹ của cậu một năm trước vì nguyên nhân sức khỏe đã không còn làm việc, trong nhà căn bản kiếm không ra tiền đóng học phí cho cậu.

Khi đó cậu nhớ tới ba, cậu hận ba của cậu, cậu đời này cũng không muốn gặp lại ông, nhưng mà cậu cảm thấy có những thứ cậu xứng đáng có.

Vì vậy cậu đến tìm ba, thẳng thắng đòi tiền ông, kết quả ba một chút tình cảm cũng không chịu cho cậu.

Cuối cùng chính Thôi Lược Thương vừa khóc vừa nháo lấy cái chết uy hiếp...... Ờ...... Nói vậy có hơi khoa trương, nhưng tóm lại là do thằng nhóc không ngừng nỗ lực cuối cùng thuyết phục được ba chịu xuất tiền cho anh trai học đại học.

Nhưng ông chỉ phụ trách cho Cố Tích Triều tiền học phí, sinh hoạt phí thì do cậu tự mình giải quyết.

Mặc kệ như thế nào, Cố Tích Triều cũng rất cảm kích Thôi Lược Thương, tình cảm hai anh em cũng không tệ.

“Tích Triều a,” Thích Thiếu Thương từ trong đống giấy ngẩng đầu lên, anh đang giúp bạn học Cố Tích Triều trưởng câu lạc bộ văn học xem xét bản thảo, đẩy đẩy người bên cạnh đang tập trung tinh thần đọc sách, nói, “Cậu nói —— Nếu có một ngày, tiểu Thương nói với cậu, nó thích một người con trai, cậu sẽ nghĩ thế nào?”

“Hả? Con trai?” Cố Tích Triều mở to hai mắt nhìn Thích Thiếu Thương, bỗng nhiên nhướn mày, “Là Thiết Thủ?”

“Cậu biết?” Thích Thiếu Thương kinh ngạc hỏi.

“Dùng đầu ngón chân cũng đoán được,” Cố Tích Triều cho anh một ánh mắt khinh thường, “Trừ bỏ cậu ấy còn ai? Bọn họ từ nhỏ đã thân như vậy......”

“Cậu...... Cậu không ngại?” Anh nghe được lòng của mình đang hồi hộp.

“Chuyện người khác tôi không quan tâm ——” Cố Tích Triều làm như không việc gì cúi đầu đọc sách, “Chỉ cần Thiết Thủ thật tâm với nó là được!”

“Vậy...... Vậy......” Thích Thiếu Thương “vậy” nửa ngày cũng không nói được hết câu.

Cố Tích Triều ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, “Cậu muốn nói cái gì?”

“Tôi...... Tôi......” Thích Thiếu Thương lại “tôi” nửa ngày cũng không nói tiếp, bình thường có thể nói chuyện trôi chảy còn thật sự muốn nói nghiêm túc lại khó khăn.

“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Cố Tích Triều có chút không kiên nhẫn, cậu còn muốn đọc sách nữa.

“Không có gì!” Thích Thiếu Thương lui về một bên, trong lòng mắng thái độ vô dụng của mình.

Cố Tích Triều đem lực chú ý một lần nữa quay về quyển sách, thuận miệng nói, “Đúng rồi, lần sau đừng đem ‘Lược Thương’ kêu thành ‘tiểu Thương’, tôi cảm thấy gọi như vậy cứ như là tự cậu gọi mình vậy, thật kỳ cục!”

Thích Thiếu Thương bỗng nhiên tinh thần phấn chấn, xoay người đối mặt với cậu, thật nghiêm túc thật khẩn trương, rồi lại buột miệng hỏi, “Nếu lúc nãy tôi nói ‘tiểu Thương” chính là tôi thì sao?”

“Cái gì?” Cố Tích Triều giật mình nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương, người kia nhìn không chớp mắt tràn ngập chờ mong nhìn cậu.

Cố Tích Triều đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, “Cậu đừng đùa nữa!”

“Tôi không có nói đùa!” Thích Thiếu Thương nắm lấy vai cậu làm cho cậu đối mặt với mình, “Tôi nói thật mà, tôi phát giác tôi thực sự rất thích một người con trai, có lẽ lúc tôi phát hiện thì tôi đã thích rồi, Tích Triều......”

“Cạch!” Cửa phòng 728 bị một cước đá mở ra, Cố Tích Triều nhanh chóng đẩy Thích Thiếu Thương ra.

Các anh em trong ký túc xá cầm bao lớn bao nhỏ túi lớn túi nhỏ giống như đang chuyển nhà chen vào phòng.

“Các người...... Các người đây là......” Cố Tích Triều kinh ngạc nhìn bao bao mì gói, bánh quy, dưa leo, cà chua, táo, giấy vệ sinh......

“Mấy người đi dọn tiệm tạp hóa à?” Thích Thiếu Thương thổ lộ bị phá đám tức giận hỏi.

“Hai người hồi chiều không nghe tin tức sao?” Lão Đại nhìn hai người bọn họ giống như là người ngoài hành tinh, “Thành phố S hôm nay đã phát hiện ca bệnh sars đầu tiên, trong trường học vài ngày nay đã lan truyền tin đồn phải phong tỏa, tất cả mọi người tranh nhau ‘chợ trời Trường’ và siêu thị mua đồ ăn, bằng không phong tỏa rồi, mấy thứ này phải đi đâu mua chứ? Cửa hàng tiểu Phá trong trường của chúng ta thật sự là cần cái gì cũng không có!”

“Đúng vậy đó! Hai người các ngươi còn không nhanh đi tranh mua đi?” Tiểu Tứ hảo tâm nhắc nhở bọn họ.

“Không cần gấp như vậy chứ?” Thích Thiếu Thương miễn cưỡng liếc mắt quét ngang bọn họ một cái, “Cũng nói là đã vài ngày, cũng không phải ngày mai, lại nói trường chúng ta cách xa như vậy, sẽ không nhanh như vậy đã phong tỏa, cùng lắm là thông báo không cho đến gần đó thôi.”

“Aizz, trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt, đề phòng vạn nhất thôi! Nói không chừng chính là ngày mai!” Tiểu Tứ nói tiếp.

“Ờ, nói vậy cũng đúng!” Cố Tích Triều đột nhiên trả lời, “Thiếu Thương, tôi thấy chúng ta cũng nên mua vài thứ dự trữ......” Lúc nói cười có chút miễn cưỡng.

“Ơ! Cũng tốt, chúng ta ra ngoài mua. Mới tám giờ, không trễ lắm.” Thích Thiếu Thương thu tập bài viết trên bàn nói.

“Tôi hôm nay còn rất nhiều việc.” Cố Tích Triều đoạt lấy bài viết trong tay Thích Thiếu Thương, xoay người đứng lên, “Tôi không có thời gian, Thiếu Thương cậu mua giúp tôi đi, tôi sẽ không ra ngoài.”

Thích Thiếu Thương có chút thất vọng, anh biết Cố Tích Triều là cố ý lẫn tránh anh, nhưng lý do này lại không thể phản bác. Thích Thiếu Thương đành phải ngoan ngoãn rời đi.

Thời gian còn dài, lúc Thích Thiếu Thương đạp xe chạy tới ‘chợ trời Trường’ đã tự nói với mình như vậy.

“Chợ trời Trường” là thị trường tự do ở cửa tây bên ngoài trường, bán đồ ăn bán hoa quả bán quà vặt đủ thứ cần cái gì cũng có, còn có tiệm ăn và tiệm net lớn lớn nhỏ nhỏ, là nơi mà giáo viên và sinh viên thích đến nhất. Giờ này phút này, nơi này so với con đường phố trung tâm cuối tuần còn náo nhiệt hơn, nơi nơi là đoàn người tranh nhau mua sắm, đám đông chen chúc, rộn ràng nhốn nháo.

Bác gái bán hoa quả nói với Thích Thiếu Thương, “Các người thực sự phải phong tỏa sao? Vậy về sau buôn bán của chúng ta sẽ không đắt lắm, aizz!”

Những lời than vãn như vậy dọc đường đi anh nghe rất nhiều.

“Chúng tôi sau này có thể ngay cả hoa quả cũng không có để ăn, chúng tôi so với bác còn thảm hơn đó bác gái!” Thích Thiếu Thương làm như không có việc gì nói đùa, thực ra trong lòng rất phiền muộn.

Siêu thị lớn ngoài cửa nam cũng là nơi yêu thích của giáo viên và sinh viên, hiện giờ bên trong kín người hết chỗ, người tính tiền cũng mỏi mệt.

Khi Thích Thiếu Thương trở về bao lớn bao nhỏ tùm lum làm tay anh cầm đến đau luôn, lúc lên đến lầu bảy thở cũng không thở nổi. Đá mở ra cái cửa phòng 728, lấy những đồ đã mua đặt xuống đất, trả chìa khóa xe lại cho Cố Tích Triều, vừa tính mở miệng, chợt nghe Mục Cưu Bình lớn tiếng hét như quỷ kêu.

“Đại đương gia, Đại đương gia, điện thoại!”

Sau mười phút, Thích Thiếu Thương quay lại, nói với Cố Tích Triều, “Ngày mai tôi muốn mượn xe đạp dùng, cô tôi bị bệnh, tôi muốn đến thăm cô.”

Cô của Thích Thiếu Thương sống ở ngoại thành, chạy xe đến cũng mất vài giờ.

Ngoài trường cũng có xe công cộng, nhưng mà xe đông —— rất kinh dị! Người ở đây đi xe công cộng xưa giờ không có trật tự, cố chen cố lấn đến cái mạng nhỏ cũng chỉ còn phân nửa, hơn nữa trong xe đầy mùi, ngồi lâu cũng không thở nổi.

Cho nên mỗi lần đi thăm nhà cô, Thích Thiếu Thương chấp nhận đạp xe đạp, cho dù lần nào cũng đạp đến xương lưng bàn chân đều đau.

“Bị bệnh?” Cố Tích Triều nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ là......

“Yên tâm đi, không phải bệnh sars,” Thích Thiếu Thương vội vàng giải thích, “Là viêm ruột thừa!”

“Chỉ là, ngoại thành đã không còn an toàn!” Cố Tích Triều không giấu được sự lo lắng, “Cậu còn muốn đi?”

“Cậu cũng biết, dượng tôi đã mất, em họ tôi ở trường Nghiễm Châu xa như vậy, trong nhà cô chỉ có một mình, tôi không thể để mặc cô được,” trong lòng Thích Thiếu Thương rất rối, “Nhân lúc trường còn chưa có thông báo phong tỏa, tôi sáng mai phải đi.”

“Vậy tôi đi chung với cậu, nhiều người giúp tốt hơn!” Cố Tích Triều trước đây cũng từng qua nhà cô của Thích Thiếu Thương, cô là người rất hòa ái, hơn nữa đối với cậu tốt lắm.

“Không được!” Thích Thiếu Thương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Cậu cũng nói nơi đó không an toàn, bớt một người bớt một phần nguy hiểm, tôi sẽ không cho cậu đi!” Vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí kiên định không chừa đường thương lượng.

Cố Tích Triều thở dài, gật gật đầu, lúc Thích Thiếu Thương nghiêm khắc cậu đối anh cũng không có biện pháp.

“Vậy —— Cậu phải cẩn thận! Nhất là lúc vào bệnh viện, nhớ đeo khẩu trang, không nên tiếp xúc với người bị sốt, đừng ăn lung tung, đừng thức khuya, chú ý nghỉ ngơi......” Cố Tích Triều lấy chìa khóa xe từ trong túi bỏ vào tay Thích Thiếu Thương, “Mau chóng trở về!”

Thích Thiếu Thương tiện thể cầm tay Cố Tích Triều, nắm rất chặt, trên mặt biểu lộ một nụ cười tươi rói, hai má lún đồng tiền thật sâu, “Cậu từ bao giờ lại trở nên dài dòng như vậy! Sợ tôi đi luôn không trở về?”

“Đừng nói bậy!” Cố Tích Triều hét lên một câu, đã lúc nào rồi, còn nói đùa được, thật muốn bịt cái miệng của anh lại!

Thấy mặt của Cố Tích Triều ửng hồng, Thích Thiếu Thương một trận tâm thần nhộn nhạo, cười càng sáng lạn hơn, tay gắt gao nắm chặt tay cậu không chịu buông, giọng dịu dàng, “Tôi nhất định sẽ không sao, vì cậu...... Nhớ xin phép dùm tôi!”